Khi vừa đến nơi, cả hai vừa bước xuống xe thì giám đốc Lý đã đi đến chào đón họ.
Giám đốc Lý tươi cười nói: “Thịnh Tổng, hoan nghênh hoan nghênh.”
Tống Thịnh Nam cười nhẹ: “Chúc mừng ông Lý.”
Giám đốc Lý quay sang nhìn Triệu Kha Nguyệt, ông hỏi: “Thịnh Tổng, cô đây là…?”
Tống Thịnh Nam vòng một tay ôm lấy eo Triệu Kha Nguyệt, anh chậm rãi nói: “Bạn gái của tôi.”
Giám đốc Lý cười tươi đưa tay trước mặt cô: “Chào cô chào cô.”
Triệu Kha Nguyệt cũng vui vẻ bắt tay lại.
Trong lúc dự tiệc, Triệu Kha Nguyệt đi vòng vòng cùng Tống Thịnh Nam chào các đối tác khác cùng với giám đốc Lý và vợ ông ấy.
Đi được một lúc cô cảm thấy đau chân, cô thầm nghĩ. “Chết tiệt, sao mà đau quá vậy…”
Tống Thịnh Nam nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô, đột nhiên kéo tay cô đi đến một cái ghế dài trong bữa tiệc.
Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô hỏi: “Hả gì vậy?”
Tống Thịnh Nam nhìn cô, anh nói: “Ngồi ở đây đi, đừng chạy lung tung.”
Triệu Kha Nguyệt không hiểu, nhưng cũng nghe theo anh.
Sau khi bữa tiệc sắp kết thúc, Tống Thịnh Nam dắt tay Triệu Kha Nguyệt đến chỗ vợ chồng giám đốc Lý.
Tống Thịnh Nam cười nhẹ, nói: “Chúng tôi về đây.”
Giám đốc Lý lúc này mặt có chút đỏ vì uống rượu, ông cười nói: “Thịnh Tổng, ngài đi nhanh vậy sao?”
“Nào, uống một ly đi.”
Tống Thịnh Nam né ra, anh nói: “Tôi lái xe.”
Giám đốc Lý chợt nhớ ra, sau đó ông tươi cười: “À được rồi được rồi, vậy tạm biệt hai người.”
Tống Thịnh Nam và Triệu Kha Nguyệt tạm biệt họ xong sau đó đi về hướng xe.
Cơn đau nhói ở chân ngày một tăng khiến Triệu Kha Nguyệt khó chịu.
Ở gần đó có một cái ghế đá, đột nhiên cô bị Tống Thịnh Nam kéo đến.
Triệu Kha Nguyệt được anh ghim ngồi yên ở ghế, cô có chút ngạc nhiên: “Chưa đi đến xe mà?”
Tống Thịnh Nam cau mày: “Chờ anh.”
Nói xong anh chạy thật nhanh đi về xe, một lúc sau, khi anh quay lại trên tay đang cầm một đôi dép bông.
Tống Thịnh Nam ngồi xổm trước mặt Triệu Kha Nguyệt, anh lên tiếng:“Mang vào.”
Triệu Kha Nguyệt chợt sững người, anh nhận ra chân cô đau sao? Anh mang theo đôi dép này khi nào?. Trong đầu Triệu Kha Nguyệt hiện lên hàng ngàn câu hỏi.
Tống Thịnh Nam mang dép vào chân cô, sau đó quay lưng lại, ra hiệu cho cô leo lên. Khoảnh khắc này bất chợt làm cô nhớ đến lúc còn học cấp 3, anh cũng từng mang dáng vẻ khẩn trương muốn cõng cô như bây giờ.
Triệu Kha Nguyệt leo lên lưng anh, sau đó anh đứng dậy, hai chân của cô vòng quanh eo anh.
Tống Thịnh Nam cõng cô đi về phía xe, Triệu Kha Nguyệt ở trên lưng, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào sau một bên mặt anh.
Triệu Kha Nguyệt lên tiếng: “Anh lấy đôi dép ở đâu ra vậy?”
Tống Thịnh Nam thong thả trả lời: “Mua.”
Triệu Kha Nguyệt hỏi thêm: “Mua khi nào?”
Tống Thịnh Nam nói: “Vốn dĩ mua cho em mang trong nhà, nhưng trước khi đi anh lấy đem theo.”
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, cô hỏi: “Anh biết em đau chân sao?”
Tống Thịnh Nam nói: “Lần sau thấy không thoải mái thì đừng mang.” Cô nghe anh nói vậy, cũng không nói gì mà tựa đầu đặt xuống vai anh.
Cả hai trở về nhà, lúc này cũng đã mười giờ đêm.
Tống Thịnh Nam đang ngồi ở sofa xem điện thoại, Triệu Kha Nguyệt đi đến ngồi xuống cạnh anh, cô đưa tay lấy điều khiển TV sau đó nhìn sang phía Tống Thịnh Nam.
Triệu Kha Nguyệt lên tiếng: " Thịnh Nam, anh xem phim với em đi."
Tống Thịnh Nam đang xem điện thoại, nghe cô nói vậy thì anh bỏ điện thoại xuống bàn, giọng ung dung thong thả trả lời: “Được, em muốn xem gì?”
Triệu Kha Nguyệt bắt đầu tìm kiếm phim, miệng chậm rãi nói: “Kinh dị.”
Lúc này cô bất chợt thấy Tống Thịnh Nam đang im lặng, cô quay sang nhìn anh. Tống Thịnh Nam lúc này vẻ mặt trông không ổn, Triệu Kha Nguyệt lên tiếng: “Anh sợ ma sao?”
Tống Thịnh Nam quay đầu đi, cáu kỉnh nói: “Làm gì có? Thịnh Nam anh từ trước đến nay không sợ trời cũng chẳng sợ đất, mấy con ma trong phim thì có cái gì đáng sợ chứ?”
“Chỉ là anh hơi bất ngờ khi em thích xem thể loại kinh dị thôi…”
Triệu Kha Nguyệt mỉm cười: “Vậy bây giờ chúng ta xem nha.”
Trong lúc xem phim, Triệu Kha Nguyệt cảm thấy cánh tay Tống Thịnh Nam ôm cô càng chặt, cô lúc này có chút không hiểu nhưng cũng chỉ nghĩ là anh thích ôm cô thôi. Đến lúc cao trào trong phim thì đột nhiên Tống Thịnh Nam giật nảy người kêu lên một tiếng “A” thật to.
Triệu Kha Nguyệt bất ngờ quay sang nhìn anh, cô cong khoé môi, vẻ mặt trêu chọc nói: “Anh sợ sao?”
Tống Thịnh Nam cau mày: “Tại bất ngờ nên anh không kịp phản ứng thôi, mấy cái thứ này cũng chỉ là bình thường.”
Mắt Triệu Kha Nguyệt có ý cười, đến đoạn gần hết phim, Tống Thịnh Nam ngồi bên cạnh sắc mặt tái mét mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình TV. Triệu Kha Nguyệt bắt đầu ngáp một cái, sau đó cô lấy tay dụi dụi mắt, cô bắt đầu đứng dậy định đi về phòng thì Tống Thịnh Nam lên tiếng: “Em đi đâu đấy?”
Triệu Kha Nguyệt quay sang nhìn anh: “Đi về phòng ngủ.”
Tống Thịnh Nam có chút đỏ mặt quay sang hướng khác, anh lấy tay chạm xuống chỗ bên cạnh, giọng anh lúc này có chút cáu kỉnh nhưng cũng xen lẫn ngượng ngùng: “Ngồi đây một chút đi…” Anh im lặng một lúc, sau đó nói thêm: “——anh biết em cũng sợ.”
Vẻ mặt Triệu Kha Nguyệt lúc này thấy khó hiểu, cô ung dung nói: “Em không sợ.”
Tống Thịnh Nam lúng túng: “Em giả bộ chứ gì anh biết em sợ màaa!!”
Triệu Kha Nguyệt thờ ơ: “Không sợ, thật đấy” Nói xong cô bắt đầu bước đi. Tống Thịnh Nam lúc này mới bắt đầu nói: “A Nguyệt…em là đồ tàn nhẫn…”
Triệu Kha Nguyệt bắt đầu bật cười, cô nhìn Tống Thịnh Nam, tay cứ ôm bụng mà cười.
Tống Thịnh Nam lúc này hiểu ra, anh nhướng mày: “Triệu Kha Nguyệt, em dám chơi anh sao?”
Triệu Kha Nguyệt cười: “Anh là cái đồ sợ ma”
Tống Thịnh Nam đứng lên đi về phía cô, anh cúi xuống dùng tay nhấc cô lên vai. Triệu Kha Nguyệt lúc này bối rối, Tống Thịnh Nam mỉm cười đáng sợ bế cô trên vai chậm rãi đi về phía phòng ngủ, giọng anh bình thản: “Được, đêm nay anh sẽ cho em biết còn có thứ đáng sợ hơn cả ma.”
Triệu Kha Nguyệt đỏ mặt, cô lúng túng: “Aaa Thịnh Nam anh tha em đi em sai rồi chúng ta thương lượng đi màaa.”
Tống Thịnh Nam nhếch miệng cười: “Muộn rồi, bảo bối của anh hôm nay dám đùa với lửa thì phải chịu trách nhiệm thôi.”
Triệu Kha Nguyệt bối rối: “Không thể thương lượng được nữa sao?”
Tống Thịnh Nam: “Không thể, lúc này núi lửa đã phun rồi.”
——