• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày 15, tháng 2, năm 2016.

Buổi sáng, ở sân bay Bắc Kinh.

Triệu Kha Nguyệt đang đứng ở gần cửa ra vào, ánh mắt chỉ nhìn xuống điện thoại.

“Kha Nguyệt.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Triệu Kha Nguyệt ngẩng đầu lên, Giang Mỹ Mỹ tươi cười rực rỡ đi đến chỗ cô.

Cô mỉm cười, hỏi: “Triệu Kha không đi cùng sao?”

Giang Mỹ Mỹ trả lời: “Triệu Kha có việc ở bệnh viện, em ấy bảo 2 ngày nữa mới về.”

Triệu Kha Nguyệt chậm rãi gật đầu, Giang Mỹ Mỹ hỏi: “Kha Nguyệt, có muốn đi ăn xiên nướng hong?”

Triệu Kha Nguyệt chỉ thong thả đáp một tiếng “Ừ”.

Cả hai đón taxi sau đó đến một tiệm xiên nướng quen thuộc.

Đến nơi, Giang Mỹ Mỹ tươi rói kéo tay Triệu Kha Nguyệt vào bên trong, cô lên tiếng: “Kha Nguyệt, cậu nhớ tiệm xiên nướng này hong?”

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, chậm rãi nói: “Sao mình quên được? Lúc còn học đại học chúng ta hay đến đây mà.”

Khi cả hai lựa một chỗ trống sau đó ngồi xuống.

Chủ quán là một bà lão lớn tuổi, khi bà vừa đi đến hỏi: “Hai cô ăn gì.” Vừa nhìn thấy khuôn mặt có nét xinh đẹp quen thuộc của Triệu Kha Nguyệt, bà lão liền nhận ra: “Là cháu sao?”

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười, lễ phép nói: “Bà còn nhớ cháu sao?”

Bà lão tươi cười: “Sao mà quên được chứ, cô bé xinh đẹp như cháu vừa nhìn là nhận ra ngay thôi mà haha.”, khi quay sang nhìn Giang Mỹ Mỹ, bà lão tất nhiên đã quá quen với cô.

Mặc dù đã trưởng thành nhưng lúc trước cô cũng vẫn hay đến ăn, bà mỉm cười: “Về rồi sao?”

Giang Mỹ Mỹ gật đầu: “Dạ, vừa xuống máy bay khi nãy.”

Sau khi nói chuyện xong, bà cũng đi vào sau đó dọn thức ăn lên cho hai người.

Một lúc sau.

Triệu Kha Nguyệt nhận thấy điện thoại có tin nhắn, cô ấn vào xem.

Tống Thịnh Nam:【Em đang ở đâu vậy?】

Triệu Kha Nguyệt:【Ở tiệm xiên nướng, gần sân bay.】

Tống Thịnh Nam:【Ừm.】

Khi cô rời mắt khỏi điện thoại, Giang Mỹ Mỹ lên tiếng: “Cậu với Thịnh Nam tiến triển đến đâu rồi?”

Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, cô nhìn Giang Mỹ Mỹ: “Sao?”

Giang Mỹ Mỹ vội nói: “Thì cậu ấy cầu hôn cậu chưa?”

Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô trả lời: “Vẫn chưa.”

Giang Mỹ Mỹ hơi ngạc nhiên: “Không nhắc đến luôn sao?”

Triệu Kha Nguyệt trả lời: “Anh ấy không nhắc việc cầu hôn, nhưng hay gọi mình là vợ.”

Giang Mỹ Mỹ đùa nói: “Gì chứ? Không lẽ Thịnh Nam là kiểu tra nam sao?”

Triệu Kha Nguyệt phì cười: “Không có đâu.”

Nửa tiếng sau, Giang Mỹ Mỹ đang ăn đột nhiên vẻ mặt có chút bất ngờ. Triệu Kha Nguyệt thấy vậy liền hỏi: “Sao vậy?”

Giang Mỹ Mỹ chỉ ngón tay hướng đến sau lưng Triệu Kha Nguyệt, cô quay lại thì thấy Tống Thịnh Nam đang đứng đó.

Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, hỏi: “Anh đến đón em sao?”

Tống Thịnh Nam chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó anh cầm lấy túi xách của cô.

Triệu Kha Nguyệt cùng Giang Mỹ Mỹ đứng dậy, sau khi thanh toán xong thì cả ba cùng lên xe.

Ở trên xe, Giang Mỹ Mỹ ngồi phía sau lên tiếng: “Kha Nguyệt, tối nay có muốn đi quán rượu với mình hong?”

Triệu Kha Nguyệt quay lại nhìn, cô trả lời: “Ừm cũng được.”

Tống Thịnh Nam đang lái xe, chậm rãi lên tiếng: “Em uống ít thôi, mắc công lại…”, Triệu Kha Nguyệt hiểu ý anh, cô cáu kỉnh nói: “Anh im đi.”

Giang Mỹ Mỹ vẻ mặt không hiểu, hỏi: “Sao vậy?”

Tống Thịnh Nam nhếch miệng cười nói: “Cậu không biết sao? Để tôi kể.”

“Chuyện là…” Chưa đợi anh nói xong, Triệu Kha Nguyệt đã chen vào: “Tống Thịnh Nam anh im miệng cho em!!!.”

Tống Thịnh Nam lúc này không nói thêm, khoé môi vẫn giữ nguyên nụ cười.

Giang Mỹ Mỹ nheo mắt nhìn: “Hah, cả mình cũng không được biết bí mật đó sao?”

Triệu Kha Nguyệt vội nói: “Không có gì đâu mà!!”

Xe lái đến nhà Giang Mỹ Mỹ, cô bước xuống sau đó vẫy tay với cả hai, cô nói: “Vậy tối nay gặp ở quán rượu cũ nha.”

Triệu Kha Nguyệt gật đầu, Giang Mỹ Mỹ bước vào nhà. Sau đó Tống Thịnh Nam cũng lái đi.

Về đến nhà, Triệu Kha Nguyệt cau mày nhìn anh, cô nói: “Anh là đồ đáng ghét.”

Tống Thịnh Nam hơi ngây ra, anh quay sang nhìn cô: “Nhưng chuyện em cưỡng hôn anh là thật mà?”

Triệu Kha Nguyệt cáu kỉnh: “Em không có cưỡng hôn anh!! Là do rượu, phải, do rượu cưỡng hôn anh!!.”

Tống Thịnh Nam theo thói quen đưa tay véo mặt cô, anh cười lên: “Em bớt ngang ngược lại đi biết chưa.”

Triệu Kha Nguyệt bĩu môi, không thèm nói thêm với anh.

Buổi tối, Tống Thịnh Nam có việc nên đến công ty, tiện đường nên anh đưa Triệu Kha Nguyệt đến quán rượu đã hẹn với Giang Mỹ Mỹ.

Đến nơi, Triệu Kha Nguyệt bước xuống xe, cô quay sang nhìn anh.

Tống Thịnh Nam lên tiếng: “Em nhớ là uống ít thôi đấy.”

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười vẫy tay với anh: “Em biết rồi, bye bye.”

Tống Thịnh Nam mỉm cười, sau đó anh lái đi.

Giang Mỹ Mỹ đang ngồi sẵn trong quán, thấy Triệu Kha Nguyệt vừa đến, cô nhanh chóng vẫy tay ra hiệu.

Triệu Kha Nguyệt nhìn thấy Giang Mỹ Mỹ, cô liền đi đến gần sau đó ngồi xuống.

Thức ăn và rượu bắt đầu được dọn lên, cả hai bắt đầu cũng nhau uống hết ly này tới ly khác.

Một lúc lâu sau.

Khuôn mặt của Giang Mỹ Mỹ và Triệu Kha Nguyệt lúc này đỏ bừng, không biết đã qua bao lâu, uống được bao nhiêu nhưng cả hai bây giờ không còn ý thức được gì.

Giang Mỹ Mỹ giọng say xỉn lên tiếng: “Bạn iu, mình hỏi cậu.”

Triệu Kha Nguyệt chỉ ừ ừ vài tiếng. Giang Mỹ Mỹ nói tiếp: “Cậu nói… Thịnh Nam …hay gọi cậu là vợ…” Giọng cô nấc lên tiếng ợ, sau đó cười nói tiếp: “Vậy có… bao giờ cậu …gọi cậu ấy là chồng …chưa?”

Mặt Triệu Kha Nguyệt có vẻ bần thần một lúc lâu, sau đó nhoẻn miệng cười một cách ngây ngô: “Hê…hê chưa bao giờ…”

Giang Mỹ Mỹ lắc đầu, nói: “Ây…vậy là… không… được… không được rồi.”

Triệu Kha Nguyệt vội nói: “Ừm…cái gì…mà… không… được…chứ?”

Giang Mỹ Mỹ nhoẻn miệng cười lên: “Cậu làm sao cho coi được thì làm…”, Bỗng chốc cả hai nhìn nhau, không biết lý do vì sao nhưng lại cười phá lên.

Phía bên này, Tống Thịnh Nam đang lái xe, nhận thấy người gọi đến là Triệu Kha Nguyệt, anh liền nhấc máy.

Đầu máy bên kia vang lên tiếng Triệu Kha Nguyệt say xỉn nhưng mang theo vẻ tươi rói: “Chồng ơi đón emm.”

Tống Thịnh Nam hơi ngây ra, sau đó lái nhanh đến quán rượu.

Đến nơi, anh nhanh chóng đi vào quán.

Hình ảnh trước mặt là Triệu Kha Nguyệt và Giang Mỹ Mỹ đang say xỉn cười đùa đi đứng loạng choạng.

Tống Thịnh Nam cau mày, anh đi đến định đưa cho về thì đột nhiên cô bật khóc, anh vội lên tiếng: “Sao vậy, sao em lại khóc rồi.”

Triệu Kha Nguyệt bần thần một lúc, sau đó lại cười phá lên. Tống Thịnh Nam đau đầu nhìn cô.

Một lúc sau, Tống Thịnh Nam gọi Vũ Tuyết Hoa đón taxi đến đưa Giang Mỹ Mỹ về.

Vũ Tuyết Hoa đỡ Giang Mỹ Mỹ lên taxi, cô quay sang: “Anh chị về cẩn thận nha.”

Tống Thịnh Nam “ừ” một tiếng, lúc này Triệu Kha Nguyệt vẫn chưa chịu đứng dậy.

Anh cau mày, nói: “Triệu Kha Nguyệt, em có định về nhà không?”

“Anh đã dặn em uống ít thôi mà.”

Triệu Kha Nguyệt không trả lời, lúc sau cô quay sang nhìn anh. Vẻ mặt Tống Thịnh Nam không hiểu, đột nhiên cô dang hai tay ra, cười tươi nói: “Chồng ơi bế em đii.”

Tống Thịnh Nam nhìn cô, khoé môi cong lên cười. Sau đó anh cõng cô trên lưng, bắt đầu bước đi.

Triệu Kha Nguyệt mê man ở trên lưng anh, cô nói nhỏ: “Anh không thương em…”

Tống Thịnh Nam hơi ngây ra, anh quay sang nhìn cô: “Em nói gì?”

Triệu Kha Nguyệt nói tiếp: “Anh là đồ tra nam…đồ cặn bã…đồ đáng chết…”

Tống Thịnh Nam phì cười, anh nói: “Triệu Kha Nguyệt, em uống say vô là thích chửi người ta đến vậy sao?”

Trở về nhà, Tống Thịnh Nam đặt cô xuống giường, khi anh định rời đi thì đột nhiên cô kéo tay anh lại, giọng cô nhỏ đến mức khó có thể nghe được: “Đừng đi mà …”

Tống Thịnh Nam mỉm cười, anh ngồi xuống cạnh giường sau đó duỗi tay vuốt ve má cô.

Triệu Kha Nguyệt lẩm bẩm nói: “Đừng đi mà…đừng bỏ em mà…em sợ lắm…”

Tống Thịnh Nam ôn nhu nhìn cô, anh chậm rãi nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”

Triệu Kha Nguyệt vẫn còn say nhèm, bất chợt lại khóc nấc lên.

Tống Thịnh Nam vuốt ve một bên má của cô, giọng anh dịu dàng thì thầm: “Ngoan nào, đừng khóc.”

Sau khi dỗ được cô ngủ yên, anh mới đứng dậy sau đó đưa tay tắt đèn phòng.

Lúc này đã mười một giờ đêm.

Tống Thịnh Nam vẫn chưa buồn ngủ, sau khi tắm xong. Anh đi đến sofa sau đó mở điện thoại lên bắt đầu chơi game.

Sau một lúc cảm thấy chán, anh không chơi game nữa, bắt đầu chuyển sang lướt Weibo.

Đột nhiên anh lướt thấy một bài đăng

【Bạn gái tôi tính tình khó chịu lắm, mỗi lần gọi cô ấy dậy thì cô ấy lại phát hoả với tôi. Còn nữa, bình thường cãi nhau có chút xíu đã bắt đầu nói chuyện khó nghe. Theo mọi người tôi có nên chia tay không?】

Ở bên dưới có một bình luận

【Đăng như vậy không sợ bạn gái buồn à?】

Người đăng cũng trả lời lại

【Tôi có nói sai đâu?】

Tống Thịnh Nam đọc xong, bất chợt phì cười, tự nói: “Sao mà miêu tả giống A Nguyệt nhà mình quá vậy?” Anh cười, đùa nói: “Không lẽ cô ấy ngoại tình sao?”

Tống Thịnh Nam bắt đầu gõ chữ, sau đó anh bấm đăng.

【Chia tay đi, để cô gái kia tìm được người tốt hơn.】

Sau đó anh lướt tiếp, mặc dù Tống Thịnh Nam nghĩ rằng cô bạn gái đó có tính xấu giống như Triệu Kha Nguyệt, nhưng anh lại không khó chịu như người bạn trai kia.

Chính là do từ trước đến nay, đối với Tống Thịnh Nam mà nói.

Yêu một người là dù có 99 khuyết điểm, thì vẫn chọn 1 ưu điểm để yêu.

Cũng giống như, cho dù Triệu Kha Nguyệt có bao nhiêu khuyết điểm đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ vờ như không thấy.

Sẽ chỉ đặt ưu điểm của cô lên hàng đầu, là nơi dễ thấy nhất.

——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK