Trước khi lên tầng này bọn họ đã dạo một lượt ở những cửa hàng tầng dưới, tay Cố Phong không khác nào cái chỗ để treo đồ, tay trái hay phải đều treo hai ba cái túi.
Vân Sam đi ngang một cửa hàng bán đồ em bé liền đi vào, tuy cô không biết đứa nhỏ này là trai hay gái nhưng đứa nhỏ mặc đồ tương đối giống nhau, trừ khi phải mặc váy.
Cả hai người đi vào bên trong, nhân viên trong này thấy bụng Vân Sam liền biết đang mang thai, thấy Cố Phong đi phía sau không khỏi cảm thán.
Nhưng lại trở về dáng vẻ nhiệt tình:" Chị muốn mua đồ cho bé trai hay bé gái?"
Vân Sam:" Em bé chưa biết được giới tính, ở đây có đồ bé trai hay bé gái đều mặc được không?"
Nhân viên dẫn cô đến một quầy hàng trên đó bày rất nhiều đồ em bé.
Vân Sam vừa nhìn liền muốn gom hết về, vừa nhỏ lại rất dễ thương, cô quay lại nhìn Cố Phong phía sau, nói:
" Anh thấy bộ này đẹp không? Còn cái này nữa, cái nào cũng đẹp thật khó lựa nha."
Cô đưa hết bộ này đến bộ khác đến trước mặt hắn, Cố Phong hơi nâng mí mắt, ánh cười trong mắt rất sâu:
" Không cần lựa, đều mua hết là được."
Vân Sam không phải người tiết kiệm, cho dù tiết kiệm đây cũng không phải tiền của cô, người ta cũng mua cho con người ta, đây là sắm trước mà thôi.
Không ngoài dự đoán của Vân Sam, lúc hai người về ghế sau và chỗ để đồ đều bị đặt rất nhiều túi đồ lớn nhỏ, ghế của cô muốn ngã xuống một chút cũng không thể được.
Bữa nay coi như Vân Sam đã sử dụng hết sức lực trong ba ngày, hai chân mỏi nhừ, bụng cũng đã bắt đầu đói.
Mặt trời bên ngoài đã ngả về phía Tây, trên trời xuất hiện vài vệt màu cam, như một bức tranh hoàn mỹ đẹp đến không ai muốn rời mắt, bên trong xe yên lặng đột nhiên tiếng bụng Vân Sam kêu hai tiếng.
Cô ngượng ngùng mà hơi cúi đầu đưa mắt liếc về phía Cố Phong, môi hắn hơi nhếch lên thành một đường cong rất dễ nhìn.
Vân Sam chính là bị nụ cười này làm quên mất bản thân đang nhín lén.
Cố Phong nhìn thẳng phía trước, tay cầm vô lăng xe xoay tròn một cái.
Chưa đến năm phút xe đổ ở dưới một nhà hàng, Vân Sam không câu nệ làm gì hiện tại cô đã rất đói nếu nhịn thêm một lúc không chừng sẽ ngất ở trên xe.
Hai người tiến vào được phục vụ dẫn đến một phòng riêng, bởi vì Cố Phong là cổ đông ở nơi này, căn phòng này cũng chính là xây riêng cho hắn.
Mỗi người cổ đông nắm trong tay hơn 15% đều có một căn phòng riêng, phục vụ cũng trực bên ngoài trong suốt quá trình ăn.
Vân Sam gọi hết những món bản thân thấy bắt mắt trên menu, liền đưa cho Cố Phong.
Hắn nhận lấy xong liền đưa cho người phục vụ:
" Thêm một ly sữa với một chai rượu."
Nhân viên không đi vội, nhìn Vân Sam một cái như có đều muốn nói với Cố Phong.
Hắn tất nhiên nhìn ra, gật đầu với nhân viên ý nói cô là người của mình.
Nhân viên lúc này thả lỏng cơ thể mà lên tiếng:
" Romanee Conti ngài kêu tôi tìm đã tìm được thông tin, ba tháng sau sẽ được đấu giá ở Thuỵ Sĩ, giá khởi điểm là 123.900 đô."
Giá trị chai rượu này nằm ở chỗ nó được sản xuất từ năm 1945 - mùa nho cuối cùng của chiến tranh thế kỉ thứ hai. Năm đó là năm khắc nghiệt, sâu bọ hoành hành phá hoại nho nên chỉ có 600 chai rượu Romanee Conti, cho đến bây giờ số lượng của loại rượu này còn khá ít, trên thế giới chưa đến bốn chai.
Mà bốn chai đó đều nằm trong sàn đấu giá của Thuỵ Sĩ, ở Thuỵ Sĩ là nơi rượu vang ra đời, cũng là nơi nhiều loại rượu vang có tiếng xuất hiện, hôm đó chắc chắn không ít người đến.
Vân Sam mờ mịt nhìn hai người, cô không biết quá nhiều về tiền đô, nhưng nghe số tiền chắc chắn không nhỏ.
Đúng là người con tiền đều muốn vung tiền như rác.
Nhân viên thấy hắn ra hiệu liền đi ra ngoài.
Vân Sam:" Anh không ăn?"
Cố Phong:" Một mình cô ăn không hết."