---
Con đường chật hẹp, hai người đi đến trước mặt. Đường Vũ Lân nhìn thấy nàng, nàng tự nhiên cũng nhìn thấy Đường Vũ Lân.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều chấn động.
Trước đó bên bờ, bởi vì khoảng cách rất xa, Đường Vũ Lân lại không vận chuyển Tử Cực Ma Đồng, nhìn cũng không quá rõ ràng. Mà lúc này, giờ khắc này, gần trong gang tấc, hai mắt nhìn nhau. Khi Đường Vũ Lân thấy rõ dung nhan của cô gái kia, hầu như bật thốt lên, "Na?"
Thiếu nữ tóc bạc ngẩn ngơ, nhìn Đường Vũ Lân, vừa mới ban đầu là hoang mang, dần dần, một tầng nước ầng ậng từ đáy mắt chậm rãi dâng lên.
"A!" Nàng đột nhiên hét lên một tiếng, Đường Vũ Lân còn chưa kịp phản ứng lại, nàng cũng đã như một con chim non nhỏ, nhào vào trong lồng ngực của hắn.
Na, là Na! Là Na Nhi của ta!!
Lòng Đường Vũ Lân đang run rẩy, hắn vạn vạn không ngờ tới, đi mòn đế giày tìm hoài chẳng thấy, tình cờ gặp lại chẳng tốn công phu. Người thiếu nữ làm cho chính mình cảm thấy hết sức quen thuộc, lại xinh đẹp tuyệt trần đến vậy, lại sẽ là Na.
Năm đó, lúc Na rời đi, mới chỉ có 6 tuổi, vẫn còn là một cô bé. Hiện tại, Na hẳn là đã vượt quá 12 tuổi. Biến hóa của con gái trong khoảng thời gian từ 6 – 12 tuổi là rất to lớn. Vì vậy thời điểm lần đầu tiên Đường Vũ Lân nhìn thấy nàng, cũng không nhận ra.
Nhưng mà, ở chung với nhau mấy năm từ khi còn rất bé, đối với tướng mạo, hơi thở của nàng, Đường Vũ Lân chung quy vẫn là quá quen thuộc.
Một tiếng gọi thăm dò của hắn, ngờ đâu thật sự thành công. Đúng là Na!
Na ôm chặt lấy Đường Vũ Lân, thân thể mềm mại của nàng bởi vì hưng phấn mà run rẩy.
"Ca, ca ca, đúng là huynh sao? Đúng là Vũ Lân ca ca của muội sao?" Na Nhi hưng phấn nhảy nhót liên hồi.
Sự hưng phấn của Đường Vũ Lân nào có ít hơn nàng nửa phần! Những năm gần đây, hắn một thân một mình xông xáo bên ngoài, hắn kiên cường, dũng cảm. Nhưng mà, ở nơi sâu xa trong nội tâm hắn, nỗi niềm đau xót nhất, chính là gia đình.
Na đi rồi, cha mẹ đi rồi, hắn đã biến thành người cô độc, đã biến thành cô nhi.
Lúc này gặp lại Na, muội muội trở về, còn có chuyện gì so với chuyện này làm cho hắn cao hứng hơn đây?
Na đúng là lớn rồi, vóc người thon dài, không còn là tiểu nha đầu bụ bẫm, núng na núng nính năm xưa. Thân cao đã vượt qua 1m60, thiếu nữ chỉ 12 tuổi nhìn qua cứ như thể 13, 14 tuổi vậy.
Quan trọng hơn chính là, nàng còn nhận ra mình, còn nhận ra một người ca ca như hắn!
Thật lâu, sự hưng phấn của hai người mới dần dần bình tĩnh lại.
Na mặt đầy kinh hỉ nhìn Đường Vũ Lân, nói: "Ca ca, tại sao anh lại ở chỗ này?"
Đường Vũ Lân nói: "Anh là Ngoại viện học viên của Sử Lai Khắc đấy! Em thì sao? Anh nghe Vũ lão sư nói, em là đệ tử của Các chủ Hải Thần Các? Nhưng khi đó, không phải là Võ Hồn của em cũng đều không thể thức tỉnh sao?"
Na lau đi những giọt nước mắt long lanh, "Ca ca, anh nói trước đi, những năm nay anh đã trải qua như thế nào!"
Nghe nàng hỏi như vậy, vành mắt Đường Vũ Lân nhất thời đỏ lên. Những năm này, hắn cũng thực sự là không dễ dàng chút nào cả!
Ngay sau đó, hắn đi cùng Na, kể lại toàn bộ những gì mình đã tao ngộ cho nàng nghe qua một lần. Lúc nghe được cha mẹ rời đi không rõ tung tích, chân mày Na Nhi nhíu sâu lại.
Đợi đến khi Đường Vũ Lân nói xong, sắc trời cũng đã xẩm tối.
"Na, vậy còn em?" Đường Vũ Lân ân cần hỏi han.
Đúng vào lúc này, Hồn Đạo Bộ Đàm trên người hắn vang lên, Đường Vũ Lân lấy ra xem, là Vũ Trường Không.
"Vũ lão sư." Đường Vũ Lân vội vàng bắt máy.
"Mau nhanh trở về!" Vũ Trường Không lạnh lẽo nói.
"Vâng." Đường Vũ Lân đáp ứng một tiếng. Hắn thật sự muốn cùng Na sung sướng tán gẫu nguyên một đêm cũng được! Nhưng mà nơi này là Hải Thần Đảo, là địa phương thần thánh thiêng liêng nhất của Sử Lai Khắc.
"Na, anh có khả năng phải đi trước, sư tổ của anh là Xích Long Đấu La, Trọc Thế miện hạ. Ngày mai chúng ta hẹn một thời gian, anh tiếp tục nghe em kể chuyện, có được hay không?"
"Vâng." Na ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, gật đầu.
Đường Vũ Lân mở hai tay ra, lại ôm lấy muội muội, sau khi hẹn kỹ thời gian địa điểm ngày mai gặp mặt với Na Nhi, lúc này mới vội vã rời đi.
Na đứng tại chỗ, vẫn nhìn theo hắn rời đi. Nhìn bóng lưng Đường Vũ Lân dần dần biến mất, Na không khỏi nhếch môi lên, thấp giọng thì thào: "Ca ca…"
Đường Vũ Lân trở lại tiểu lâu của Trọc Thế, Vũ Trường Không cũng không hề hỏi hắn câu gì, chỉ bảo hắn nghỉ ngơi sớm một chút.
Từ khi tu luyện tới nay, nhiều năm như vậy, Đường Vũ Lân cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ bị mất ngủ. Nhưng hôm nay, hắn mất ngủ. Liền ngay cả trạng thái minh tưởng cũng đều không thể tiến nhập được.
Hắn vạn vạn không ngờ tới, sẽ ở lại Sử Lai Khắc Nội viện gặp được Na, hơn nữa lại còn là ở trên Hải Thần Đảo. Na ngờ đâu lại đã trở thành đệ tử đích truyền của Hải Thần Các Chủ. Vậy ở bên trong các học viên của Sử Lai Khắc học viện, địa vị của nàng hẳn phải đứng hàng đầu đi.
Na cũng có thể trở thành Hồn Sư, Đường Vũ Lân xuất phát từ nội tâm mà thay nàng cao hứng. Nhưng hắn không nghĩ ra được, tại sao lúc trước Võ Hồn của Na đều không thể thức tỉnh, lại sẽ trong một thoáng trở nên cường đại như thế.
Na xuất hiện, cũng nhen nhóm ngọn lửa nhớ nhung của hắn đối với cha mẹ. Cha! Mẹ! Con đã tìm được Na, các người đang ở nơi nào vậy?
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Vũ Lân dưới sự chỉ điểm của Trọc Thế tiếp tục tu luyện Kim Long Kinh Thiên. Một đêm trầm tư, hắn cuối cùng cũng coi như là khôi phục lại tinh thần, tu luyện cũng coi như khắc khổ. Nhưng thứ càng làm hắn ngóng trông hơn, chính là buổi gặp mặt lúc chiều cùng với Na.
Vẫn là địa phương ngày hôm qua gặp gỡ, khi Đường Vũ Lân đi tới nơi đó, Na đã đang chờ hắn.
Đường Vũ Lân nhìn tròng mắt màu bạc của Na, không nhịn được hỏi: "Na, trước đây con mắt của em không phải là màu sắc này! Làm sao lại biến thành như vậy?"
Na mỉm cười nói: "Sau khi Võ Hồn giác tỉnh liền như vậy. Ca ca, rất xin lỗi, lần kia em đi không lời từ biệt. Là người nhà của em tới tìm, bọn họ dẫn em mang đi."
Đường Vũ Lân trong lòng khẽ động, "Em đã tìm được người nhà của chính mình?"
Na gật gật đầu, "Bọn họ tìm ra em, sau đó liền đem em mang về gia tộc, cử hành một nghi thức nọ. Sau đó, Võ Hồn của em liền được giác tỉnh rồi."
Đường Vũ Lân nói: "Vậy sau đó thì sao?"
Na nói: "Thời điểm em 8 tuổi, được người nhà đưa đến nơi này, bái lão sư làm sư phụ, bắt đầu tu luyện. Sau đó cứ như vậy mãi cho đến hiện tại, trải nghiệm không được phong phú lắm, xa xa không cách nào sánh được với anh. Nhưng mà…em thật sự rất nhớ anh!"
Trong tiềm thức, Đường Vũ Lân có thể cảm nhận được Na có chuyện gì đó không nói ra, nhưng hắn cũng không hề hỏi tới. Nếu như Na là bị người nhà của nàng mang đi, bí ẩn đó cũng nhất định là có liên quan tới người nhà của nàng, chính mình cũng đừng nên hỏi quá nhiều.
"Em có thể tìm lại được người nhà là tốt rồi. Anh cũng rất nhớ em!"
Na chủ động tiến lên nắm lấy tay Đường Vũ Lân, đem bàn tay của hắn đặt vào lòng bàn tay non mềm của mình, thấp giọng hỏi: "Ca ca, anh lúc nào lại dẫn em đi…mua đồ ăn vặt vậy?"
Đơn giản một câu nói, một thoáng liền làm cho trái tim Đường Vũ Lân tan chảy, "Ca ca hiện tại liền dẫn em đi mua, có được hay không?"
"Vâng ạ!" Na cười nói.
Đường Vũ Lân nắm lấy bàn tay Na, đi thẳng đến ven hồ. Buổi chiều hắn đã xin Vũ Trường Không cho nghỉ, nói mình có một số việc cần đi xử lý.
Lên thuyền nhỏ, trên thuyền có mái chèo, Đường Vũ Lân để Na ngồi xong, chính mình chèo thuyền. Thuyền nhỏ đi ra giữa mặt hồ, hướng thẳng vào bờ.
Na ngồi ở trên thuyền, hai tay đỡ lấy cằm, cứ như vậy xảo tiếu yên nhiên nhìn Đường Vũ Lân, tươi cười như một chú mèo nhỏ.
Đường Vũ Lân nhìn nàng, trên mặt cũng tươi vui rạng rỡ. Rốt cục lại có được cảm giác như lúc trước ở nhà! Ngắm muội muội, trong lòng hắn ấm áp chan hòa. Coi như Na đã tìm ra được người nhà của nàng, nhưng ở trong lòng Đường Vũ Lân, nàng vẫn trước sau như một, đều là thân nhân của chính mình.
Lên bờ, Đường Vũ Lân dẫn theo Na liền rời khỏi Nội viện.
Ở Sử Lai Khắc học viện học cả một học kỳ, đối với Sử Lai Khắc Thành ít nhiều cũng có chút quen thuộc, hắn dẫn theo Na đi thẳng đến quán ăn vặt mà chính mình thích nhất.
………
Sử Lai Khắc học viện, Ngoại viện, ngoài túc xá công đọc sinh.
"Tốc độ! Tốc độ tuyệt đối của ngươi vẫn là quá chậm. Hơn nữa, ngươi phải chú ý phương thức vận lực, phải đem tốc độ dung nhập vào bên trong sức mạnh của chính mình. Thời điểm ra tay, tay và thân thể phải dung hợp lại làm một, cũng giống như kiếm sĩ thi triển nhân kiếm hợp nhất vậy. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể đem tốc độ dung nhập vào bên trong công kích của chính mình, khiến nó mạnh mẽ hơn."
"Mỗi lần công kích, muốn đạt đến hiệu quả nhất kích tất sát, như vậy, ngươi liền phải đem hết thảy toàn bộ lực công kích của mình dồn lại vào một điểm. Khí thế, tốc độ, sức mạnh, võ hồn, hồn kỹ, cơ hội, súc thế, … tất cả mọi thứ này đều dồn vào chuẩn bị đòn đánh."
Tạ Giải nghe Lương Hiểu Vũ giảng giải, cả người đều có một loại cảm giác kích động. Hắn dường như mơ hồ cảm giác được chính mình chạm vào được cái gì đó. Lương Hiểu Vũ giảng giải, hoàn toàn giúp hắn mở ra một cánh cửa lớn mới tinh.
Ở Sử Lai Khắc học viện, rất chú trọng đến việc để cho các học viên tự mình tìm tòi. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân! Có vấn đề có thể đi hỏi, một ít vấn đề cao thâm còn phải tiêu tốn điểm cống hiến. Làm sao có thể được tỉ mỉ cặn kẽ như Lương Hiểu Vũ hướng dẫn!
Tạ Giải đối với vấn đề của mình rất rõ ràng, xác thực chính là lực công kích không đủ. Phương diện tốc độ có thể rất nhanh, nhưng nếu lực công kích không ra sao, nhanh hơn nữa cũng chẳng thay đổi được chiến cục.
Uy lực của Quang Long Chủy và Ảnh Long Chủy, chính mình cũng không thể chân chính phát huy được.
Lương Hiểu Vũ vừa giúp hắn giảng giải, vừa không ngừng làm mẫu cho hắn, giúp Tạ Giải có thể càng cảm thụ được sâu sắc hơn sự ảo diệu của tri thức mà hắn được học.