Mang Thiên chỉ nắm vai nó, im lặng để cho nó khóc, lúc này, để nó được phát tiết ra là cách hay nhất.
Khóc không biết bao lâu, Đường Vũ Lân mới nín dần, đọc lại lá thư.
Mỗi lần đọc tới câu ‘phụ thân, mẫu thân yêu con’, là nước mắt nó lại chảy.
Phụ thân, mẫu thân đi rồi, không biết họ đi đâu, không biết chừng nào mới được gặp lại. Na Nhi cũng đã đi. Trong nhà bây giờ đã trống không.
"Muốn tìm họ không?" Mang Thiên ung dung hỏi.
Đường Vũ Lân ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn lão sư.
Mang Thiên nói: "Muốn tìm được họ, thì ngươi phải mạnh mẽ. Phụ thân ngươi là một nhà thiết kế Cơ Giáp ưu tú, nhưng chính vì hắn quá ưu tú, nên mới bị người ta cưỡng ép. Nhưng sự ưu tú đó cũng là thứ bảo vệ cho hắn được an toàn, ngươi không cần phải lo lắng. Nhưng, thế lực đưa hắn đi không tầm thường chút nào. Nên muốn tìm được họ, ngươi phải đủ cường đại mới được. Ngươi bây giờ, quá nhỏ bé."
"Lão sư." Đường Vũ Lân hô kêu, "Ta muốn trở nên mạnh mẽ!"
Mang Thiên dạy cho nó một vài chú ý khi làm Nghìn Rèn xong thì rời đi, Đường Vũ Lân quay trở về học viện.
Trong nhẫn trữ vật của nó có thêm hai cái thẻ, một cái Thẻ thân phận giúp nó có thể đi bất cứ nơi đâu trên đại lục, cái thứ hai là thẻ tiền, đúng một trăm vạn đồng.
Đường Vũ Lân đã có được hơn một trăm ba mươi vạn đồng, khoảng cách mua Băng Tinh Quả và Xích Viêm Quả đã không xa. Đối với nó bây giờ, Hồn Linh không còn là chuyện gấp gáp, là trước khi mười tuổi, nó phải hấp thu tinh hoa Kim Long Vương để sống sót.
"Vũ Lân, ngươi sao vậy?" cùng ăn cơm tối, Tạ Giải và Cổ Nguyệt đều phát hiện Đường Vũ Lân thất thần.
Ánh mắt nó ngơ ngẩn, bi thương, nhìn là thấy ngay.
Đường Vũ Lân lắc đầu, "Ta không sao. ừ, các ngươi điều tra Lớp Một thế nào rồi?"
Cổ Nguyệt và Tạ Giải liếc nhau, hai đứa đều ngưng trọng.
Tạ Giải trầm giọng nói: "Chúng ta gặp phiền rồi."
"Hửm?" Đường Vũ Lân giật mình, nó hiểu Tạ Giải, tên này rất cao ngạo, hắn nói gặp phiền thì chắc chắn đối thủ của ba đứa rất khó đối phó.
Tạ Giải nói: " Lớp Một chúng ta lần này, được xem là lớp tân sinh mạnh nhất một trăm năm qua, hèn gì lúc thầy chủ nhiệm ném ta vào Lớp Năm, mắt không nháy cái nào."
Lớp tân sinh mạnh nhất?
Đường Vũ Lân nói: "Mạnh tới mức nào? Chẳng lẽ cả ba đều là Song Hoàn Hồn Sư?"
Tạ Giải giật mình nhìn hắn, Cổ Nguyệt cũng vậy, hai đứa đồng thanh: "Làm sao ngươi biết?"
Đường Vũ Lân giật thót, "Không thể nào? Ba người đều Song Hoàn? Bọn chúng thực là tân sinh?"
Cổ Nguyệt nói: "Không thể giả được. Vi Tiểu Phong hôm nay chúng ta gặp không phải là người mạnh nhất. Không biết Vũ lão sư chọn ba người chúng ta xuất chiến, có phải vì đối phương là ba người hay không. Một trận chiến này, chúng ta không dễ chút nào!"
Đường Vũ Lân nghiêm mặt, ba đứa nó chỉ là Nhất Hoàn, tuy Tạ Giải là song sinh Võ Hồn, Cổ Nguyệt là Nhất Hoàn Hồn Sư đặc biệt, nhưng chúng cũng chỉ có mỗi một hoàn thôi!
Nhất Hoàn và Nhị hoàn, là sự chênh lệch về chất. Lúc trước, bọn chúng đấuvới Quang Long, ba người đem hết toàn lực, Đường Vũ Lân phải dẫn ra tới sức mạnh Kim Long Vương thì mới miễn cưỡng thắng được. Nhưng bây giờ phải đấu tới ba người lận đó. Trận đấu như vậy, làm sao đánh?
Cổ Nguyệt nói: "Chính là vì bọn chúng, nên học viện mới ban ra quy định mới về thi đấu lên lớp. Mỗi cấp lớp chỉ tiến hành trong đồng cấp, không cho vượt cấp khiêu chiến. Hiển nhiên là sợ bọn họ quét ngang mấy lớp cao hơn, gây ra ảnh hưởng không tốt. Lớp Một được phân lão sư rất mạnh, học viện rất coi trọng họ. Nghe nói, họ đang cân nhắc cho chúng được nhảy lớp."
Đối thủ mạnh quá! ngày mai, bọn chúng đã phải đấu rồi. Mọi việc quá gấp gáp.
Từ vẻ mặt của Tạ Giải và Cổ Nguyệt, đủ thấy hai đứa đã dao động. Còn mình? Trong ba người, mình chỉ là kẻ ăn theo.
Ba người im lặng, sức ăn của Đường Vũ Lân cũng bị ảnh hưởng.
Đột nhiên, trong nhà ăn vang lên giọng nói.
"Các vị lão sư, các học sinh xin chú ý, các vị lão sư, các học sinh xin chú ý. Chúng ta có một thông tin khẩn cấp. Được tin báo từ bên khí tượng, đêm nay sẽ có bão nhiệt đới xuất hiện, bão lần này rất mạnh, dự tính sẽ kéo dài hơn một tuần. Cho nên, một tuần tới, tất cả học viên không được rời khỏi học viện. Tất cả chương trình học tạm dừng, mọi người đều ở trong ký túc xá chờ. Thi đấu lên lớp tạm dừng, sau khi bão chấm dứt mới đấu tiếp."
Bão?
Đông Hải Thành tiếp giáp ven biển, có bão là chuyện bình thường, chỉ không ngờ lại có ngay lúc này.
Đường Vũ Lân chú ý nhất là câu cuối, thi đấu lên lớp tạm dừng.
Ba người nhìn nhau.
Thú vị, bọn chúng sẽ có thêm một tuần để nâng cao thực lực và hiểu rõ đối phương.
Nhưng mà… một tuần thì làm được cái gì? Không ai có thể chỉ trong một tuần tăng thực lực lên tu vi song hoàn được cả!
Đường Vũ Lân khựng người, đứng phắt dậy, đi ra ngoài.
"Vũ Lân, ngươi đi đâu?" Tạ Giải vội hỏi.
Đường Vũ Lân không quay đầu lại: "Ta đi làm ít chuyện, bão sắp tới rồi, ta phải làm chuyện này xong mới được." Nói xong, nó đã chạy ra khỏi nhà ăn.
Nhìn bóng lưng nó, Tạ Giải nghi hoặc quay sang Cổ Nguyệt: "Ta thấy hai bữa nay hắn là lạ, ngươi có thấy hay không?"
Cổ Nguyệt nói: "Có. Nhưng hắn trầm ổn hơn ngươi, sẽ tự xử lý được."
Tạ Giải cả giận: "Ngươi đừng có châm chích ta có được không?"
Cổ Nguyệt thản nhiên: "Không, ngươi chính là tài liệu giảng dạy phản diện của ta. Tự đại, kiêu ngạo lại không có thực lực. Vũ Lân khác hẳn ngươi, trầm ổn, nội liễm, tiềm lực vô hạn."
Tạ Giải phẫn nộ đứng dậy, "Không thèm so đo với con gái." Hắn nói hơi to, cả nhà ăn đều nghe thấy, mọi người đều quay sang nhìn.
"Ách..." Tạ Giải tăng tốc, nhanh như chớp bỏ chạy mất hút.
Đường Vũ Lân chạy ra khỏi học viện. Nó rất gấp gáp, trong lòng vang vọng chỉ một câu.
Ta muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên cường đại!
Ta không đủ mạnh, Na Nhi mới rời đi.
Ta không đủ mạnh, phụ thân, mẫu thân mới rời đi.
Ta không đủ mạnh, nên mới liên lụy đồng đội.
Ta muốn trở nên mạnh mẽ!