Lư Dương Hầu phủ có tước vị rỗng, cũng không có thực quyền.
Trước mắt vị trí Thái Tử này đã ngồi vững, nhưng Nhị hoàng tử kia không phải kẻ lương thiện, sao có thể để Thái Tử an ổn ngồi lên ngôi vị hoàng đế?
Trận mưa máu gió tanh ở kinh thành hẳn là không thể thiếu.
Nếu trong trận này Diệp Mạch có thể lập công, đến lúc đó Lư Dương Hầu phủ liền chết tâm.
Trong lúc dùng cơm trưa, lão phu nhân sai Tử Anh đi qua cùng với Đỗ Quyên hầu hạ Tần Hảo.
Tần Hảo cười cảm tạ lão phu nhân.
Dùng xong cơm trưa, Tần Hảo muốn đi ngắm tuyết sau Tây Hồ, nhưng Diệp Mạch sợ đường tuyết trơn trượt, mình không thể che chở nàng nên không đồng ý.
Tần Vận cười híp mắt, nói: "Tỷ phu nếu yên tâm muội thì để muội cùng với Đại tỷ tỷ đi thôi? Bọn muội chờ tuyết ngừng lại đi, hơn nữa cũng không ở bên ngoài lâu. Đại tỷ tỷ muốn đi xem chính là cảnh tuyết của Tây Hồ, chỗ ngồi ở trên tửu lâu bên bờ Tây Hồ cũng có thể xem được toàn bộ."
Lời nói của Tần Vận làm Diệp Mạch bỗng nhiên sáng tỏ, lập tức sai người đi đặt trước vị trí tốt, sau đó còn không quên khen ngợi Tần Vận với Tần Hảo.
"Đúng rồi, Vận tỷ nhi." Diệp Mạch đột nhiên gọi Tần Vận: "Năm nay Phó Vân ở kinh thành qua năm mới, biết ta năm sau muốn tới Hàng Châu, nhờ ta mang theo đồ cho muội."
Diệp Mạch vừa dứt lời, lập tức có gã sai vặt đi theo bên cạnh lấy ra một cái hộp gỗ đàn hương.
Hoa văn trên hộp cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn liền biết không phải vật bình thường.
Tần Vận chớp chớp mắt, hai mắt sững sờ.
Thứ này, nàng dường như đã từng quen biết.
Diệp Mạch cười ấm áp, đưa hộp cho Tần Vận: "Hắn nói, sợ là hắn không thể tới tham gia lễ cập kê của muội, nhưng cây trâm này vốn là nên cho muội."
Tần Vận kéo kéo khóe môi, giương lên một nụ cười không chút nào gượng gạo, hào phóng tiếp nhận hộp, còn ở trước mặt mọi người mở hộp ra.
Tề thị ở một bên âm thầm gật đầu.
Tuy rằng Tần Vận đã đính hôn, nhưng nói đến cùng còn chưa thành thân.
Nếu là đem hộp mang về trong phòng mình mới mở ra, khó tránh khỏi sẽ bị người có tâm lợi dụng.
Sau khi mở ra trước mặt mọi người, liền có nhân chứng.
Tần Vận không nhìn kỹ, liền cầm hộp lên giao cho Bán Hạ, bảo nàng về Thiều Hoa Uyển cất kỹ.
- -
Sau giờ ngọ, sau khi tuyết ngừng rơi, Tần Hảo liền cùng Tần Vận đi Tây Hồ.
Diệp Mạch vốn cũng muốn đi cùng, nhưng bởi vì tạm thời bị lão thái gia giữ lại trong phủ, mới không thể cùng đi.
Cảnh tuyết phía sau Tây Hồ cực đẹp.
Nhưng phong cảnh cực đẹp này lại bị người phá hư.
Tần Vận hờ hững nhìn người đối diện trong phòng, cười lạnh.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Lâm Tương Ca gặp mặt trước.
Kiếp trước, lần đầu các nàng gặp mặt là trên đường nàng cùng Tạ Cảnh hồi kinh.
Tần Hảo hiển nhiên cũng nhận ra người tới, bỗng dưng nắm lấy tay Tần Vận, vỗ vỗ trấn an.
"Ngươi chính là Tần Vận?" Lâm Tương Ca kiêu căng ngạo mạn đi ra.
Nàng ta mặc một thân hồng y, áo choàng bên ngoài được làm bằng lông cáo mịn, làm cho dung nhan nàng ta trông đẹp mắt hơn.
Tần Vận gật đầu, không rõ nguyên do nhìn nàng ta: "Xin hỏi ngươi là?"
Lâm Tương Ca khinh thường bĩu môi: "Chẳng qua chỉ là nha đầu từ nơi hương dã, có gì đặc biệt hơn người. Đừng tưởng rằng Tần Hảo gả vào Lư Dương Hầu phủ, ngươi liền có thể leo lên hoàng gia. Cũng không nhìn xem Diệp Mạch tàn phế kia ở Lư Dương Hầu phủ nói chuyện được sao?"
"Bang." Tần Vận cười lạnh, lắc lắc tay dùng sức quá lớn.
Một cái tát này, nàng đã sớm muốn động thủ!
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lâm Tương Ca, nàng liền hận không thể ăn tươi nuốt sống ả!
"Ngươi dám đánh ta?" Lâm Tương Ca trong phút chốc bị đánh ngốc, hoàn toàn không nghĩ tới Tần Vận dám động thủ đánh nàng ta.
Đến khi phản ứng lại, thét chói tai hướng tới Tần Vận nhào qua.
Tần Hảo theo bản năng ngăn cản, Tần Vận híp mắt, lại duỗi ra một chân, hung hăng đá về phía Lâm Tương Ca.
Tần Hảo dừng chân, không thể tin tưởng nhìn Lâm Tương Ca ngã chỏng vó, rất lâu sau mới nhịn xuống ý cười bên miệng.
Nhưng vừa thấy Lâm Tương Ca như vậy, nàng sợ mình không nhịn được, dứt khoát xoay người đưa lưng về phía các nàng.
Lâm Tương Ca lúc này hoàn toàn bị đánh ngốc, trên bụng cảm giác đau đớn rõ ràng như thế.
Tần Vận tiến lên hai bước, ngồi xổm trước mặt nàng ta, chỉ vào thẻ bài bên hông nàng ta: "Quận chúa Ninh Vương phủ, cũng chỉ là như thế. Ta đánh ngươi, là vì ngươi nói chuyện không lựa lời! Cho dù Đại tỷ phu như thế nào, đều không tới phiên một người không biết xấu hổ tới bình phán."
"Ngươi nói ai chẳng biết xấu hổ? Các ngươi đều chết hết rồi sao? Không nhìn thấy nàng ta đánh bổn quận chúa? Còn không đem tiện nhân này ném xuống lầu?"
Lâm Tương Ca giận đến tim gan đau nhói, nhưng mấy nha đầu tùy thân cũng không có võ công, vừa rồi Tần Vận không chút do dự lại đánh lại đá khiến họ bị chấn động, lúc này bị Lâm Tương Ca rống vài câu mới lấy lại tinh thần.
Tần Vận đứng dậy, lười biếng dựa vào cửa sổ: "Những sự tích đó của ngài đã sớm truyền ra kinh thành. Quận chúa cùng Nhị hoàng tử thật đúng là trai tài gái sắc, bất quá đáng tiếc, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình. Nếu Nhị hoàng tử là cố ý, e là đã sớm đến Ninh Vương phủ cầu hôn đi?"
Sắc mặt Lâm Tương Ca trắng xanh, nhìn chằm chằm Tần Vận.
Tần Vận nhướng mày, tiếp tục nói: "Còn nghe nói Ninh Vương tiến cung cầu Hoàng Thượng tứ hôn, lại bị Hoàng Thượng bác bỏ rất nhiều lần? Thật không nghĩ tới, Ninh Vương phủ quận chúa cũng là người si tình."
"Tần Vận! Sau khi Nhị hoàng tử tới Hàng Châu, có phải đã gặp ngươi hay không?" Lâm Tương Ca mặt mày ủ rũ nói ra mục đích chuyến này của mình.
Lần trước sau khi Lâm Ngạn trở lại kinh thành, thế nhưng đến trước mặt hoàng thượng nhắc đến việc hôn nhân của mình.
Lại còn lấy chuyện nàng ta cùng Tạ Cảnh đính hôn từ nhỏ để cự tuyệt nàng ta.
Việc hôn nhân giữa nàng ta và Tạ Cảnh căn bản không tồn tại!
Lúc trước người lớn hai nhà nói muốn đính hôn, nhưng việc hôn nhân còn chưa quyết định, Tạ Cảnh đã mất tích.
Một người mất tích mười mấy năm, nói không chừng đã sớm chết ở bên ngoài, còn leo lên nàng ta?
Nhưng làm cho nàng ta tức giận hơn là Lâm Ngạn nói muốn cưới một nữ nhân ở phủ Hàng Châu.
Sau nhiều lần hỏi thăm, mới biết được Lâm Ngạn nói nữ tử này, đó là Tần Vận của Tần gia Hàng Châu.
Lâm Tương Ca cắn răng!
Nàng ta càng không nghĩ tới dưới tình huống nữ nhân này đã đính hôn, Lâm Ngạn cũng dám hướng Hoàng Thượng tỏ rõ tâm ý của mình.
Rốt cuộc Tần Vận hiểu được Lâm Tương Ca ngàn dặm xa xôi tới Hàng Châu là vì chuyện gì.
"Nhị hoàng tử là hậu duệ hoàng thân quý tộc, ta chẳng qua chỉ là một nữ nhi gia không hề có thân phận ở phủ Hàng Châu, sao có thể gặp qua Nhị hoàng tử?" Tần Vận buồn cười quay đầu, nhưng trong lòng lại chùng xuống.
Lâm Ngạn biết rõ nàng đính hôn cùng Tạ Cảnh, thế nhưng còn dám đem việc này khiến Lâm Tương Ca biết..
Tần Hảo nhíu mày, sắc mặt không tốt: "Quận chúa nói chuyện tử tế. Vận tỷ nhi đã đính hôn, hôm nay Quận chúa nói lời này, là đang phá hư thanh danh của Vận tỷ nhi. Ngài cũng là nữ tử, cũng biết thanh danh của nữ tử có bao nhiêu quan trọng."
"Ngươi câm miệng! Ngươi còn không phải Lư Dương Hầu phủ Thế tử phi, có tư cách gì nói chuyện?" Lâm Tương Ca đã sửa sang lại quần áo của mình, cười nhạo: "Đừng tưởng rằng có thai, liền có thể khiến Lư Dương Hầu phủ đứng phía sau ngươi. Chỉ là một đứa trẻ, Lư Dương Hầu đã có vài đứa cháu trai cháu gái, cũng không thua kém đứa nhỏ trong bụng ngươi."
Tần Hảo giận phát run, bỗng dưng tiến lên: "Lâm Tương Ca, ta kính ngươi là Ninh Vương phủ quận chúa, hết lần này đến lần khác đều nhượng bộ, nhưng ngươi đừng không biết xấu hổ!"