Buổi sáng người còn tới lui trong bữa tiệc, đột nhiên giữa chừng không xuất hiện nữa, mọi người đều sẽ có phỏng đoán.
Tề thị nghe Cẩm Mai nói, mặt vô biểu tình gật đầu: "Tử Anh là người hầu hạ bên cạnh Lão phu nhân, ngươi đi một chuyến, đổi cho Tử Anh trở về."
Tề thị cũng cảm thấy Phó thị quá mức lòng dạ hiểm độc.
Sinh không được con trai cũng đâu liên quan gì đến Tần Nhàn.
Trước mắt tam phòng còn chưa có con trai, lão phu nhân sốt ruột cũng là bình thường, lại chưa từng bức bách bà ta.
Tam lão gia sốt ruột lại càng bình thường.
Tuy rằng Hạ Hà mang thai, nhưng người này là từ bên người Phó thị đi ra.
Về sau cho dù sinh được con trai, cũng không vượt qua bà ta được.
Tề thị cười nhạo một tiếng, Phó thị vẫn là quá nôn nóng.
Bà chịu đựng Tần Cẩn ở trước mặt mười mấy năm, còn Phó thị thì ngay cả đứa bé vẫn chưa sinh ra, không biết là nam hay nữ cũng chịu không được.
Dùng qua bữa trưa, đa số khách khứa đều đã rời khỏi Tần gia, Tiền phu nhân nghỉ ngơi một lát, liền đứng dậy đến Thọ An Đường.
"Tam cô nương hôm nay cập kê, vậy ngày thành thân cũng nên được sắp xếp thôi." Tiền phu nhân cười tủm tỉm nói, lấy ra một bìa thiệp cứng từ ống tay áo, đưa cho lão phu nhân: "Đây là ngày lành ta đi chùa cầu được."
Lão phu nhân híp mắt, bất động thanh sắc tiếp nhận lấy thiệp, nhìn mấy ngày ghi ở mặt trên, nói: "Vận tỷ nhi tuy rằng đã cập kê, nhưng tuổi không lớn, tháng Năm này thật sự là hơi gần."
"Vậy thì tháng Tám?"
"Ta nghĩ là định ở tháng Mười đi." Tề thị cong khóe môi: "Tháng Tám là thời điểm nóng nhất, từ Hàng Châu đến Kim Lăng, đội ngũ đưa dâu cũng phải đi một quãng đường. Thời tiết tháng Mười không nóng không lạnh, vừa phải."
Nghe vậy, vẻ mặt Tiền phu nhân lộ ra khó xử, muốn nói lại thôi.
Tề thị biểu tình chưa thay đổi: "Tiền phu nhân có chuyện cứ nói đừng ngại."
"Cũng không phải chúng ta sốt ruột, thật sự là Vân ca nhi đứa nhỏ này." Tiền phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu: "Phía Bình Dương Hầu phủ ở kinh thành muốn trong tháng Chín Vân ca nhi phải khởi hành đến đó. Nếu là định vào tháng Mười, đến lúc đó đội ngũ đưa gả phải đi kinh thành rồi. Đến Kim Lăng và đến kinh thành, thời gian đi đường chênh lệch không ít đâu."
Sắc mặt Tề thị khẽ thay đổi.
Phó Vân thành thân là đại sự, trước mắt cũng còn chưa tới thời điểm khoa khảo, theo lý người Bình Dương Hầu phủ sẽ không bất thông tình lý như vậy.
Hơn nữa, dù sao thì Phó Vân là đích tử của Phó gia, cũng không phải là Thế tử gia của Bình Dương Hầu phủ!
Trong lòng Tiền phu nhân nghĩ thêm một chút.
Nếu thật sự nói không thông, vậy thì chỉ có thể nói ra thân phận thật sự của đứa nhỏ Phó Vân này.
"Mười lăm tháng Tám là ngày lành. Ngày Tết Trung Thu lại là ngày thành thân, đây chính là ngày tốt nhất sau khi ta tìm đại sư tính cho." Tiền phu nhân tiếp tục nói, ý đồ thuyết phục Tề thị và lão phu nhân.
Tề thị im lặng không nói, dần dần thu lại ý cười trên khóe miệng.
Tiền phu nhân nhíu mày, trong lòng không vui.
Bình Dương Hầu rất được Hoàng Thượng coi trọng, ngày sau vị cháu trai này của mình tiền đồ vô lượng.
Nếu là thân phận Bình Dương Hầu phủ Thế tử, Tần Vận căn bản không xứng.
Nhưng.. lời này bà vẫn không thể nói toạc ra.
Một luồng hơi nghẽn ở ngực, không lên được cũng không thể xuống được.
Mắt thấy nụ cười trên mặt Tiền phu nhân ngày càng miễn cưỡng, Tề thị đột nhiên lên tiếng: "Ta cứ tưởng rằng có thể giữ Vận tỷ nhi thêm một hai năm, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của mình. Nhưng ngày sau là hai tiểu phu thê bọn họ sống với nhau, nếu trước khi thành thân có khúc mắc, ngược lại cũng không tốt. Ngày thành thân tuy là thời tiết có hơi nóng, nhưng mà Mười lăm tháng Tám đúng thật là ngày không thể tốt hơn."
Tiền phu nhân kinh ngạc chớp mắt một cái, nhanh chóng đem nghi ngờ ép vào trong bụng.
Tần gia này một đi một về, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tề thị sai người đi gọi Tần Vận đến, sau đó nói tiếp: "Vận tỷ nhi bị ta chiều hư, vốn nghĩ ta lại bỏ ra một năm để dạy nó cách quản gia. Nhưng hôn sự này lại vội như vậy, ngày sau đến Phó gia, còn phải làm phiền phu nhân lượng thứ nhiều hơn."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiền phu nhân tốt lên không ít.
Tề thị sợ Tần Vận gả qua chịu khổ cũng là bình thường, nhưng ngày sau Tần Vận phải tiếp xúc lại đều là hoàng thân quốc thích và phu nhân thế gia nhà cao cửa rộng, mặc dù bà có lòng dạy dỗ, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Sau khi Tần Vận nghe nói chuyện này xong, hai má ửng đỏ lập tức tránh tới noãn các.
Thược Dược cười trình lên điểm tâm: "Cô nương, vậy ngày tháng người ở Tần gia cũng chỉ còn lại nửa năm."
"Ừm, nửa năm." Ráng mây trên mặt Tần Vận đã sớm biến mất, mới vừa rồi cũng chỉ là ra vẻ vậy thôi.
Kiếp trước cũng từng gả một lần, lúc này cũng không còn kích động và sợ hãi như kiếp trước.
Ấn định xong ngày, việc này liền thành sự tình lớn nhất Tần gia trong nửa năm kế tiếp.
Nếu nói trong khoảng thời gian đó còn có việc tính là đại sự thì đó là tam phòng Hạ Hà hoài thai mười tháng đã sinh hạ một nhi tử.
Tam phòng thứ trưởng tử.
Tần Vận khép lại thư trong tay, sự tình diễn ra lệch lạc.
Kiếp trước nàng đã gặp qua nhi tử do Phó thị sinh.
Mà nay đứa con mà Hạ Hà sinh ra rõ ràng chính là đứa nhỏ Phó thị sinh kiếp trước, bộ dáng nhỏ bé kia, một chút cũng không sai.
Nếu số mệnh tam thúc đã định chỉ có một nhi tử, vậy thì kiếp này vị tam thẩm này e là không thể lại có nhi tử.
"Đưa đồ vật trước đó chuẩn bị đến tam phòng đi." Tần Vận không định tự mình đi.
Nàng vẫn không muốn nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm dữ tợn của Phó thị.
Nhưng đến khi hài tử của Hạ Hà đầy tháng, Phó thị lại có thai.
Thế nhưng niềm vui này lại phá hủy một đống người.
Tần Nhàn đã chín tuổi, trong chín năm này, bụng Phó thị không có bất kỳ động tĩnh gì, không nghĩ tới sau khi Hạ Hà sinh con, đứa nhỏ này lại đến.
Bởi vậy, đối với hài tử Hạ Hà, Phó thị cũng săn sóc không ít.
Mỗi ngày đều phải đưa qua vài thứ.
Bởi vậy, tam lão gia cũng nguyện ý chạy đến trong phòng bà ta.
Hạ Hà ôm chặt hài tử trong lòng ngực, phẫn hận nói: "Bà ta như thế nào sẽ, như thế nào sẽ có thai? Nếu bà ta sinh ra đích tử, con của ta, con của ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tịch Mai đóng cửa sổ lại, thở dài: "Đây vốn không phải là chuyện người nên nghĩ, cho dù phu nhân sinh con trai thì như thế nào? Người sinh chính là tam phòng thứ trưởng tử. Nếu phu nhân cả đời cũng không có con trai, con của người nhất định sẽ được ghi dưới danh nghĩa phu nhân. Nhưng trước mắt, người còn có thể giữ được hài tử của mình, không tốt sao?"
"Chuyện đó không giống nhau. Tịch Mai, cả đời ta đều bị hủy hoại, hủy ở trong tay lão gia và phu nhân. Hiện tại nếu ta sinh hạ trưởng tử cho lão gia, hài tử của ta đây nên được nhiều thứ hơn."
Tịch Mai nhíu mày, không tán đồng rút lại tay bị Hạ Hà lôi kéo: "Hạ di nương! Tần gia coi trọng dòng chính. Thời gian người và ta ở Tần gia lâu như vậy, chẳng lẽ còn nhìn không ra sao? Nếu người muốn vì tiểu công tử tranh được nhiều hơn, nên chờ mong phu nhân có thể sinh được đứa con trai này. Tốt xấu cũng là huynh đệ ruột cùng cha khác mẹ. Chẳng lẽ, người còn trông cậy vào Tam thiếu gia đại phòng sao?"