Vẻ mặt Lâm Thần nháy mắt trở nên nghiêm túc, đem một đạo thánh chỉ minh hoàng giao cho Tạ Cảnh: "Phụ hoàng đã quyết định tứ hôn cho Lâm Ngạn và Lâm Tương Ca, việc này nhất định gây nên sóng to gió lớn. Vả lại, mấy ngày nay bên phía Quý Phi và Lâm Ngạn liên tiếp có động tác ngầm liên lạc không ít người. Cho nên ta suy đoán có khả năng Lâm Ngạn sẽ động thủ trong tiệc cưới."
Phần thánh chỉ này là Hoàng Thượng giao riêng cho Tạ Cảnh.
Lý do rất đơn giản, chính là hy vọng ngày đó hắn có thể ở tiệc cưới bảo vệ tốt Lâm Thần.
Tạ Cảnh cầm lấy thánh chỉ, đột nhiên nói: "Sao đột nhiên Lâm Ngạn lại quyết định động thủ?"
"Phụ hoàng thân mình mang bệnh, theo ý thái y sợ là không còn bao nhiêu thời gian. Cho nên Quý Phi và Lâm Ngạn chỉ có thể động thủ sớm hơn."
Thần sắc Lâm Thần đau thương, ngưỡng mặt nhìn trời: "Sức khỏe Phụ hoàng hai năm trước đã xuất hiện vấn đề. Nhưng thế lực nhà mẹ đẻ Quý Phi không nhỏ, phụ hoàng vì ta mà chống chọi đến hiện tại. Thái y nói, nếu lúc trước tĩnh dưỡng, không cần để ý tới việc triều chính, có lẽ còn có thể sống khỏe mạnh."
Nói đến đây, ánh mắt Lâm Thần đỏ ửng, cúi đầu giấu đi sự thù địch trong mắt.
Hắn sẽ làm những kẻ làm hại phụ hoàng thành như vậy phải trả giá đại giới!
Lâm Thần đi rồi Tạ Cảnh trở về phòng, liền thấy đầu giường thắp một ngọn đèn dầu, Tần Vận đang ngồi dựa vào trên giường, nhìn hắn vào cửa: "Là Thái Tử tới sao?"
Tạ Cảnh cởi áo ngoài, đi qua nói: "Thời gian sắp tới, nàng nên ở lại trong phủ. Nếu cảm thấy nhàm chán thì đến Lư Dương Hầu phủ tìm Đại tỷ. Hoặc là nói Đại tỷ đến đây cùng nàng."
"Còn chàng?" Tần Vận không nghe rõ hai người đối thoại, nhưng cũng biết được hơn nửa đêm Lâm Thần đến đây tất nhiên là chuyện rất quan trọng.
Tạ Cảnh dặn dò nàng như vậy, nhất định là bên ngoài sắp có một trận gió tanh mưa máu.
"Thời gian này buổi sáng ta phải ra cửa rất sớm, buổi tối trở về cũng sẽ tương đối trễ. Ngày mai, Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn cho Lâm Ngạn và Lâm Tương Ca."
"Nhất định là Nhị hoàng tử không phục đi?"
Nhị hoàng tử cảm thấy không phục, trong lòng oán hận, cũng có thể đoán trước được.
Lâm Tương Ca là đích nữ Ninh Vương phủ, là quận chúa do Hoàng Thượng phong. Nhưng lại nói, Ninh Vương phủ hiện giờ chỉ là một cái vỏ rỗng, có thể nói lên vài lời, nhưng Hoàng Thượng cũng chưa chắc thật sẽ nghe Ninh Vương nói.
Cho nên, Lâm Tương Ca với Nhị hoàng tử mà nói, là một người sống không có tác dụng gì.
Mà vị trí Nhị hoàng tử phi này, nếu như chọn được một người tốt, sẽ có trợ giúp rất lớn cho Nhị hoàng tử.
Tần Vận nằm xuống, Tạ Cảnh giúp nàng đắp chăn lại, nhìn nàng ngủ lại lần nữa, một cái hôn dịu dàng rơi trên mi tâm nàng.
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Vận thức dậy, Tạ Cảnh đã sớm không còn bên cạnh.
"Thế tử phi." Thược Dược bưng quần áo tiến vào, thay đổi xưng hô nói: "Trời còn chưa sáng Thế tử đã ra cửa, nói hôm nay sợ là sẽ về rất trễ, bảo người không cần chờ ngài ấy dùng cơm tối."
"Bữa sáng chuẩn bị cái gì? Chính viện bên kia có động tĩnh gì?"
"Sủi cảo tam tiên chay, đậu hủ non và bắp nướng. Chính viện bên kia, Hầu gia đã ra cửa cùng Thế tử, Hầu phu nhân cũng không truyền lời gì đến."
Nếu Bình Dương Hầu phu nhân không lên tiếng, vậy thì Tần Vận cũng rất vui vẻ thoải mái.
Đến giữa buổi sáng, Bán Hạ cười tủm tỉm chạy vào: "Thế tử phi, bên ngoài lan truyền. Nhị hoàng tử đính hôn cùng Ninh Vương phủ quận chúa, mọi người đều đang bàn tán chuyện bọn họ. Đúng rồi, Hoàng Thượng còn hạ ý chỉ, nói ngày thành thân được chọn vào một tháng sau."
"Một tháng?" Đậu Khấu thở nhẹ: "Hoàng tử thành thân không phải cần chuẩn bị rất nhiều sao? Chỉ có một tháng, kịp chuẩn bị sao?"
"Kịp chứ." Tần Vận ăn nói mạnh mẽ.
Ba nha hoàn trong phòng đều nhìn nàng, một đám đều cảm thấy kỳ quái.
Tần Vận buông đũa, nhướng mày: "Nhị hoàng tử là con cháu hoàng thất, nếu Hoàng Thượng quyết định là một tháng, vậy cho thấy một tháng này chắc chắn là kịp. Các ngươi đang lo lắng cái gì? Trong cung nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ là một cái hỉ yến của hoàng tử cũng làm không xong hay sao? Còn nữa, việc hôn nhân này, nếu không làm gấp gáp, còn có khả năng sẽ sinh biến."
Ngày sau nếu Nhị hoàng tử phát điên, Lâm Tương Ca thật đúng là không chắc giữ được mệnh!
Tần Hảo tới vào sau giờ cơm trưa.
Tần Vận vốn muốn đi ngủ trưa, vừa nghe bên ngoài nói Tần Hảo tới, cơ hồ là hướng chính viện mà chạy đến.
Bình Dương Hầu phu nhân đối với Tần Hảo cũng không có sắc mặt tốt, chỉ lãnh đạm nói mấy câu, sau đó liền đẩy nàng đi tìm Tần Vận.
"Tỷ tỷ!" Tần Vận chạy tới, kéo tay Tần Hảo: "Tính ra, lúc này tỷ mới qua ở cữ không bao lâu, sao lại tới đây?"
"Ta biết muội vào kinh, liền muốn đi đón muội. Nhưng tỷ phu muội nói, đến lúc đó nhất định bọn muội sẽ trực tiếp trở về Bình Dương Hầu phủ, ta liền nghĩ chờ bọn muội đến nơi rồi lại đến xem muội."
Hôm nay Tần Hảo không mang theo hài tử đến. Hiện giờ bé con còn quá nhỏ, cũng không tiện mang ra ngoài. Mặt khác, nàng cũng muốn tâm sự với Tần Vận.
"Hiện giờ muội là Bình Dương Hầu phủ Thế tử phi, Tần Dư có đến tìm muội không?"
"Muội mới đến kinh thành, ước chừng nàng ta còn chưa biết. Nàng ta và Nhị tỷ phu thế nào? Kết quả thi cử của Nhị tỷ phu phải chờ tới tháng sau mới ra, không biết đến lúc đó có phát sinh biến cố hay không."
Tần Hảo lập tức nói: "Có phải muội biết chuyện gì hay không? Khoa thi lần này của bọn họ, những gì nên khảo (thi/kiểm tra) đều khảo xong rồi, theo lý sẽ không thay đổi nữa. Tiền Diệp là người có tài, có lẽ không khó để đỗ tiến sĩ. Nhưng mà ta nghe nói hai vợ chồng bọn họ đang giận dỗi nhau."
Nguyên lai là bởi vì Tiền Diệp có quyết định riêng của mình.
Ý định ban đầu của Tiền Diệp là, nếu trúng tiến sĩ liền rời kinh thành, ra ngoài làm quan. Như vậy nếu có thành tích tốt, đến lúc đó hồi kinh có thể có được một vị trí tốt.
Nhưng Tần Dư không muốn rời khỏi kinh thành. Nàng ta cảm thấy kinh thành mọi thứ đều tốt, hơn nữa nàng ta quen biết nhiều người như vậy, một khi rời kinh thành rồi thì tất cả đều mất.
"Hai người vì việc này mà giận dỗi một thời gian rồi. Ta và tỷ phu muội thật ra cảm thấy Tiền Diệp làm đúng. Với tình huống hiện giờ ở kinh thành, còn không bằng hắn sớm rời đi. Chờ triều cương củng cố lại trở về, so với hiện tại khá hơn nhiều."
"Vậy..." Tần Vận chống cằm hỏi: "Vậy có phải Tần Dư muốn một mình ở lại kinh thành hay không?"
Tần Hảo mở to hai mắt, một bộ dáng "Sao ngươi biết".
"Nàng ta cũng không sợ đến lúc đó Nhị tỷ phu lại nạp mấy tiểu thiếp và sinh hạ thứ tử thứ nữ sao?" Tần Vận nhẹ giọng cười nói: "Lại nói tiếp, vì sao hai người bọn họ còn chưa có con? Không nghe nói sức khỏe Nhị tỷ tỷ có gì không tốt nha."
"Đại phu xem không ít, đều nói không có việc gì, nhưng chỉ là không có thai. Ngược lại nàng ta có tới Lư Dương Hầu phủ tìm ta để hỏi về việc này."
Tần Hảo ăn khối bánh đậu đỏ: "Bất quá tình huống của ta và nàng không giống nhau. Bọn họ muốn nhưng không hoài thai được, mà ta thì, sau lại mới biết được là tỷ phu muội cảm thấy tình thế không tốt, có thể trước tiên chưa nên có con."