Trước khi rời đi, còn đến chính viện chào từ biệt Bình Dương Hầu phu nhân.
Bình Dương Hầu phu nhân bưng trà, không thèm để ý nói: "Ân, bất quá ngươi tạm thời đừng tới cửa. Hầu gia nói, hiện giờ thời cuộc không ổn, Hầu phủ muốn đóng cửa từ chối tiếp khách."
Tần Hảo nhìn qua có vẻ đáng yêu mềm mại, nhưng tính tình của nàng thật sự không coi là mềm yếu.
Vừa nghe Bình Dương Hầu phu nhân nói lời này, vẻ mặt Tần Hảo khẽ động, đầu tiên là hành lễ, rồi sau đó nói: "Nhưng Bình Dương Hầu gia còn đến tìm phu quân, nói nếu như ta và phu quân muốn đến thăm Tam muội muội, lúc nào cũng có thể đến. Phu nhân, ta cáo từ trước."
Sắc mặt Bình Dương Hầu phu nhân xanh rồi lại trắng.
Hiện giờ ngay cả Tần Hảo cũng dám đối nghịch với bà ta.
"Đi mời Tần Vận lại đây! Ta là mẹ chồng nàng ta, sớm tối đều không tới thỉnh an, còn gì quy củ. Sinh ra ở gia đình bình dân quả nhiên là chưa hiểu việc đời, không hiểu quy củ."
Tần Vận nhìn nha hoàn Thanh Cam đến mời nàng trước mặt, nhướng mày.
Trong nháy mắt Thanh Cam cảm thấy Lư Dương Hầu phủ Đại thiếu phu nhân cùng Thế tử phi thật đúng là cực kỳ giống nhau.
Ngay cả động tác nhướng mày cũng nhất quán một cách đáng kinh ngạc.
Bất quá, Thế tử phi trông đẹp mắt hơn, bởi vì dáng vẻ Thế tử phi so với Đại thiếu phu nhân kinh diễm hơn.
"Bà bà nói sao? Bảo ta lập quy củ sớm tối đều đi thỉnh an?"
Thanh Cam mặt mày nhàn nhạt, nói: "Đây là ý tứ của phu nhân, mong rằng Thế tử phi đi ngay."
Tần Vận phủi phủi vụn bánh đậu đỏ trên tay, nói với Bán Hạ đứng một bên: "Chuẩn bị thêm một ít điểm tâm, đưa đến cho Đại tỷ tỷ. Đúng rồi, lúc vào kinh, nương không phải bảo ta mang theo không ít dược phẩm cho Đại tỷ tỷ sao? Ngươi và Đậu Khấu sửa soạn một chút, cùng nhau đưa qua đi."
Thanh Cam vừa nghe thấy thì chân mày nhảy dựng.
Những điểm tâm đó không tính là gì. Nhưng có thể đặc biệt sai người từ Hàng Châu đưa tới kinh thành chính là thứ tốt.
Thanh Cam cảm thấy có lẽ phu nhân đã xem thường Tần gia phủ Hàng Châu.
Cho đến khi Tần Vận đứng dậy bước ra ngoài, nhìn thấy Thanh Cam vẫn sững sờ tại chỗ, "Như thế nào? Còn không đi? Xem giờ này, bà bà phải dùng bữa tối đi?"
Thanh Cam lấy lại tinh thần, lập tức mang theo Tần Vận đi hướng chính viện.
Cảnh sắc Bình Dương Hầu phủ đối với người lần đầu tới mà nói là tương đối đẹp, nhất định sẽ dừng chân thưởng thức một chút.
Nhưng Tần Vận kiếp trước quá quen thuộc nơi này, cho nên mắt nhìn thẳng hướng phía trước mà đi.
Ai ngờ, một màn này rơi vào trong mắt Thanh Cam, đối vị thế tử phi mới tới này càng thêm kiêng kị.
Ngay cả Bình Dương Hầu phủ cảnh trí đẹp như vậy đều không để ở trong mắt, nàng càng thêm tin tưởng Tần gia không phải gia đình bình thường.
Bình Dương Hầu phu nhân còn chưa dùng cơm, nhưng bữa tối đã chuẩn bị xong đặt ở trên bàn.
Nhìn thấy Tần Vận đi vào, lạnh mặt nói: "Tốt xấu cũng là cô nương gia xuất thân dòng dõi thư hương, quy củ này nọ còn cần ta tới dạy ngươi. Giáo dưỡng của ngươi như vậy thật đúng là không lên được mặt bàn."
"Bà bà." Tần Vận tiến lên múc một chén canh, hơi dùng sức đặt trước mặt Bình Dương Hầu phu nhân: "Ta là sợ ngài nhìn thấy ta lại bực bội, vì để sức khỏe ngài không có trở ngại. Cho nên, ta thà rằng mang tội danh bất hiếu, cũng muốn làm tâm tình ngài vui vẻ. Thân mình ngài tốt, ta cũng thoải mái không phải sao?"
Tần Vận sẽ không phản kháng là Tần Vận kiếp trước.
Tần Vận hiện tại sẽ không còn cho phép Bình Dương Hầu phu nhân tra tấn nữa!
"Ngươi!" Bình Dương Hầu phu nhân khó thở, chụp lên bàn một cái thật mạnh: "Lại đây hầu hạ ta dùng cơm cho tốt, ta chưa ăn xong, ngươi cũng không được trở về, càng không thể ăn cơm!"
Tần Vận nhướng mày, ý cười trên khóe môi lạnh băng: "Thứ nhất, là Tạ Cảnh tới cửa đề thân, cũng không phải là ta vội vàng đòi gả cho chàng. Thứ hai, nếu ngài thật sự xem ta là con dâu, ta cũng không ngại hầu hạ ngài dùng cơm. Thứ ba, thời cuộc hiện giờ không ổn, giữa chúng ta tốt nhất đừng lộ ra ý nghĩ bất hòa gì, miễn cho bị người khác lợi dụng."