• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng dù sao kỷ niệm cũng là việc của hai người, không thể chia tay xong đường ai nấy đi yên ổn được*. Tim Hạ Tri Thư bỗng nhói đau, giống như đang vì ai đó đau đớn mà lây nhiễm.

Ngày mùng 2 tháng 1 năm 2015, Bắc Kinh đổ tuyết dày, so với trận tuyết đầu tiên của mười bốn năm trước thì sớm hơn chín ngày*. Tưởng Văn Húc ra khỏi bệnh viện, lúc xuống thềm trẹo chân một cái, Cảnh Văn vội vàng lại đỡ hắn.

*Trong raw là 月 – nguyệt, tức là sớm hơn chín tháng, nhưng ngẫm lại thì tui thấy hơi vô lý, chắc là tác giả nhầm. Nên tui sửa lại thành chín ngày nha

Trong tay Tưởng Văn Húc siết chặt mấy tờ kiểm tra mỏng manh nhăn nhúm.

Trương Cảnh Văn mất nhiều sức lắm mới tìm được những kết quả kiểm tra này, giấy trắng mực đen lạnh lùng triệt để xé nát một chút hy vọng cuối cùng của Tưởng Văn Húc.

Tưởng Văn Húc sít sao để mấy tờ giấy này trong ngực, tránh Trương Cảnh Văn tự đi về trước. Trạng thái tinh thần của hắn rất kém, cả người đều ở trong trạng thái hoảng hốt thất thần. Cảnh Văn không thể khuyên nhủ hắn, tận mắt nhìn thấy người đàn ông cao to mạnh mẽ đột ngột khuỵu gối trên mặt tuyết trắng xoá, để lại một vết sâu trên tuyết.

Mắt Tưởng Văn Húc đỏ bừng, hắn cũng không có vẻ muốn khóc, cũng không đứng dậy, xé từng tờ từng tờ kiểm tra kia. Hắn cứ như đấu tranh với vật hắc ám tà ác gì đó, nhưng vẫn thua. Tưởng Văn Húc nhìn những vụn giấy kia, đôi mắt toát lên vẻ yếu đuối bi thương. Hắn ngửa đầu nhìn người bạn tâm tình phức tạp như mình đang đứng bên cạnh, miễn cưỡng nở một nụ cười.

Hắn nói: “Hình như anh mơ thấy một giấc mộng rất đáng sợ. Mau đỡ anh lên, hàng năm vào lúc trận tuyết đầu mùa, anh đều phải ăn sủi cảo với Hạ Tri Thư.”

Vành mắt Trương Cảnh Văn đỏ ửng, y than nhẹ: “Văn Húc… Anh không gạt được chính mình đâu.”

Báo ứng đến rồi, đúng là Tưởng Văn Húc không gạt được chính mình. Hắn rất tỉnh táo, lần đầu tiên tỉnh táo như vậy trong mấy năm qua. Rõ ràng hắn bắt đầu nhớ lại cái ngày đổ tuyết kia Hạ Tri Thư gọi điện cho mình, ngữ khí vừa cẩn thận vừa mong chờ, cậu nói: “Ngày tuyết rơi nên ăn sủi cảo, em gói cho anh.” Cậu nói: “Em nhớ anh, hôm nay anh có thể về nhà không?”, cậu nói: “Nhẫn anh đâu rồi?…. Làm mất rồi thì vứt đi, cũng không phải đồ vật gì quan trọng”…

Sao Tưởng Văn Húc dám tưởng tượng, người ấy làm thế nào có thể chịu đựng được một thân bệnh tật đau đớn như vậy, lẻ loi chờ mình về nhà. Nhưng đó là Hạ Tri Thư. Là người chính mình đã từng nhớ kỹ phải yêu thương tận xương cốt, người sợ khổ sợ đau nhất, là người phải được xem là sinh mệnh quý giá.

Hắn chậm rãi giơ đôi bàn tay đã bị gió lạnh thổi đỏ bừng, đôi tay này đã từng đan tay siết chặt đôi bàn tay khác, từng cẩn thận ôm ấp người mình thích, đã từng cẩn thận âu yếm nhen lửa tình mãnh liệt. Nhưng sau đó đã thay đổi, đôi tay ấy đã đánh những bạt tai vang dội, chạm qua người khác, cuối cùng chạm được một lá bùa chấm dứt – mấy tờ kiểm tra bệnh kia. Trương Cảnh Văn cứng rắn lôi Tưởng Văn Húc đứng dậy, vừa bi thương vừa tức giận: “Anh đừng có ở đây làm trò mất mặt. Làm anh cũng đã làm rồi, phải sớm nghĩ đến hậu quả. Cứ coi như anh ấy không mắc bệnh,lấy tính cách của anh ấy thì có thể tiếp tục nhịn anh được bao lâu?!”

Tính của Hạ Tri Thư không phải là làm một chuyện không tốt thì trăm chuyện không tha, chắc chắn cậu sẽ không vì người khác một lần làm mình tổn thương và phản bội mà trở mặt hoàn toàn. Tuy nhiên có người biết, tính cách Hạ Tri Thư đáng sợ nhất là, hầu như cậu sẽ cưng chiều cho mày choáng váng, khiến mày không nhìn thấy rõ ranh giới của cậu. Cậu có thể lần lượt khoan dung, lần lượt bị vô tình hữu ý thương tổn, chỉ khi nào mệt mỏi hoặc chạm đến ranh giới thì đến cơ hội ăn năn bồi thường cậu cũng không cho.

Huống chi, ở thời điểm Hạ Tri Thư yếu ớt nhất, Tưởng Văn Húc không chỉ cho cậu thương tổn mà còn cả lãng quên hững hờ.

Cho dù là dịu dàng yêu thương mười năm, một khi ly tán, cũng chỉ là vuột mất, sau đó đau đớn càng khắc sâu hơn mỗi khi hồi tưởng.

Tưởng Văn Húc bắt đầu tìm người, chuyện công ty cũng không để tâm. Hắn muốn mang Hạ Tri Thư về, đối tốt gấp bội với cậu, dốc hết sức lực cũng phải chữa khỏi bệnh cho cậu.

Cái thứ nhất Tưởng Văn Húc tra được chính là quan hệ giữa Ngải Tử Du và Ngải Tử Khiêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK