Lúc Hạ Tri Thư tỉnh lại thì trời vừa sáng. Ngải Tử Du ngồi bên cạnh, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng lúc thấy cậu tỉnh, gương mặt liền bừng sáng lên.
“Tỉnh rồi hả?” Ngải Tử Du đứng lên sờ trán Hạ Tri Thư: “Còn hơi sốt, anh biết em khó chịu.” Vừa nãy có bác sĩ đến truyền nước cho cậu, Ngải Tử Du sợ thuốc lạnh nên nhờ họ đi ngâm qua nước ấm một lần, bây giờ vẫn chưa về.
Hạ Tri Thư nhìn Ngải Tử Du, há há miệng, nhưng chỉ phát ra hai tiếng khàn khàn. Cậu nhíu mày, cố sức cuộn ngón tay.
Ngải Tử Du vội vàng nắm chặt tay cậu: “Em đừng vội.” Anh nhìn ra được Hạ Tri Thư có chuyện muốn nói với mình, bèn cúi người ghé bên môi Hạ Tri Thư: “Anh nghe đây.”
Hạ Tri Thư nở nụ cười, cổ họng khàn đục, âm thanh rất nhẹ khiến người ta khó nghe rõ, nhưng vẫn không thể nào giấu được niềm vui thực sự trong đó: “Tôi vừa mơ thấy cha mẹ mình… Rất nhiều năm rồi tôi chưa mơ thấy họ, còn tưởng rằng… Khụ, tôi còn tưởng rằng họ không cần mình nữa…”
Ngải Tử Du nhìn thẳng vào Hạ Tri Thư, trong đôi mắt nâu trầm tràn đầy yêu thương: “Em ngoan ngoãn như vậy, tất nhiên cô chú không nỡ lòng bỏ.”
Hạ Tri Thư cười, mấy năm nay cậu rất ít khi cười như vậy, là nụ cười không biết vị sầu lo của thời đi học, cả ngày vui vẻ.
Ngải Tử Du nhẹ nhàng xoa tóc Hạ Tri Thư: “Nói đi, lúc nào muốn đi Dương Châu với anh.”
Hạ Tri Thư cong cong mắt, mang theo mấy phần làm nũng, nụ cười ấm áp ấy khiến phòng bệnh cũng không còn ngột ngạt lạnh lẽo nữa: “Tôi còn tưởng rằng, khụ, anh còn phải cầu xin lâu hơn cơ.”
“Có bao nhiêu người nuông chiều em như anh hả?” Ngải Tử Du hôn má Hạ Tri Thư một cái, dùng ý cười trêu chọc để che đi nỗi hoang vu tuyệt vọng trong đáy mắt.
Anh biết bệnh của Hạ Tri Thư đã đến mức nào, chính anh cũng sợ hãi. Dường như sự lựa chọn cũng chỉ còn hai cái, một là nhìn Hạ Tri Thư chịu đựng dằn vặt đau khổ trong phòng vô khuẩn trong suốt quãng thời gian còn lại, hoặc để cậu thoải mái chống đỡ đi cùng mình. Ngải Tử Du chọn cách sau.
Anh cũng có rất nhiều điều muốn nói với Hạ Tri Thư, muốn nói rằng hoa nhài tháng tư nở rộ thơm ngát và rực rỡ bao nhiêu, đáng tiếc bây giờ là mùa đông, nhưng chỉ cần ở lại hơn bốn tháng là có thể thấy được.
Ngải Tử Du cũng đang chờ tổ chức sinh nhật cho Hạ Tri Thư, còn chưa tới một tháng nữa. Chính tay anh thiết kế nhẫn, là một cành hoa uốn cong, đầu cành đính kim cương nhỏ xíu.
Nhưng anh nhìn Hạ Tri Thư, lại cay mũi đến mức không nói gì được.
Tại sao một người lại yêu người khác nhiều như vậy, trong ngàn vạn linh hồn chỉ nhìn thấy người ấy đang toả sáng. Người mình không để tâm thì dù có chết bên cạnh mình cũng chỉ cau mày một cái, nhiều nhất là thêm vài tiếng thổn thức. Còn khi người mình thật sự yêu thương nằm trên giường bệnh, một ánh mắt ướt át bất lực cũng khiến lòng mình đau như bị dao cắt lửa đốt.
Ngải Tử Du không hiểu, anh chỉ thích qua một lần này, liền thua lỗ cả nửa đời sau.
“Hôm nay chúng ta đi luôn đi? Có điều phải về đón Nhị Cẩu và mèo con.” Hạ Tri Thư không thở được, cậu bị cảm lạnh, nói một câu cũng phải ho một cơn.
Ngải Tử Du bóp bóp ngón tay cậu, ôn nhu nói: “Vậy đợi lát nữa em phải truyền cho xong hai chai thuốc nha, đã mất tiền rồi đó.”
Hạ Tri Thư không muốn chờ ở bệnh viện, nhưng không định phụ ý tốt của Ngải Tử Du.
Một giây sau, một ngón tay thon gầy nhẹ nhàng chọc chọc lên mặt. Hạ Tri Thư sững sờ, nghe thấy giọng Ngải Tử Du, bên trong như còn kèm theo tiếng thở dài:”Dù là cười hay bĩu môi không vui thì đều không có lúm đồng tiền.” Là má Hạ Tri Thư hóp lại quá nhanh, lâu rồi không có.
“Đúng lúc tôi cũng không muốn, một người đàn ông cần gì má lúm, giả ngọt ngào gì đâu.” Hạ Tri Thư cười.
Ngải Tử Du không đáp lời, vì lúc này vừa vặn có bác sĩ đẩy cửa phòng bệnh vào truyền nước cho Hạ Tri Thư.
“Cảm ơn ngài.” Ngải Tử Du nhìn vị bác sĩ treo bình thuốc đã được chườm ấm, thái độ rất chân thành. Anh cũng là bác sĩ, biết bình thường mọi người đều rất bận. Nếu không phải vì Hạ Tri Thư, anh tuyệt đối sẽ không thêm phiền phức cho bất cứ y tá bác sĩ nào.
“Không có gì, tốt xấu chúng ta cũng coi như là đồng nghiệp.” Vị bác sĩ kia cười cười, xoay người ra ngoài. Trước khi đi bác sĩ đồng cảm nhìn Hạ Tri Thư, cuối cùng dừng lại trên người Ngải Tử Du, sau đó bị tấm cửa ngăn trở. Nhưng Ngải Tử Du vẫn cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo khi ánh mắt ấy rơi trên người rất khó tiêu tan.
Lúc xế chiều Ngải Tử Du mang Hạ Tri Thư xuất viện, mua một cốc sữa đậu nành ở ngoài cho cậu: “Một ngày không ăn gì rồi, dạ dày trống rỗng không thoải mái đâu.” Đồ ăn bên ngoài nhất định không tốt lắm, Ngải Tử Du nghĩ đồ đạc trong căn hộ ở Dương Châu kia hẳn là đầy đủ hết, đến khi cần có thể xay một ít sữa đậu nành cho Hạ Tri Thư.
Từ khi bắt đầu chở Hạ Tri Thư, đồ ăn vặt trên xe Ngải Tử Du ngày càng nhiều, nhưng phần lớn là táo tàu A Giao*. Hạ Tri Thư cười nhạo anh: “Nếu như người khác ngồi xe này nhất định sẽ nghĩ anh thương bạn gái lắm.”
*Táo tàu A Giao: là món này nè, có tác dụng bổ máu làm đẹp, dưỡng ẩm.
Ngải Tử Du nở nụ cười, âm cuối cao lên, là dáng vẻ muốn ăn đòn: “Anh còn chưa đủ thương em à?”
Hạ Tri Thư vốn không thoải mái, lại không muốn chiếm thượng phong, bèn không tiếp lời, khó chịu ho khan.
Đột nhiên ho mạnh hơn, chính cậu cũng ngẩn người, sau đó vội vàng rút khăn giấy ở ghế sau, phun một ngụm máu.
Sắc mặt Ngải Tử Du khẽ biến.
“Khoang miệng chảy máu.” Hạ Tri Thư vo giấy ăn nhét vào túi áo mình: “Không sao, trước đây ở nhà nhiều nhất là tôi nôn ra cả một bãi, giờ cũng tàm tạm.”
Đồ ngốc, bây giờ… Em có ổn không?
“Biết rồi, em nói gì cũng có đạo lý nhất.” Trong giọng nói của Ngải Tử Du có ý cười cưng chiều, nhưng anh cũng không cam lòng liếc nhìn Hạ Tri Thư: “Vậy về nhà làm gan xào* cho em bổ máu.”
*Gan xào: tên gốc là 溜肝尖 – gan nhọn xào (?)
Ký ức của con người rất mạnh mẽ, phản xạ cũng đến không đúng lúc. Hạ Tri Thư không kịp khống chế, ký ức đã ùa về.
Đã từng có một người đàn ông, lạnh mặt cãi nhau bỏ ra ngoài, sau đó lúc về cũng xách một phần gan xào nói muốn bổ máu cho mình – người vừa chảy máu mũi.
Cái mạnh hơn tình yêu chính là ký ức và bản năng thân thể không bị khống chế.