• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật sự yêu một người là cho dù kết cục sau này bạn có oán hận hay tuyệt vọng với người ấy, nhưng bây giờ đang ở trong một tình cảnh đặc biệt, thì trong nháy mắt nhất định bạn chỉ có thể nghĩ đến việc người ấy đã từng vì mình mà nấu những món ngon, dắt tay mình đi ngắm tuyết, cười tươi đưa cho mình một khoảng trời đầy sao.
Chứ không phải nhớ những lời lẽ vô tình và sự bạo lực của người ấy.
Cái này không liên quan đến việc buông xuống được hay không, là si tình hay là không tự trọng, mà là bản năng của mọi sinh vật vĩnh viễn luôn theo lợi tránh hại.
Hạ Tri Thư đột nhiên trầm mặc theo thói quen, Ngải Tử Du cũng không tiếp lời, chỉ yên lặng lái xe.
Lúc này có chuông báo tin nhắn ngắn ngủi vang lên, đúng lúc di động đang ở trong tay, Ngải Tử Du vừa lái xe vừa mở tin nhắn ra xem.
Chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt Ngải Tử Du trở nên nghiêm túc. Anh bình tĩnh liếc nhìn Hạ Tri Thư, người ấy đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Là tin nhắn Tưởng Văn Húc gửi tới —
“Tôi về Bắc Kinh, trước khi tìm được tuỷ phù hợp tôi sẽ không quay lại. Thân thể em ấy không tốt, đừng dẫn em ấy tìm chỗ khác trốn tránh tôi nữa. Làm phiền cậu chăm sóc thật tốt cho em ấy.”
Ngải Tử Du chọn xoá, tiện tay ném di động ra sau. Tong lòng anh rất phiền, tâm tư nhạy cảm bắt đầu chập chờn. Anh cực kỳ căm ghét giọng điệu giống như chịu nhục này của Tưởng Văn Húc, cứ như anh đang chia rẽ một đôi tình nhân thâm tình vậy. Ngải Tử Du cảm thấy buồn cười, Tưởng Văn Húc lấy đâu ra mặt mũi để thỉnh cầu mình chăm sóc tốt cho Hạ Tri Thư?
Nhưng tác phong của Tưởng Văn Húc Ngải Tử Du cũng hiểu vài phần, nói sẽ không quay lại thì thật sự đã hạ quyết tâm. Nếu được lựa chọn thì đúng là Ngải Tử Du không nỡ để Hạ Tri Thư khổ cực đến Dương Châu.
Xe dừng ở trong trà viên, Ngải Tử Du mở cửa xe duỗi tay ôm Hạ Tri Thư: “Nhanh lên một chút, đợi lát nữa Nhị Cẩu chạy tới sẽ nhào lên người em mất.”
Cảm giác ôm Hạ Tri Thư có nhẹ hơn chút so với lúc trước ở bệnh viện, bờ vai và xương quai xanh lộ rõ đến đáng sợ, vết bầm dày đặc từ cổ kéo dài đến dưới nách và sau lưng, sắp biến thành một vùng.
Gió bên ngoài vẫn lạnh như vậy. Hạ Tri Thư vùi trong ngực Ngải Tử Du nhẹ nhàng ho.
“Rất lạnh sao?” Ngải Tử Du đứng trước cửa, để Hạ Tri Thư đưa tay dùng vân tay mở khoá.
Hạ Tri Thư thấp giọng đáp một tiếng: “Nhiệt độ thấp tí cũng còn đỡ, chỉ có ẩm ướt là không chịu được.”
Ngải Tử Du ôm Hạ Tri Thư đến ghế sô pha ngồi một lúc, nửa ngồi nửa quỳ đổi dép bông cho cậu: “Em chờ ở đây một lúc, xem TV nhé, anh đi lấy máy sưởi.”
Hạ Tri Thư ngoan ngoãn gật đầu, lúc cụp mắt liền chạm phải một đôi mắt nâu nhạt dịu dàng như nước. Cậu giống như bị mê hoặc, rũ tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Ngải Tử Du, lại như… sờ đầu một chú chó lớn.
Ngải Tử Du run lên, khi phản ứng lại được liền nắm chặt tay Hạ Tri Thư, chậm rãi đứng lên rồi cúi xuống hôn má cậu một cái: “Sao vậy, còn học được cách trêu ghẹo người khác à?”
Gương mặt Hạ Tri Thư có thể nhìn thấy được ráng hồng, hơi khó chịu nghiêng mặt đi: “Nhiều lắm… Ghẹo chó đó.”
“Anh cắn em bây giờ!” Ngải Tử Du nhe răng trêu Hạ Tri Thư.
“Anh nhanh đi lấy đồ đi,” Hạ Tri Thư khẽ cau mày, hoàn toàn nắm được uy hiếp của Ngải Tử Du: “Ẩm ướt không chịu nổi.”
Ngải Tử Du nhẫn nhục đi tìm đồ, phát ra âm thanh loạt soạt. Anh đưa đồ ra phòng khách, đặt cạnh Hạ Tri Thư: “Em chờ ở đây nhé, anh đi chuẩn bị chút đồ ăn cho em.”
Hạ Tri Thư ôm lấy gối ngửa mặt nhìn anh: “Không đi Dương Châu hả.”
“Đi gì mà đi, đi thì ai chăm vườn hoa nhài này cho em?” Ngải Tử Du quay người đi vào nhà bếp, âm thanh vọng lại: “Trừ bản thân em ra, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều, có anh ở đây rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK