Thư ký Tống nói rất uyển chuyển, người chết vì tiền, đây không phải là vấn đề muốn hay không muốn. Tưởng Văn Húc muốn làm liều như vậy, hội đồng quản trị sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.
“Dưới tay chúng ta không phải chỉ có một hạng mục này, tìm vài chuyện vụn vặt cho họ bận tâm đi. Huống hồ tiền đầu tư cho khu đất kia quá lớn, dồn nhiều tiền như vậy cũng làm lỡ những chuyện khác.” Tưởng Văn Húc xoa xoa hai bên thái dương đau nhức.
“Nhưng mà…”
“Được rồi,” Tưởng Văn Húc vung vung tay: “Hiện giờ tôi đủ phiền lòng rồi, có chuyện gì hai ngày nữa tôi đến công ty hẵng nói. Tôi chợp mắt một lúc, về đến nhà thì gọi tôi.”
Thư ký Tống thức thời im lặng, chuyên tâm lái xe.
Hơn bốn mươi phút sau đã đến, thư ký Tống dừng hẳn xe. Tưởng Văn Húc đã ngủ thiếp đi, mấy ngày qua hắn không nghỉ ngơi.
“Tổng giám đốc Tưởng?”
Tưởng Văn Húc ngủ không sâu giấc, xe vừa dừng hắn đã tỉnh, chỉ vì quá mệt mỏi nên không mở mắt ra được.
“Ừm, ngày mai cậu không cần đến công ty, chờ tôi gọi thì đến đây đón.” Tưởng Văn Húc mở mắt ra, giơ tay nắm chặt cổ áo, đẩy cửa xuống xe: “Trong công ty có ai hỏi tới thì bảo tôi chưa về.”
Hắn bước vào, dùng thẻ quét thang máy. Lúc ở bên ngoài bận rộn thì cảm giác tịch mịch còn nhạt một chút, nhưng vừa về tới nhà, khi một mình trong căn phòng vắng, bầu không khí yên tĩnh đến nghẹt thở kia có thể làm người ta phát điên.
Tưởng Văn Húc dùng vân tay mở khoá nhà, thẫn thờ bước vào. Hắn bật sáng từng bóng đèn, sau đó nằm vật trên ghế sô pha, lấy ra một cuốn sách từ dưới gối ôm.
Là tập thơ của Giản Trinh, trang bìa còn có chữ mình tự tay viết.
Hạ Tri Thư đi rồi, Tưởng Văn Húc tìm được cuốn sách này. Mỗi khi nhớ Hạ Tri Thư không chịu nổi nữa, hắn sẽ cẩn thận lật từng trang, đây là thói quen mới nhất của hắn.
Gần đây Tưởng Văn Húc luôn lơ đãng nhớ lại rất nhiều chuyện từ trước, một ít chuyện vụn vặt mà với người khác thì chỉ là chuyện bé nhỏ không đáng kể. Thậm chí có lúc trong đầu hắn đột ngột nảy ra vài điều – dáng vẻ Hạ Tri Thư mỉm cười để lộ lúm đồng tiền, dáng vẻ sau khi trải qua ân ái rồi vùi mình ngủ say trong khuỷu tay hắn, dáng vẻ bối rối cau mày hơi nghiêng đầu.
Những tàn nhẫn chính là, vài chuyện tốt đẹp trong đầu cũng chỉ là do Tưởng Văn Húc hết sức sắp xếp cho mình. Căn bản hắn không dám nhớ sau này bản thân mình đã khiến Hạ Tri Thư tổn thương thành dáng vẻ gì. Nhiều lúc không thể khống chế được tâm tình, khi hàng đêm lúc bị ác mộng đánh thức, trước mắt hắn mãi mãi đều là hình ảnh Hạ Tri Thư ôm đầu gối ngồi ngoài cửa, trong mắt đều là máu tươi. Có lúc hắn cũng mơ thấy mình thờ ơ lạnh nhạt, tận mắt thấy Thẩm Tuý đẩy Hạ Tri Thư xuống từ vách núi cheo leo.
Có một khoảng thời gian đêm nào gối Tưởng Văn Húc cũng ướt sũng, lúc ý thức mơ hồ hắn khóc rất nhiều, liền tự nhủ mình ban ngày vĩnh viễn không được khóc.
Hắn không thể sụp đổ, hắn mà sụp đổ, Hạ Tri Thư phải làm sao bây giờ.
Tưởng Văn Húc rót nước lạnh nuốt hai viên thuốc ngủ, nhất định hắn phải ngủ an ổn một đêm, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn.
__________________
Tưởng Văn Húc không biết mình ngủ khi nào, lúc sáng sớm bị chuông điện thoại đánh thức, hắn còn đang ngủ trên sô pha.
“Tổng giám đốc Tưởng, hôm nay ngài có sắp xếp gì sao, đã tám giờ rồi.” Là thư ký Tống.
Tưởng Văn Húc ngồi thẳng lên, ánh mắt lại dừng ở cuốn sách bên cạnh – có lẽ do tối qua hắn ngủ đè lên, bìa sách bị gập lại. Rất kỳ lạ, chỉ là một dấu mờ mờ, nhưng trong nháy mắt, tim Tưởng Văn Húc lại giật giật đau đớn.
“Tổng giám đốc?”
Tưởng Văn Húc nhẹ nhàng đặt sách lên bàn trà, dùng tay vuốt ve nếp gấp kia: “Bây giờ cậu đến đây đi, ở dưới lầu chờ tôi.”
Sau khi cúp điện thoại, hắn tìm trong danh bạ hồi lâu mới tìm được một số di động. Lúc trước hắn phải bỏ ra chút tâm tư mới xin được, tìm người móc nối quan hệ, cũng đã quên rằng mình xin được số cá nhân của Lý Trạch Khôn vào buổi chiều nào.
“Ừm?” Giọng nam hơi lười biếng, có thêm chút bất cần.
“Lý thiếu, là tôi, Tưởng Văn Húc.”
“…Tổng giám đốc Tưởng?” Dường như phải mất vài giây Lý Trạch Khôn mới nhớ ra mình có biết người này: “Sớm như vậy có chuyện gì sao?”
Tuổi Lý Trạch Khôn không lớn, chỉ mới hai ba hai tư. Đúng là Tưởng Văn Húc đã quên với người trẻ tuổi bây giờ thì tám, chín giờ vẫn được coi là sớm.
“Đã làm phiền ngài rồi, thời gian trước nhờ có sự hỗ trợ của ngài nên mới lấy được khu đất phía Tây. Hôm nay không biết ngài có rảnh không, tôi muốn chính thức cảm tạ một bữa.” Thái độ Tưởng Văn Húc rất khiêm tốn, dù sao đầu dây bên kia cũng là thái tử gia chính thống. Hơn bốn mươi tuổi Lý Trí Khải mới có được một đứa con trai như thế, bên ngoại của vợ ông ta cũng cưng chiều đứa bé này vô cùng.
“Không cần, chỉ tiện tay thôi.” Dường như Lý Trạch Khôn không hứng thú lắm: “Hơn nữa gần đây tôi không có có hứng ra ngoài chơi.”
“Tôi chỉ muốn tán gẫu với ngài, lúc trước… Nghe nói trong nhà ngài có người thân thể không được tốt phải không? Tôi có một người bạn buôn bán tổ yến ở Malaysia, có đưa cho chén yến sào vừa to vừa sạch, rất tốt cho thân thể người bệnh.”
Lý Trạch Khôn hơi hứng thú, suy nghĩ vài giây mới mở miệng: “Vậy được, hôm nay vừa lúc không có chuyện gì. Tôi sẽ gửi địa chỉ đến cho anh, làm phiền tổng giám đốc Tưởng đến chỗ tôi một chuyến.”
Sau khi đầu dây bên kia cúp điện thoại, Tưởng Văn Húc lập tức bấm một số: “Tiểu Trần? Bây giờ cậu đến phòng tài vụ chi cho tôi một triệu tiền mặt, đừng hỏi gì cả, tôi sẽ bảo thư ký Tống đi lấy. Nhớ, dùng va ly nhỏ nguỵ trang.”
Dặn dò xong chuông báo tin nhắn vang lên, Tưởng Văn Húc nhìn địa chỉ một khu biệt thự ở Tây Sơn, mím mím môi.
Hắn rửa mặt xong uống chút thuốc mới xuống lầu, thư ký Tống đã đợi ở đó.
Tưởng Văn Húc ho khan vài tiếng mới hoà hoãn lại: “Đến công ty trước, cậu đi tìm Tiểu Trần lấy tiền.” Hắn đưa tin nhắn cho thư ký Tống nhìn một chút: “Sau đó đến đây.”
Lúc từ công ty đến khu biệt thự Tây Sơn đã sắp mười hai giờ. Từ tối qua đến giờ Tưởng Văn Húc không ăn gì, dạ dày đau như đốt lửa. Hắn dùng tay nhấn nhấn, sắc mặt trắng bệch.
“Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?” Thư ký Tống nhìn ra được, có hơi lo lắng. Rất ít khi Tưởng Văn Húc biểu lộ mình không khoẻ, nhất định bây giờ đã rất nghiêm trọng rồi.
“Tôi không sao. Cậu đừng đi xa, đến lúc tôi gọi điện thì đến đón.” Tưởng Văn Húc cầm một chiếc va li nhỏ màu bạc đẩy cửa xuống xe.
Địa chỉ rất dễ tìm. Tưởng Văn Húc gõ cửa, sau đó nhanh chóng có người mở cửa ra, nhưng nhất thời hắn hơi ngẩn người.
Ra mở cửa là một cậu con trai xa lạ, dung mạo rất đẹp, trong giới này quả thật rất dễ nhìn. Nhưng nhìn mặt thì tuổi cậu ta quá nhỏ, nhiều nhất chỉ mười tám mười chín tuổi.
“Ngài đến tìm Lý Trạch Khôn hả?” Cậu bé kia lễ phép cười cười với hắn, nhưng sắc mặt lại trắng bệch thiếu máu.
Tưởng Văn Húc vào nhà, hắn mơ hồ phát hiện việc này càng nan giải hơn tưởng tượng. Dám gọi thẳng tên thật của Lý Trạch Khôn trước mặt người khác, không có mấy người có thể làm được.