Lục Tranh nghiến răng nghiến lợi mà rằng: "Củng cố dị năng cho nhau? Cậu khẳng định là củng cố dị năng cho nhau hay tôi giúp hắn ta củng cố? Lại còn bồi dưỡng tình cảm, cậu có tin tôi đem cậu làm vật bồi dưỡng cho mấy con côn trùng và động vật biến dị ngoài kia không?"
Thanh niên hướng dẫn im re trong vài giây ngắn ngủi, bản thân rất muốn nói gì đó để thoát khỏi tình trạng im lặng đầy căng thẳng này nhưng không biết nói gì.
Ngược lại với tình trạng không biết ứng xử ra sao của thanh niên hướng dẫn, mọi người là người chứng kiến và ở bên ngoài lại thong thả hơn nhiều. Vẻ mặt hằm hằm sát khí đe dọa đối phương của Lục Tranh không khiến cậu trở nên đáng sợ mà trở thành soái ca ngầu lòi, thanh thiếu niên nào mà nhìn thấy thì chỉ có đổ rầm rầm.
Sau đó Miên Hồng Giang không sợ thiên hạ đủ loạn liền nhận xét: "Lục Tranh, bộ dạng của cậu khiến tôi chết mê chết mệt đi được"
Nói xong Miên Hồng Giang còn làm ra bộ dáng bàn tay này nắm lấy tay kia, giơ lên má, đầu nghiêng sang phía hai tay đang nắm lại một bộ cực kỳ mê trai. Đã thế không ít người gần đó nhìn thấy cũng gật gật đầu ý tán thành nhưng không dám làm lố như Miên Hồng Giang, chỉ duy có Beta nam đã đạt đỉnh cấp, bốn mươi ba tuổi ít nói kiệm lời kia như có như không thêm vài câu ủng hộ ý kiến của Miên Hồng Giang. Về sau Lục Tranh mới biết người kia và Miên Hồng Giang là cậu cháu, người cậu tên là Quân Ân Định.
Thanh niên đang bị Lục Tranh túm cổ áo thề, bất cứ ai thấy Lục Tranh nổi giận liền tăng cao tà mị nhưng cậu ta một chút cũng không thấy vậy. Bây giờ cậu ta đang sợ muốn khóc mà lý trí lại chèn ép mách bảo phải cố mà tỏ ra bình tĩnh đấy, được không?
Lục Tranh quay qua phía Alpha nữ nào đó đang làm bộ làm tịch mơ mộng, nghiến răng nghiến lợi: "Miên Hồng Giang!"
Nhân lúc Lục Tranh không chú ý đến mình, thanh niên hướng dẫn lập tức dùng tia điện phóng tới tay Lục Tranh khiến cậu nhất thời buông lỏng, thanh niên hướng dẫn nhanh chóng chạy đi và nấp sau lưng con người đang sợ thiên hạ không đủ loạn Miên Hồng Giang.
Lục Tranh nhíu mày, dị năng giả song hệ tốc độ và điện, khi công kích, hệ điện đang là cấp hai trung kì, còn tốc độ vốn là dị năng phụ trợ, không hề phát ra sóng dị năng nên người khác không thể biết được cấp bậc nhưng dựa vào tốc độ chạy trốn của cậu ta thì hẳn là cấp ba sơ kì. Xem tác phong lẫn quần áo, cậu ta không phải là người trong quân đội. Nhưng mà Đế quốc mới tuyển tình nguyện viên biết nấu ăn có dị năng phụ trợ vào nửa đêm qua, cứ cho là khi đó cậu ta nhận được thông tin thì cũng không thể biết rõ địa hình, chỉ dẫn tới hoàn hảo như vậy. Cậu hướng dẫn viên này đã đến từ sớm, nếu không phải tình nguyện viên, cũng không phải là người trong quân đội thì hà cớ làm sao một dị năng giả cấp thấp như cậu ta lại lạc đàn vào một cái ổ toàn dị năng giả từ cấp tám trở lên?
Vấn đề Lục Tranh nghĩ ra thì người khác cũng nghĩ ra, phản ứng nhanh nhất là cậu cháu Quân Ân Định, Miên Hồng Giang.
Bị ba người Lục Tranh, Quân Ân Định và Miên Hồng Giang nhìn chòng chọc như muốn khoét ra mấy trăm cái lỗ, thanh niên hướng dẫn bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Cách đây hai giây vẫn là bầu không khí không ngưng trọng đến sởn tóc gáy như thế này.
Miên Hồng Giang mỉm cười hòa ái: "Cậu là ai?"
Thanh niên hướng dẫn gượng cười trong sợ hãi, thành thực nói: "Tôi là Từ Chính, là thanh niên thất nghiệp do bị đuổi việc, mà không có việc thì chẳng có gì trả tiền thuê trọ rồi ăn uống cả, tuần trước tôi có đến khu vực gần đây cách khu vực cấm hai trăm mét dựng một cái chòi để sống, hoạt động hằng ngày là săn bắt hái lượm, dẫu sao mấy con vật hung mãnh trong khu vực cấm cũng chẳng ra khỏi lãnh địa bao giờ nên tôi không sợ. Sau bùng phát ra côn trùng và động vật biến dị, tôi biết bên trong khu vực cấm có ngày và đêm khác xa bên ngoài nên lợi dụng điều này để làm chính mình nhàn hạ hơn. Cứ bên ngoài là ban đêm thì ra bên ngoài, bên ngoài thành ban ngày mà bên trong khu vực cấm là ban đêm thì lủi vào đó. Ngoại trừ ngày đầu tiên thì sau đó mỗi ngày tôi chỉ phải đụng mặt trùng biến dị có đúng ba giờ rưỡi, các vị cũng biết mà, tôi chỉ là một dị năng giả cấp thấp thôi, dễ chết lắm"
Quân Ân Định nhíu mày không kiên nhẫn, ngữ khí không tốt lắm mở miệng: "Nói trọng điểm"
Từ Chính nói: "Tôi ở đây hai ngày thì có mấy người trong quân đội đến. Biết họ xây căn cứ tạm thời, tôi thuyết phục họ để tham gia công tác hậu cần. Hiện tại thì tôi là đầu bếp ở khu vực này. Nếu là mọi người hẳn cũng sẽ làm như tôi thôi"
Chấp nhận cái lý do này, Lục Tranh cùng mọi người chưa kịp phản ứng thì Từ Chính đã chạy biến đi chỉ để lại một câu nói: "Tôi đem chăn gối đệm và mấy thứ cho mọi người"
Lục Tranh chưa kịp phản ứng thì Từ Chính đã chạy thục mạng, cậu còn chưa hết giận đây. Bắt Từ Chính lại cũng được thôi, cũng không phải là việc gì khó nhưng mà tốn thời gian với cả cậu ta cũng chỉ là dị năng cấp thấp, có đánh cũng không thể xuống tay quá mạnh, đánh cũng không được mấy đòn đã phải ngừng, không ngừng thì về sau ai sẽ nấu ăn?
Thôi vậy, đằng nào cũng chỉ cùng phòng thôi mà. Khải Triết tốt nhất là phát huy bản tính kiệm lời ít nói như mọi ngày. Cậu không để ý đến hắn là xong.
Từ Chính quay lại rất nhanh, kéo thêm một cái xe đẩy bằng gỗ, trên xe đẩy xếp một mớ những hộp giấy hình chữ nhật không quá lớn. Sau đó cậu ta đến từng phòng, phát cho mỗi phòng hai hộp giấy, lại nghe cậu ta nói lát nữa sẽ thêm một chuyến đem đệm cùng một chuyến đem mấy thứ vật dụng linh tinh khác đến. Nếu vậy trong mỗi hộp giấy này là một bộ gối và chăn.
Tố chất tinh thần của Từ Chính khá tốt, nãy bị Lục Tranh dọa cho cứng hết cơ mặt mà bây giờ vẫn có thể cười cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra, phát đồ cho từng người.
Người cùng phòng với Lục Tranh - Khải Triết vì lý do vị trí xuất phát có hơi xa mà ba tiếng mới đến nên Lục Tranh được Từ Chính phát cho hai hộp. Nhận một hộp giấy vật phẩm thôi mà, phải nhịn xuống xúc động muốn đánh người, Lục Tranh cầm hai hộp giấy, đi vào phòng, đi hết cầu thang dẫn xuống thêm 1,5m, Lục Tranh đặt hai hộp giấy lên bàn.
Sau đó lên trên chờ phát đệm cùng mấy thứ khác. Lục Tranh phát hiện ra hiện tại chủ yếu là người tham gia tình nguyện, người trong quân đội chưa đến hết, mới chỉ rải rác vài phòng, đồ dùng Từ Chính phát ra cũng chỉ cho những người đã đến, những người chưa đến phát sau vì không có ai nhận. Sau đó thanh niên Từ Chính phát nệm, tiếp theo là một cái hộp còn to hơn cái hộp giấy ban nãy cho mỗi phòng. Lục Tranh đem hộp giấy đi vào trong, mở ra phát hiện là vật phẩm hằng ngày cho hai người, dầu gội, bột giặt, ly nước, khăn mặt, chai xịt hương liệu chống muỗi, sáp hương liệu chống muỗi…
Cái phòng có rộng nhưng là với một người, với hai người thì đây là tạm được. Đối với việc biết mình phải chung phòng với Khải Triết, Lục Tranh bỗng dưng cảm thấy căn phòng này đột nhiên có một sự chật chội không nhẹ tí nào. Phòng ở được dựng nên san sát nhau, tường bên trái bên phải đằng sau, tổng cộng có ba mặt chung. Kích thước mỗi phòng là 4m x 5m cao 3m; thoạt nhìn rất bức bối, chật chội và thấp nhưng thực tế kiến trúc phòng ở là dạng hai tầng, mỗi tầng cao 4,5 mét, một tầng hoàn toàn dưới mặt đất là phòng ngủ, một tầng nửa dưới nửa trên mặt đất là phòng khách cùng chứa đồ linh tinh. Nội thất cố định thì đều bằng đá ví dụ như giường, bàn, ghế. Mấy thứ bằng gỗ chỉ có cánh cửa.
Bên trong mỗi phòng cùng trên lối đi đều có đèn điện sáng choang, camera an ninh khắp nơi. Bên ngoài phòng ở và trong phòng ngủ đều có sẵn một cái giá phơi đồ. Mỗi khu vực phòng ở như thế này sẽ có thêm một nhà ăn tập thể. Nhìn mấy phần đồ dùng vừa mới được phát, Lục Tranh có cảm xúc phục tốc độ làm việc của những người đã tạo ra nơi đây.
- ------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!