Lục Tranh dịch chuyển xuống nhà kho trữ đồ lấy ra một túi xúc xích nhưng chợt nhớ túi xúc xích này đã ở trong không gian lâu đến không tưởng, ít nhất cũng mười mấy hai chục năm, mà hình như đồ ăn để quá hạn gây ra đau bụng thì phải.
Lục Tranh lại nghĩ đến đặc trưng của không gian trữ đồ là đồ ăn sẽ không bị hư hỏng. Lục Tranh lại vui vẻ xé túi xúc xích ra ăn.
Nhìn chỗ bọc xúc xích trên tay, Lục Tranh lách người ra khỏi không gian. Lục Tranh không dám nhận mình là người thích sạch sẽ nhưng cậu không thích việc xả rác trong không gian của mình. Bởi trong suy nghĩ của Lục Tranh không gian là dùng để duy trì tính mạng chứ không phải dùng để xả rác.
Cứ vậy, bạn trẻ Lục Tranh vừa ra ngoài liền gặp một người đang quay lưng với mình. Sau đó người đó quay lại và ngỡ ngàng hai giây rồi nhào lên ôm cậu.
Ôn Hòa liền nhảy bổ vào mà ôm khiến Lục Tranh giật mình suýt sùng dị năng đánh bay anh ta ra, cũng may là cậu phản ứng nhanh nhận ra đây là bạn thân của nguyên chủ.
Hóa ra là lúc cậu rời khỏi bệnh viện một lúc thì Ôn Hòa có gọi cho cậu nhưng không được, liên hệ người nhà thì biết cậu chưa về, thế là Ôn Hòa lẫn lớp trẻ Lục gia chia nhau đi tìm. Theo camera theo dõi ở mấy cửa hàng gần đây quay lại thì thấy nơi cuối cùng Lục Tranh đến là công viên cây xanh này nên mọi người đến đây.
- Lục Tranh, nãy giờ tôi ở đây sao không thấy cậu?
- À, lúc nãy tôi ngồi trên cây rồi ngủ quên mất
Lục Tranh nói đại một cái cớ cho qua chuyện, ai ngờ Ôn Hòa nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ rồi ngước mắt lên nhìn cây. Thấy cành cây dày đặc và có vẻ chắc chắn để chịu đựng được trọng lượng của một thanh niên như Lục Tranh, Ôn Hòa mới tin cái lý do này.
Ôn Hòa túm vai Lục Tranh xoay trái xoay phải, xác định bạn thân mình không có vết xước hay bị mẻ miếng nào ở trên người mới thở phào nhẹ nhõm.
Gọi điện thoại báo cho Lục gia đã tìm được người, Ôn Hòa quàng vai Lục Tranh kéo cậu ra khỏi công viên
- Ở trên cây cả buổi chắc đói rồi chứ gì, tôi biết ở gần đây có một chỗ bán đồ ăn ngon lắm. Đi, tôi mời, mừng cậu xuất viện.
- …
Nơi Ôn Hòa kéo Lục Tranh đến là một nhà hàng mới mở. Hai người chưa kịp bước vào nhà hàng liền thấy bóng dáng Khải Triết và phó quan La Quý An cũng cùng bước đến.
Lục Tranh lập tức mất hứng, quay người rời đi. Ôn Hòa cho dù có muốn nói chuyện với La Quý An nhưng vẫn ưu tiên đi theo Lục Tranh.
Khải Triết và phó quan La Quý An cho rằng Lục Tranh và Ôn Hòa giận họ về chuyện mười chuyên viên nghiên cứu kia có thái độ không đúng nên đuổi theo.
Khải Triết và La Quý An đều có thể chất cấp S, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mắt Lục Tranh và Ôn Hòa.
La Quý An cho rằng Khải Triết muốn nói chuyện riêng với Lục Tranh nên để lại một câu: "Ngài và Lục thiếu cứ tự nhiên" rồi nhanh chóng bước đến ôm Ôn Hòa rời đi chỗ khác.
Lục Tranh thở dài, tỏ vẻ không kiên nhẫn
- Chuyện gì?
- Vào trong trước đã, chúng ta vừa ăn vừa nói.
- Trời đánh tránh miếng ăn. Có chuyện gì thì nói luôn tại chỗ, đừng có bê lên bàn ăn.
- Vậy uống nước thì sao?
Lục Tranh không nói gì, chỉ bước vào một quán trà gần đó. Khải Triết vội bước theo
Hiện tại quán trà không đông khách lắm, hai người ngồi ở một góc khuất trong quán. Lục Tranh không kiên nhẫn uống hết cốc trà rồi nói
- Anh có chuyện gì muốn nói?
- Về chuyện mấy chuyên viên nghiên cứu đó, tôi muốn xin lỗi.
- Ý anh là anh đã sai họ đến dùng cái thái độ bố thiên hạ đó để nói móc tôi?
- Không, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ bảo họ đến giúp cậu tình trạng thể chất, tinh thần lực và cấp bậc dị năng. Còn chuyện cách hành xử đó không trong phạm vi những gì tôi muốn họ làm.
- Ồ, giúp tôi hay là anh đang điều tra tôi? Anh sống trong nhung lụa và quyền lực lâu quá nên quên mất cách dùng từ à? Hay là mới lên được cái chức thiếu tướng một thời gian liền cho rằng bản thân là chúa cứu thế nên mọi người phải biết ơn anh? Tôi có nhu cầu biết tình trạng thể chất, tinh thần lực và cấp bậc dị năng à? Tôi có nhờ anh giúp tôi kiểm tra này nọ hay sao mà anh dùng từ "giúp"?
- ……
- Muốn điều tra thì nói thẳng toẹt ra, đừng có dùng từ sai cách như vậy, nghe chói tai lắm. À, luôn tiện tu thân dưỡng tính cho tốt đi, thấy người Khiết gia long tộc không? Người ta được cả đế quốc tôn trọng nhưng luôn dễ gần. Ai như anh, mới có cái chức thiếu tướng đã bày đặt trưng cái vẻ mặt khó ở với thiên hạ.
Lục Tranh đứng phắt dậy, bước về phía quầy tính tiền. Lục Tranh hướng máy móc lắc nhẹ vòng tay một cái, toàn bộ tiền trà đã thanh toán xong.
Đến khi bước ra khỏi quán trà, Lục Tranh mới ngớ người, khựng lại hai giây vì phát hiện hành động trả tiền vừa rồi của mình mười phần tự nhiên nhưng rồi cũng cậu cho qua nhanh chóng vì nghĩ chắc đó là thói quen của thân thể này mà cậu vô thức làm theo.
Khải Triết trầm mặc ngồi tại chỗ. Rõ ràng bản thân hắn muốn giải thích nhưng lại khiến cho Lục Tranh nổi giận hơn. Ngẫm lại, đúng là cách dùng từ của hắn không đúng gây ra.
Lục Tranh cũng khiến Khải Triết bất ngờ. Bởi qua La Quý An, Khải Triết biết Lục Tranh là người khá dễ tính, không thích so đo nhưng mà hôm nay lại bắt bẻ hắn như vậy, xem ra Lục Tranh đã ghim hắn rồi.
Nhưng mà, trong mắt Lục Tranh, hắn đáng ghét đến vậy sao?
Lúc có một nhân viên đi ngang qua, Khải Triết gọi lại hỏi
- Nhìn tôi có đáng ghét lắm sao?
- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Nhìn cái mặt của quý khách là muốn đấm mấy chục cái cho bõ ghét rồi. Bạn tôi là dị năng giả cấp chín nhưng chưa bao giờ dùng dị năng để tỏa uy áp khoe mẽ như quý khách.
- …
Oan quá, có mấy ai ở đế quốc có thể che giấu cấp bậc dị năng? Hắn đây cũng chỉ là số đông thôi mà.
——————————————
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!
Thân ái và quyết thắng!