• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tranh ngủ một mạch mất năm ngày mới tỉnh.



Đúng như lời Khiết Bảo Ngao nói, cậu chỉ đang nhớ lại và tiếp nhận ký ức bị vùi lấp. Nhưng ký ức thật sự rất nhiều mà cậu thì không có khả năng sắp xếp chúng thành một đoạn nối tiếp nghiêm chỉnh, thành ra bị chính sức mạnh của ký ức ép buộc ngủ một giấc.



Từ lúc ngất đi, Lục Tranh đã cảm giác được mình bị bắt buộc chìm trong một giấc mơ, trong giấc mơ này cậu đứng bên ngoài chứng kiện những sự kiện xảy ra quanh mình, giống như bị gắn vào trong thân thể của ai đó rồi nhìn những chuyện xảy ra xung quanh. Bản thân cậu có suy nghĩ nhưng không thể dùng nó điều tác động đến con người mà cậu thông qua ánh nhìn, cậu cũng không thể nói hay tự do hành động mà bị cơ thể này chi phối hoàn toàn, cậu chỉ có thể quan sát những thứ cơ thể này có thể nhìn, nghe những thứ mà cơ thể này nghe được, cảm nhận cảm giác của cơ thể này cũng như nghe được suy nghĩ của cơ thể. Nhưng sau đó cậu nhận ra cơ thể này chính là của mình.



Bản thân cậu là Lục Tranh, con cháu Lục gia của Đế quốc ngay ở thời tương lai. Năm mười bảy tuổi cậu sốt cao, ngay lúc này linh hồn cậu bị cưỡng chế tách ra khỏi thân thể, đi qua một đường hầm thời gian và không gian đến trước thời điểm mạt thế. Cùng lúc này những ký ức thời tương lai của cậu hoàn toàn không còn thứ gì.



Một lần nữa được sinh ra nhưng cậu bị bỏ rơi bên cạnh cô nhi viện vì cặp cha mẹ trẻ không đủ khả năng nuôi cậu. Nơi này cậu lớn lên, gặp một anh tên là Hoành Lãng, hắn ta chăm cậu như em trai. Năm cậu tám tuổi, Hoành Lãng mười tuổi, cả hai được một gia đình nhận nuôi. Ban đầu cặp đôi chỉ muốn nhận cậu ngoài ra không muốn đứa trẻ khác nhưng vì cậu quyết không rời người anh Hoành Lãng nên họ nhận cả hai. Sau đó hai người ta khỏi cô nhi viện, đổi sang họ Lục giống như cha mẹ nuôi.



Mặc dù cậu lúc nhỏ không nhận ra nhưng bây giờ thì cậu thấy rõ hai người đã đặt mình tại cổng cô nhi viện cũng chính là hai người đã quay trở lại nhận cậu và Lục Hoành Lãng.



Họ rất thương yêu hai người, cho dù Lục Hoành Lãng cực kỳ xuất sắc trên mọi phương diện họ cũng chẳng bao giờ đem cậu ra so sánh, cũng chẳng tạo áp lực gì, họ đối xử với hai anh em như nhau. Hạnh phúc nhất phải là Lục Tranh, trên có cha mẹ, bên cạnh lúc nào cũng có anh trai cực kỳ yêu thương mình.



Mạt thế xảy ra, cậu có dị năng ám hệ, loại sương mù ăn mòn còn Lục Hoành Lãng thì có dị năng ám hệ thuộc loại sao chép. Hai anh em có thể sống sót, còn đạt được dị năng nhưng cha mẹ hai người thì đã mất do sốt trước mặt thế.



Lục Hoành Lãng có dị năng sao chép liền tìm mọi cách để giúp cậu có thêm nhiều dị năng hơn, dù sao càng nhiều dị năng thì càng nhiều lựa chọn để sống sót. Sau đó cậu có thêm bốn dị năng kim, băng, mộc, không gian trữ đồ.



Trong một hôm trời mưa, hai anh em phải chiến đấu với tang thi xung quanh nhà nên cậu bị nhiễm lạnh. Tố chất thân thể của Lục Hoành Lãng tốt hơn cậu nhiều, hắn ta chẳng có vấn đề gì nhưng cậu bị sốt không nhẹ. Lục Hoành Lãng lập tức dùng dị năng biến dị thực vật quanh nhà bảo vệ cậu rồi mới rời đi mua thuốc, trước khi đi hắn còn nói với mấy cây biến dị bên ngoài bảo chúng canh nhà cho tốt, có con tang thi nào xông đến thì giết bằng sạch.



Sau đó Lục Tranh lần nữa hồn lìa khỏi xác, đi vào đường hầm thời gian và không gian. Lần này ký ức cũng mất nhưng chỉ mất việc cậu có dị năng và chính mình sống ở Trái Đất, còn lại được bảo lưu hoàn hảo. Cậu nhập hồn vào thân thể mình trong tương lai, lấy ký ức còn nguyên vẹn do thân thể lưu lại, bắt đầu cuộc sống đột nhiên trong đầu lòi ra một đoạn hồi ức của con người trước mạt thế. Sau đó viết sách, tham gia nghĩa vụ quân sự gặp Khải Triết, nộp đơn vào học viện, lấy bằng tốt nghiệp loại ưu rồi về nhà lại viết bài kiếm tiền.



Cứ vậy cho đến ngày cậu nhảy lầu tự tử phản đối hôn lễ. Linh hồn cậu lại đi qua đường hầm thời gian và không gian, trở về thân thể đang bị sốt ở thời mạt thế, lần này toàn bộ ký ức của cậu mất hết, không còn sót lại thứ gì. Nhưng cơ thể này đã không còn sự sống. Lục Tranh có thể thấy sự tĩnh lặng nơi nhịp tim và cả sự lạnh ngắt của cơ thể.



Đi ra ngoài theo ánh sáng, Lục Tranh lập tức bị những cây thực vật biến dị canh nhà tấn công. Thân thể này mất hết ký ức nhưng lại không ngốc, bản năng sinh tồn rất mạnh, thấy mình bị tấn công cũng lập tức phát ra công kích, chỉ trong vài giây đã cắt nát toàn bộ biến dị thực vật.



Vô định đi trên đường, nhiều lần bị con người tấn công, truy đuổi nhưng may mắn nhờ dị năng và phản ứng nhanh nhạy mà đều có thể thoát, không những thoát mà còn đào được tinh hạch của người ta ra để hấp thu. Dù mất đi hết lý trí, không ít lần bị máu thịt cám dỗ nhưng cậu chỉ lấy tinh hạch ăn, tuyệt không động vào thịt người như đồng loại. Nguyên nhân cũng chẳng cao cả gì, đơn giản là vì năng lượng trong máu thịt không bằng một phần triệu năng lượng trong viên tinh hạch bé nhỏ.



Quãng thời gian du đãng này, thân thể này cũng thi thoảng có nghe thấy những câu nói hỏi cậu đang ở đâu từ Lục Hoàng Lãng nhưng bản thân lại không để ý đến.



Sau đó một lần cậu nhìn thấy bản thân mình qua tấm gương nhận ra mắt mình đỏ au, móng tay đen sì, lại còn dài thượt mà con người thì không như vậy, cho nên tang thi Lục Tranh thử biến màu mắt của mình thành bình thường, móng tay cũng thu ngắn lại, thu nốt màu sắc trên móng tay đại diện cho tang thi kia luôn. Sau đó cậu hoàn toàn không bị con người nhận ra, chỉ có tang thi mới biết thân phận của cậu.



Thêm một thời gian nữa, cậu thấy có một nơi có rất nhiều tang thi, lại cảm nhận được bên trong có một tang thi rất mạnh nên cậu muốn tham gia vào. Cậu nhận ra đi một mình dễ chết hơn đi theo đoàn thể. Sau đó cậu gặp lại Lục Hoành Lãng, chính xác mà nói khi cậu vừa tới gần thì Lục Hoành Lãng đã xuất hiện, đưa cậu vào căn biệt thự vừa mới chiếm được.



Hơn một trăm năm ở cùng Lục Hoành Lãng, Lục Tranh liên tục được hắn ta cho tinh hạch để thăng cấp nhưng hắn ta tuyệt đối không hề nhớ đến chuyện phải nói cho cậu tên của hắn ta mà lại chẳng bao giờ quên nhắc cậu phải xưng em, gọi hắn ta là anh. Sau này bị tóm đến dị giới làm tay sai một năm, đến khi vừa về mạt thế đã đứng ngay giữa trận chiến, thân thể bị đánh nát, thiêu đến không còn hạt bụi chỉ trong chưa đầy cái chớp mắt.



Khi linh hồn lần cuối đi qua đường hầm thời gian và không gian, Lục Tranh về thân thể của mình đang nằm trong bệnh viện ở tương lai, lần này không bị mất đi một chút ký ức nào. Trước đó đầu của thân thể bị va chạm mạnh nên linh hồn cậu tiếp nhận thân thể thì không tài nào có được toàn vẹn ký ức.



Lúc này cậu đã hiểu, căn bản mỗi lần đường hầm thời gian và không gian mở ra, ký ức của cậu sẽ bị vùi lấp một phần hoặc toàn bộ nhưng lần cuối lại không, có lẽ do miếng long lân trong không gian đã che chở ký ức của cậu.



Mệt cho Lục Tranh còn không ưa nguyên chủ vì cậu ta gặp Khải Triết sớm hơn, bây giờ mới lộ ra hai người vốn là một. Đã vậy cậu còn có ý tưởng nhờ anh trai giúp mình trở về trước đây để bóp chết nguyên chủ. Cũng may đó chỉ là ý tưởng thôi, nếu thật sự làm thì có lẽ cậu đã tự bóp chết chính mình.



Rồi sau đợt này kiểu gì Lục Hoành Lãng cũng cười nhạo cậu. Lục Tranh biết hắn ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác, căn bản không cần phải lợi dụng tinh thần lực khổng lồ và cấp bậc dị năng của hắn ta. Tuy là không cần hai điều kiện này nhưng vẫn cần tinh thần lực để tiêu hóa hết những thứ bản thân đọc được cũng như cần mạnh để không bị năng lượng ký ức tấn công. Hơn nữa việc đọc suy nghĩ không phải không bị lộ, chỉ cần người trước mặt luôn cảnh giác thì rất dễ bị phát hiện, để trừ khả năng như vậy khẳng định Lục Hoành Lãng sẽ luôn lợi dụng cấp bậc dị năng cao hơn tuyệt đối trong mỗi lần đọc suy nghĩ của người khác.



Nhìn Lục Hoành Lãng thì có vẻ như chẳng làm cái gì sai trái nhưng cậu dám chắc những lúc không rõ thái độ của cậu, hắn ta sẽ đọc suy nghĩ của cậu để tìm câu trả lời. Trong thời gian này, cậu dám khẳng định Lục Hoành Lãng đã đọc ký ức của cậu ít nhất một vài lần.



Lục Tranh đã tỉnh được một lúc, bên cạnh giường quả nhiên có gương mặt đẹp đến không tỳ vết của Lục Hoành Lãng đang mỉm cười đến trăm hoa đua nở mà nhìn cậu. Lục Tranh dám chắc hắn ta đã đọc hết giấc mơ của cậu, đã thế còn đọc được đoạn suy nghĩ khi mình mới tỉnh nhưng không nhìn xung quanh mà nhìn trần nhà.



Như để khẳng định suy nghĩ của cậu, Lục Hoành Lãng còn cười đến điên đảo chúng sinh mà nói rằng:



- Anh không ngờ em còn có thể tự ghen với chính mình nha!



- Em không có! Anh thử hình dung bạn thân anh cứ nhắc đến chuyện của người đó và một người bạn khác xem, anh vui được chắc.



- Anh đúng là khó chịu nhưng nếu người kia đã chết thì anh chỉ cho là người bạn thân mình hoài niệm thôi. Hơn nữa cho dù có khó chịu thì anh cũng không khó chịu đến cỡ muốn giết người.



Để củng cố cho lời nói của mình, Lục Hoành Lãng đưa ra một mớ dẫn chứng. Lục Hoành Lãng nói được một hồi, Lục Tranh cũng nghe được một hồi. Sau cùng Lục Hoành Lãng liền kết luận cậu có tình cảm với Khải Triết nhưng không nhận ra.



Lục Tranh thẹn quá hóa giận,lập tức vọt đến chỗ Lục Hoành Lãng, hắn ta lập tức nhanh chân chạy ra ngoài, chớp mắt cửa phòng đã bị tông ra mà người thì không còn bóng dáng đâu, thay vào đó là hình ảnh Khải Triết. Lục Tranh lập tức dừng lại tránh va phải hắn. Đúng là cậu đã kịp dừng lại trước khi tông vào hắn nhưng hắn lại kéo cậu ôm vào lòng.



- ------------




Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở Wattpad và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo!




Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác!




Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình!




Thân ái và quyết thắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK