Mặt trăng có lẽ là thứ thê lương nhất trên thế gian này.
Mặt trăng có lẽ là thứ đau lòng nhất trên thế gian này.
Ngày ấy, tôi gặp người con gái đó, là mặt trời nhưng tại sao lại buồn như mặt trăng?
---
Ánh nắng chói chang, mây trắng bồng bềnh, không khí oi bức, dế kêu liên hồi, không còn tiếng cười đùa, cũng không còn bóng dáng ai nơi sân trường.
Mùa hè đã đến rồi.
Hè đến là thời gian ly biệt.
--
Tôi bước đi trên đường mòn lát gạch, không khí vẫn nóng bức như thế, cảm giác khó chịu ở vùng ngực làm tôi mệt mỏi đến choáng váng.
Làm con gái khổ thật, làm con gái sướng gì? Cứ mãi độn nhiều lớp áo như thế, có vui vẻ gì chăng?
Nhưng đó là yếu tố bắt buộc làm nên một người con gái, vậy thì đành chấp nhận.
Hôm nay thật lạ, dù biết hôm nay sẽ rất buồn, dù biết hôm nay sẽ rất đau thương, nhưng không hiểu vì sao tâm trạng của tôi không có mấy bi ai, mà lại nhiều hơn là sự lạc quan.
Là sao thế? Thật khó hiểu.
Và tôi chợt nhận ra, tôi đang tự đọc thoại nội tâm, cái điều mà trước giờ tôi chưa từng làm.
Ý nghĩ đó làm tôi run sợ, tôi bị làm sao thế này? Cứ như biến thành người khác vậy.
Nhưng mà mặc kệ, tôi vẫn cứ thế, năng nổ tiến về phía trước mà không hề hay biết rằng phía sau cạnh chân cầu thang, một bóng dáng mờ ảo màu trắng đang lẳng lặng nhìn theo…
“Xin chào Takeru! Stukito, Yui! Và Apollon”
“….”
Tất cả mọi người đều á khẩu kỳ lạ nhìn cười con gái trước mắt, mỗi người đều lấy làm lạ, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ của riêng mình.
Akari ngạc nhiên, và rồi cô bày ra một bộ mặt “Không hiểu” gì, nho nhỏ nói với bốn người.
“Tại sao các cậu lại nhìn tôi như vậy?”
Yui phản ứng nhanh hơn những người còn lại, vội xua tay lắp bắp lắc đầu như trống
“Nào có! B.. bọn tớ đang ăn sáng! Cậu.. cậu muốn ăn chung không?”
“Ừm!”
Akari mỉm cười vui vẻ, kéo ghế ra ngồi xuống, tự nhiên dùng chiếc nĩa được đặt sẵn trong một cái rổ nhỏ gần đấy và ghim vào phần thịt bít tết nóng hôi hổi của Takeru, người ngồi gần đó.
Nếu như là bình thường, Takeru đã nổi nóng và chửi đổng lên.
Nhưng hôm nay lại khác, anh vươn tay sờ vào trán của Akari, lo lắng nói
“Cô không sao chứ? Cô cư xử lạ quá”
“Ý anh là sao?”- Akari ngạc nhiên nhìn Takeru, hệt như thật sự cô không hiểu gì cả, điều đó làm nghi ngờ trong cả bốn người tăng lên thêm.
Apollon lúc này mới hồi phục tinh thần, anh vội đẩy hết dĩa thịt của mình chưa ăn được một miếng nào sang chỗ Akari và vội vàng nói.
“Cô ăn phần của tôi đi! Ăn nhiều vào để lấy lại sức”
“Nhưng mà..”
“Cứ ăn đi, tôi lấy cái khác là được mà”
Thật sự trong lòng Akari lúc này rất lấy làm lạ, ngày hôm nay rất kỳ quái, nhưng sự kỳ quái đó là như thế nào thì cô lại không thể nào lí giải nổi.
----
Nhìn đồng hồ thấy đã gần chín giờ sáng, tim tôi đập thình thịch liên hồi và hai mắt liên tục láo liên. Tôi có cảm giác máu nóng trong người đang sôi lên sùng sục và tay chân thì bủn rủn cả ra. Hôm nay Zeus tổ chức một buổi họp khẩn cấp vào lúc mười giờ, tôi không hiểu ông ta mở cuộc họp đó làm gì nhưng chắc chắn đó không phải là ý hay.
Bỗng dưng trong đại não bỗng vang lên một tiếng [Tinng] khô khốc, và giọng nói âm vang the thé đặc trưng của Jin vang lên
“Akari, chị có thể ra bờ sông ngay lúc này không? Bọn em có việc này gấp.”
Một tiếng [Ting] nữa vang lên, và mọi thứ lại trở về im lặng. Yui khẽ đẩy vào khủi tay tôi một cái làm tôi giật bắn người, Yui nhỏ nhẹ hỏi
“Cậu sao thế?”
“Hửm? Ừm.. Tớ không sao. Này! Mọi người cứ ăn đi nhé, tớ ra bờ sông gặp Jin một chút!”
Và rồi không đợi ai phản ứng, tôi vội kéo ghế đứng bật dậy bỏ chạy.
"Chờ đã Akari! Cậu đừng quên có mặt đúng giờ ở phòng chung nhé!"- Chạy đã xa nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói trong trẻo của Yui, bước chân nhanh hơn, tôi không thể làm chậm trễ.
---
Mọi người ngơ ngác nhìn bóng dáng đã chạy xa, Takeru khẽ nhíu mày, động tác trên tay cậu khẽ động, có lẽ là cũng muốn đứng lên nhưng Stukito kịp thời ngăn lại, đôi mắt màu hổ phách ý vị thâm trường nhìn Takeru, anh lắc đầu, một cái vỗ nhè nhẹ lên lưng Takeru làm anh khẽ an tâm lại, Takeru cắn chặt môi, đưa miếng bánh lên môi cắn một cái khô khốc.
Trên đường đến bờ sông tôi đã suy nghĩ rất nhiều thứ, cảm thấy mọi chuyện thật sự rất kỳ diệu. Tôi nghĩ nếu như chị Aiko không bỏ đi thì có lẽ bây giờ tôi vẫn là một Như Nhi sống khép mình trong bốn bức tường của biệt thự, suốt ngày cắm mặt vào màn hình laptop và sống mặc kệ Trái Đất quay rồi nhỉ.
Thật ra cũng không hẳn là tôi ghét tình trạng hiện giờ của mình, ghét là ghét vì mọi chuyện phiền phức bất hạnh cứ đổ ập lên tôi, nhưng tôi cũng biết ơn cơ hội này, nhờ vậy tôi làm quen được rất nhiều người, lại còn gặp được người mình thật sự thích nữa.
Nhắc đến cậu ấy, thật muốn gặp Syaoran quá đi…