Một chút trò vặt như vậy Trần Trì thấy còn rất non nớt.
- Giang ca đừng tức giận, sau khi vào trường đấu sẽ xử lý hắn.
Trần Trì an ủi.
- Xử lý ta? Ngươi đang nằm mơ à? Nói cho các ngươi biết. Chỉ cần một mình ông mày là có thể xử lý hết đám rác rưởi các ngươi, đánh cho tè ra quần, về nhà mẹ cũng không nhận ra các ngươi.
Lý Nhạc vẫn lộ vẻ khinh thường như trước, thản nhiên nói.
Tướng mạo và hành động của Lý Nhạc, cộng với ngữ khí trêu người liền lập tức khiến cả Trần Trì cũng phải hơi tức giận nhưng vẫn nhịn được.
- To mồm nhỉ. Ngươi cấp bao nhiêu rồi?
Vẻ mặt Trần Trì âm trầm nói.
- Hắc hắc, Ngự Đồ cấp năm.
Lý Nhạc giơ năm ngón tay, tự tin nói.
- Khoác loác.
Giang Thắng rít lên.
- Chiến đội Bỉ Ngạn, vị tuyển thủ thứ năm - Tiêu Hoằng, Ngự Đồ cấp năm. Đúng lúc này thì phát thanh viên lên tiếng.
Nghe tới đây, vẻ mặt mọi người toàn trường lập tức biến đổi, hơi kinh ngạc. Bọn họ không ngờ là đội rác rưởi này còn có thể tìm được một tên Ngự Đồ cấp năm.
- Tiêu Hoằng có bản lĩnh một đối một với ta đi.
Giang Thắng nói với Lý Nhạc. Thân là Ngự Đồ cấp sáu, Giang Thắng làm sao lại sợ một Ngự Đồ cấp năm chứ.
- Một đấu một, ngươi xứng sao?
Lý Nhạc liếc Giang Thắng một cái, vẻ mặt khinh bỉ.
Đúng lúc này Giang Thắng đã hận tới ngứa răng, hận không thể trực tiếp bóp chết tên " Tiêu Hoằng" không biết trời cao đất dày này.
Còn về Tiêu Hoằng thật thì đang đút tay trong túi, ho nhẹ hai tiếng, gây cảm giác yếu đuối tới chướng mắt. Giờ phút này hắn đã bị mọi người nghĩ lầm là Lý Nhạc cấp hai, nhận ánh mắt khinh miệt của chiến đội Bắc Long.
Rất nhanh, sau khi nghi thức đơn giản chấm dứt, đôi bên mỗi người một ngả, đều tiến về vị trí xuất phát.
- Nhớ kỹ là phải chờ tới khi mỗi người đi một đường rồi thì sau khi ta xử lý xong sẽ trở lại giúp các ngươi. Riêng ngươi phải ẩn thân cho tốt.
Ngay lúc đôi bên tách ra, Lý Nhạc dùng giọng nói tức giận quát, tuy rằng có vẻ như thấp giọng nhưng lại truyền vào trong tai đội viên chiến đội Bắc Long. Đương nhiên cũng không có ai dám cam đoan lời nói của Lý Nhạc là thật hay giả.
Song phương tiến vào điểm xuất phát là một đài kim loại cao chừng mười thước, đồng thời từ từ rơi xuống. Chỉ cần chạm mặt đất là trận quyết đấu chính thức bắt đầu.
Thời gian ngắn ngủi mười mấy giây này cũng đủ để đội viên chuẩn bị. Tiêu Hoằng cũng hành động đầu tiên, vận chuyển Mặc Nại phụ văn, Kinh cức Chiến Văn và Hổ Nha Chiến Văn.
Sau đó hắn không nhiều lời, tay phải vung lên, bắt đầu tăng trạng thái cho đồng bọn.
Trong nháy mắt, đám người tóc vàng đột nhiên cảm thấy Ngự lực trong cơ thể bắt đầu không như bình thường, giống như những con sông lững lờ bỗng nhiên chảy xiết.
- Đây... Đây là Ma Văn Ngự Đồ cấp năm thật sao?
Tóc vàng nói giọng khó tin.
- Đừng nói nhiều. Chuyên tâm dựa vào kế hoạch lúc trước làm việc đi.
Vẻ mặt Tiêu Hoằng không đổi, bình thản nói, sau đó là người đầu tiên vào lào trong khu rừng rậm rạp, lập tức không thấy đâu nữa.
Chỗ Tiêu Hoằng ở được rừng cây bao phủ, có thể nói bản thân hắn lớn lên trong rừng. Nơi này có thể nói chính là sân nhà của hắn.
Thấy Tiêu Hoằng biến mất nhanh như chớp, đám người tóc vàng cũng dựa theo kế hoạch của Tiêu Hoằng mà tiến vào trong rừng rậm. Chỉ có mỗi Lý Nhạc là dựa theo phân công, đi từ đường nhỏ bên phải, từ từ tiến vào, tốc độ so với những người khác đúng là chậm như sên.
Ở một góc khác, đám đội viên của chiến đội Bắc Long tuy rằng đã kiềm chế nhưng quả thực đều tức chết mất. Bọn họ không ngờ được trên thế giới lại có người da mặt dầy như vậy, nói với đám đội viên yếu ớt một cách ngông cuồng như thế.
- Ta một mình đi đường bên phải. Dựa vào thực lực Ngự Đồ cấp sáu của ta thì sẽ trực tiếp xử lý cái thằng nhãi vênh váo kia, tiết hận trong lòng!
Giang Thắng nghiến răng nghiến lợi nói.
- Giang Thắng, không nên xúc động quá mức, cẩn thận đối phương có mai phục.
Trần Trì cẩn thận nói.
- Chỉ là một đám rác rưởi, không cần phải cẩn thận như vậy. Hơn nữa nếu có chuyện gì ta sẽ không liều mạng xung phong đâu.
Giang Thắng nói xong liền lao thẳng về phía bên phải, chạy như điên mà đi.
Nếu lần này gặp một đội ngũ hơi mạnh thì Trần Trì sẽ mạnh mẽ ngăn cản. Nhưng hôm nay gặp phải đội rác rưởi này thì Trần Trì cũng chẳng lên tiếng nữa. Nếu cẩn thận quả thì không khỏi là chuyện bé xé ra to. Hơn nữa hắn biết rõ là chiến đội Ưng Quang đang ngồi quan sát, sợ đầu sợ đuôi đúng là không ổn. Hiện giờ cần nhất là phải đánh mạnh mẽ. Mặc kệ kẻ địch có âm mưu gì, trực tiếp dựa vào thực lực cường đại đập nát tất cả, còn phải hành hạ chúng tới chết.
Như vậy về khí thể mới không thua chiến đội Ưng Quang.
Thấy thân ảnh Giang Thắng biến mất, Trần Trì bắt đầu dẫn ba người khác đi phía trái, hắn là bọc đánh, hai là phòng ngừa kẻ địch đánh lén.
Đội trưởng mang theo ba người chủ công phổ thông, phái hai người phụ trách điều tra bên sườn, đây cũng là một loại chiến thuật bình thường. Hiển nhên là Trần Trì cũng quá cẩn thận.
Hai phút ngắn ngủi trôi qua, rất nhanh Giang Thắng đi qua nửa rừng cây đã phát hiện ra Lý Nhạc nghênh nganh đi trên con đường rừng, nhìn ngắm phong cảnh, khiến cho người ta thấy không phải hắn đi quyết đấu mà như đi tản bộ.
Trong mắt Giang Thắng, hành động này thực khác thường. Hay là người này mang tuyệt kỹ thực, hoặc có mai phục gì chăng?
Giang Thắng tuy cẩu thả nhưng cũng vẫn phải có chút tâm cơ. Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy vẻ mặt của Lý Nhạc kia, lại tưởng tượng tới lời nói khiêu khích của đối phương thì lập tức liền tức giận khó kìm nổi.
Sau đó hắn không chút do dự, lao ra từ trong tán cây. Ma Văn màu tím den không ngừng vờn trên tay trái, đột nhiên tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, sau đó bảy tám luồng sáng màu tím giống như những con bướm bắn thẳng về phía Lý Nhạc!
Bắt đầu rồi!
Vốn người xem đã hơi buồn ngủ khi nhìn thấy cảnh này liền cố gắng tỉnh táo. Tuy nhiên tiếp theo bọn họ cũng có thể đoán rằng tám chín phần mười là chiến đội Bỉ Ngạn bị hành hạ tới chết.
Ầm ầm ầm!
Bảy tám tiếng vang nặng nề truyền ra. Bảy tám luồng sáng đánh lên thân thể Lý Nhạc, trong nháy mắt trên người hắn liền đánh trúng. Sau đó lực lượng cường đại đánh tới khiến thân thể bay đi một đoạn, ngã lăn ra đất.
Đúng là không có chút lực trả đòn.
- Tiêu Hoằng? Loại rác rưởi như ngươi mà cũng có tư cách kêu gào trước mặt ta sao?
Giang Thắng thấy Lý Nhạc ngã ra trên mặt, tràn ngập vẻ khinh thường. Hành hạ kẻ khiêu khích tế này đúng là vô cùng thích thú!
Tuy nhiên lời nói của hắn vừa ra khỏi miệng, thần sắc của Giang Thắng hơi hơi biến đổi, thấy Lý Nhạc đứng dậy từ trên mặt đất. Sức Văn phòng hộ trên ngực hắn còn sáng, giá trị sinh mệnh còn 2 điểm.
- Không chết?
Giang Thắng phát ra âm thanh khó tin. Loại Tử nhận Chiến Văn này của hắn có uy lực rất lớn, tám đao đánh trúng thì đủ giết một gã Ngự Đồ cấp sáu. Hiển nhiên đây là công lao của Sức Văn của Tiêu Hoằng.
Không đợi Giang Thắng phản ứng, nhất thời hắn chỉ cảm thấy sau lưng truyền tới cảm giác lạnh lùng. Chỉ thấy một bóng người thoáng hiện ra, rất nhanh vọt về hướng hắn.
Người trên đài xem cảnh này, không khỏi cười cười.
- Ồ, không thể tưởng tượng được chiến đội Bỉ Ngạn này còn có thủ đoạn phản kích? Rất giỏi đó nha.
- Ngươi cũng đừng cười nhạo người ta. Thực lực có hạn thì tất nhiên phản kích cũng chỉ là phí công thôi, tự tìm đường chết.
Mọi người đều bắt đầu bình luận.
Cùng lúc đó, trong đấu trường, phía sau Giang Thắng, thân ảnh của Tiêu Hoằng dần hiện ra. Sắc mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên, thần sắc không hề có chút sát khí, mũi chân điểm nhẹ lên thân cây, đứng từ trên cao lao xuống về phía Giang Thắng.
- Quả nhiên có mai phục. Nhưng ngươi cho là chút tài mọn này có tác dụng với ta sao? Quả là không biết tự lượng sức.
Giang Thắng cười khẽ, sau đó vung tay lên. Tám luồng sáng màu tím lại bắn về phía Tiêu Hoằng.
Đao ánh sáng dày đặc như vậy đối với Ngự Đồ cấp Ngự Văn Giả mà nói thì gần như không có khả năng tránh thoát. Hơn nữa Tiêu Hoằng lao từ trên cao xuống như vậy, thân thể lơ lửng càng khó thoát.
Nhưng ngay vào lúc mọi người đều cho rằng Tiêu Hoằng chịu chết thì lại phát hiện ra thân thể Tiêu Hoằng đột nhiên phát sinh thay đổi, toàn thân gần như vặn vẹo mà né tránh được. Đây là sự mềm dẻo mà Thể Thái Huấn Luyện Pháp tương cường cho Tiêu Hoằng.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đã xuất hiện trước mặt Giang Thắng, cánh tay đồng thời hình thành Kinh cức đằng, từ trên cao đánh xuống chỗ đối phương. Trên hộ giáp của Giang Thắng hình thành một vết thương rõ ràng.
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu. Ngay trong nháy mắt khi hai người giao chiến, phía sau Tiêu Hoằng có bốn cái răng nanh như kiếm không tạm dừng mà nhắm ngay vào Giang Thắng, trực tiếp cắm lên thân thể hắn.
- Ngươi...
Giang Thắng mở trừng trừng hai mắt, chỉ phát ra được chữ này thì liền cảm thấy các đốt ngón tay của hộ giáp bắt đầu bị khóa cứng, sau đó mang theo vẻ kinh ngạc và khiếp sợ mà ầm ầm ngã xuống dưới chân Tiêu Hoằng.
- Giang Thắng số 1 của bộ lạc Man tộc, phán định tử vong, người đánh chết là Tiêu Hoằng số 5 của Bỉ Ngạn.
Tiếng thông báo vang lên.
Hội trường vốn hơi ồn ào lập tức tĩnh mịch hẳn!
Mọi người đều mở lớn hai mắt nhìn chỗ Tiêu Hoằng, miệng cũng mở to, thần sắc khó tin. Trước đó gần như không có ai có thể đoán được Tiêu Hoằng lại có thể giết người công kích mạnh nhất chiến đội Bắc Long, mà lại chỉ trong vài giây ngắn ngủi như vậy.
Trong nháy mắt, toàn hội trường tràn ngập không khí quỷ dị.
Ngay cả Nhâm Tường vẫn đánh giá cao Tiêu Hoằng trước đó cũng ngồi ngây ra, thần tình không thể tin nổi, nhìn xuống đấu trướng, cảm thấy không tin được vào hai mắt mình, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Hắn vạn lần không ngờ được cái tên có vẻ ốm yếu bệnh tật ở Đại Hoàng Dược Quán kia lại biểu diễn ngoài dự liệu của mọi người như vậy.
Khoảng thời gian tĩnh mịch ngắn ngủi trôi qua, toàn bộ hội trường ầm một tiếng liền nổ tung. Vốn những tên đang buồn ngủ cũng lập tức bừng tỉnh.
Danh Sách Chương: