Các tù chiến tranh khác tự nhiên hiểu được trong lòng tên lưu manh đang suy nghĩ gì, đồng thời một số kẻ đã biến sắc, bọn họ không thể tưởng tượng nổi, tên tóc bạc trắng thoạt nhìn có chút lạnh như băng này, vậy mà lại có thể làm ra chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy?
Nên biết rằng, giết chết Hắc Trạch Sâm, có gan tập kích Thánh Đàn, vậy thì cần thế lực cường hãn cỡ nào a.
Nếu thật sự là như thế, gần như Tiêu Hoằng cũng phải tiến vào phòng giam số 1 của hạm số 1.
- Huynh đệ, ngươi... ngươi đừng khoác lác thế chứ!
Tên lưu manh hơi có chút lo sợ hỏi, hắn không thể tưởng tượng ra, trên thế giới này lại có người như thế, vào lúc bắt đầu, hắn cũng chỉ cảm thấy Tiêu Hoằng có chút đặc biệt mà thôi.
Đối với hoài nghi của tên lưu manh, Tiêu Hoằng không phản bác, chỉ lạnh lùng cười.
Đúng lúc này, Ma Văn thông tin trong người Tiêu Hoằng bỗng nhiên rung lên, khi lấy ra, cặp lông mày của Tiêu Hoằng hơi nhăn lại, người gọi tới chính là Quốc vương Khang Du.
Nhìn thấy cuộc gọi này, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi giật giật, hắn dường như đã nghĩ tới mục đích mà Quốc vương Khang Du gọi đến vào thời điểm này.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không chút ngập ngừng, hắn lập tức nối liên lạc.
Các tù chiến tranh khác nhìn thấy Tiêu Hoằng đã bị giam giữ trong phòng giam, vậy mà lại vẫn còn có Ma Văn thông tin, một số kẻ nhìn với vẻ khó tin, hiện tại bọn họ càng lúc càng cảm thấy tên Tiêu Hoằng này có chút tà môn.
Chỉ là khi bọn chúng còn đang cảm thấy khiếp sợ, thì sau khi Tiêu Hoằng nối liên lạc, bỗng vẻ mặt hơi cung kính của Khang Du hiện lên, tất cả tù chiến tranh đều sửng sốt đến ngây người.
Khang Du là ai, bọn họ tự nhiên biết rất rõ ràng, chính là thủ lĩnh tối cao của Gia Đô Đế Quốc, vậy mà một tên tù chiến tranh lại có thể làm cho Khang Du phải bày ra bộ dáng có chút “hèn mọn” kia, vậy thì tên này còn có thể là người bình thường hay sao?
- Khang Du bệ hạ, có chuyện gì?
Nhìn thấy Khang Du trong màn hình, Tiêu Hoằng không để ý đến ánh mắt của những người khác, cứ vậy mà dựa vào vách tường kim loại, lạnh nhạt hỏi.
- Thời điểm này liên lạc với ngươi thì ít nhiều cũng có chút muộn màng, nhưng ta biết lúc này mà không nói, thì phỏng chừng sẽ không còn kịp nữa.
Khang Du bày ra một bộ dáng cung kính nói, vừa nhìn đã biết hắn đang có việc muốn nhờ:
- Là thế này, ngươi xem a, Đoàn tinh anh Thợ Săn thủ hạ của ngươi kia, tất cả đều cựu tướng lĩnh của Gia Đô Đế Quốc, hơn nữa còn đang tuổi tráng niên. Với quan hệ giữa Tiêu lão đệ và Gia Đô Đế Quốc, tất nhiên là không cần nói cũng biết, bởi vậy, ta nghĩ có thể để các Thượng tướng quân như Tác Phổ, Liệt Nông tiếp tục nhậm chức ở Gia Đô Đế Quốc hay không. Ngươi cũng thấy đấy, Phục Thản hạm đội tù binh của ngươi đã quay trở về, hiện tại Gia Đô Đế Quốc cũng đang tiếp tục củng cố thực lực của Gia Đô liên hợp thể.
Nghe Khang Du nói như vậy, trên mặt Tiêu Hoằng không có chút khác thường nào, trên thực tế, điều này cũng hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tiêu Hoằng.
- Đám người Tác Phổ được khôi phục nguyên chức vụ, chỉ cần bọn họ đồng ý, thì đều có thể, nhưng có lẽ Khang Du lão ca nên cấp ột chút hồi báo chứ!
Tiêu Hoằng nghiêm túc nói.
Các tù chiến tranh khác tự nhiên có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa Tiêu Hoằng và Khang Du, gần như đều trở nên choáng váng. Cuộc đối thoại này dường như đang xác minh rõ lời vừa rồi của Tiêu Hoằng. Tác Phổ, Liệt Nông thì bọn họ tự nhiên có biết đến, đều là Gia Đô Đế Quốc danh tướng đại danh đỉnh đỉnh, không thể tưởng được chỉ sau vài năm không gặp, bọn họ lại trở thành thủ hạ của Tiêu Hoằng, Khang Du quốc vương ngày xưa cao cao tại thượng, vậy mà lại bày ra bộ dáng ăn nói khép nép này, đặc biệt đến cầu xin Tiêu Hoằng.
- Hồi báo? Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, thì cứ nói thoải mái!
Nghe thấy Tiêu Hoằng cũng không trực tiếp từ chối, ngược lại còn đáp ứng, trái tim thấp thỏm của Khang Du rốt cục cũng hơi buông lỏng xuống. Hắn lập tức bày ra một bộ dáng cực kỳ sảng khoái, ước chừng hơn hai trăm tên siêu cấp danh tướng a, nếu bọn họ một lần nữa trở về Gia Đô Đế Quốc, thì sẽ tăng mạnh hệ thống chỉ huy và sức chiến đấu của Gia Đô Đế Quốc.
- Rất đơn giản, đó chính là Gia Đô Đế Quốc phải bảo đảm Tập đoàn Thợ Săn và Liên bang An Ni Á được an toàn tuyệt đối, đồng thời mở ra điều khoản nhập cảnh ưu đãi đối với Tập đoàn Thợ Săn và Liên bang An Ni Á.
Tiêu Hoằng đơn giản nói rõ.
- Điều này tuyệt đối không thành vấn đề, ta có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo, chỉ cần ở trong Gia Đô Đế Quốc, Liên bang An Ni Á và Tập đoàn Thợ Săn mà ngươi lưu lại sẽ không phải chịu chút thương tổn nào.
Khang Du phi thường thống khoái đáp.
- Tốt lắm, hy vọng ngươi là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, Đoàn tinh anh Thợ Săn sẽ trả lại cho ngươi.
Tiêu Hoằng nói xong, liền trực tiếp cắt liên lạc, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, có thể để cho Đoàn tinh anh Thợ Săn trở về Gia Đô Đế Quốc, thì cũng là lối thoát tốt nhất mà Tiêu Hoằng có thể tìm được cho Đoàn tinh anh Thợ Săn, thân là Tướng quân của Gia Đô Đế Quốc, sẽ không có người nào tới tìm bọn họ gây phiền toái nữa.
Sau khi Tiêu Hoằng cắt liên lạc, cũng không nhìn các tù chiến tranh khác trong phòng đang trố mắt nhìn, hắn chỉ nhẹ nhàng vươn tay, nhẹ nhàng động vào Ma Văn trên vách tường.
Rầm.
Ngay sau đó, một tấm thép cách âm đã từ từ hạ xuống từ trên đỉnh của lan can bằng hợp kim, cuối cùng đã hoàn toàn ngăn cách với hành lang.
Tên lưu manh cùng các tù chiến tranh khác nhìn thấy Tiêu Hoằng trực tiếp ngăn cách liên hệ cùng bọn chúng, không kiềm được nhìn nhau, trên mặt vẫn tràn ngập vẻ khó tin, bọn họ không dám tưởng tượng được, trong chiếc Ma Văn hạm áp tải này lại có loại nhân vật đáng sợ này.
Có thể nói, ở trong này, gần như đều là những kẻ tội ác tày trời, nhưng so sánh với Tiêu Hoằng thì dường như đều không đáng nhắc tới.
Trái lại ở trong phòng giam số 1, Tiêu Hoằng đã chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn Ma Văn theo dõi trên đỉnh vách tường, lại nhìn bốn phía, sau đó hắn liền cầm áo gối từ trên giường bằng kim loại lên, trực tiếp phủ trên Ma Văn theo dõi.
Đối với hành động như vậy, nếu là phạm nhân bình thường, thì trong phòng điều khiển sẽ ngay lập tức phát ra tiếng cảnh báo. Nhưng đối với Tiêu Hoằng thì lại chẳng có gì xảy ra cả, vẫn là câu nói kia, chỉ cần Tiêu Hoằng không rời khỏi Gia Đô liên hợp thể, ai dám làm gì được Tiêu Hoằng? Huống chi Tiêu Hoằng có quan hệ nào với Áo Thác, người lãnh đạo trực tiếp của bọn chúng đã không cần phải nói nữa.
Bởi vậy, nhìn thấy hình ảnh theo dõi số 1 biến thành một màu đen, hạm trưởng dứt khoát mắt nhắm mắt mở, chỉ cần Tiêu Hoằng đừng thái quá là được.
Về phần Tiêu Hoằng ở trong phòng giam số 1, trên thực tế cũng không có hành động gì quá phận cả, nói đúng ra, trong hư không mờ mịt này, có muốn làm ra động tĩnh gì, thì thực tế vẫn không có gì thay đổi cả.
Đưa tay vào trong lòng, Tiêu Hoằng liền từ từ lấy ra bình máu Kim quan điêu biến dị mà Hắc Trạch Sâm lưu lại kia, vẫn còn lại hai ngụm, đối với Tiêu Hoằng thì như thế đã là đủ rồi, về phần kia một bình đầy kia thì Tiêu Hoằng lưu cho Thích Khách Minh, hiện giờ ở đó còn có mười mấy Ngự linh thủy, chỉ cần thuận lợi, sau một đoạn thời gian sẽ có mười mấy tên đẳng cấp Ngự lực cao tăng lên tới cấp bậc Đại Ngự Sư.
Nếu tương lai còn có thể gặp lại, thì bọn chúng chắc chắn sẽ trở thành một đội quân có sức chiến đấu không tầm thường chút nào.
Lại lần nữa cẩn thận đánh giá bốn phía, xác định không có hệ thống theo dõi khác, đồng thời còn xác định ít nhất trong vòng 3 ngày thì bản thân mình được tuyệt đối an toàn, Tiêu Hoằng liền khoanh chân ngồi trên đầu giường, hơi há miệng, từ trong khe nứt không gian lấy ra Ma Văn châm và các tài liệu tương ứng, Tiêu Hoằng liền dựa theo trình tự, đâm Ma Văn châm vào các huyệt vị trên thân thể, sau đó uống một ngụm máu Kim quan điêu biến dị.
Trong nháy mắt, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng lại lần nữa trở nên điên cuồng sôi trào, cảm giác như vậy cũng không còn quá xa lạ nữa.
Ra sức làm cho tâm tình trở nên bình thản, Tiêu Hoằng liền bắt đầu chuyên chú tăng lên Ngự lực trong cơ thể, đồng thời dưới sự trợ giúp của máu Kim quan điêu biến dị, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đang điên cuồng tăng trưởng, dựa theo tốc độ trước mắt, gần như chỉ cần sáu tiếng sau thì Tiêu Hoằng sẽ có thể hoàn toàn đạt tới trình độ Ngự Sư đỉnh phong.
Về phần làm thế nào để trở thành Đại Ngự Sư, thì phải tùy cơ ứng biến mà thôi.
Trong dự đoán của Tiêu Hoằng, Ngự Sư đỉnh phong là tiêu chuẩn an toàn thấp nhất để tiến vào Ma Duệ Tinh, hệ thống tại nơi đó ít nhiều cũng làm cho Tiêu Hoằng có chút tim đập nhanh.
Nghe nói người Cao Tương là một chủng tộc khác lạ nhất trong Thái Qua Vũ Trụ, nơi đó cũng giống như Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, đều tín ngưỡng vào Xích Nghĩa giáo phái, dựa theo ý niệm thống trị của bọn họ, đứa nhỏ vừa sinh ra sẽ trở thành giáo chúng, tín ngưỡng vào Áo Cách Tư đã trở thành Ngự Thần trong truyền thuyết.
Kiên định tin vào tư tưởng do Áo Cách Tư lưu lại sẽ dẫn dắt bọn họ sáng tạo ra nhân gian thiên đường.
Cùng lúc đó, trong Thánh Đàn, A Di La vẫn ngồi khoanh chân trên vẫn thạch, ánh mắt bình thản, khẽ khép hờ, dường như chưa có gì xảy ra vậy.
- Sư phụ, một nhóm người Bác Sơn và Tang Lâm đã đưa ra thỉnh cầu, quyết định rời đi Thánh Đàn, không trở thành đệ tử của ngài, mà là dành sức để gánh vác Tập đoàn Thợ Săn mà Tiêu Hoằng lưu lại, xin hỏi nên xử trí như thế nào?
Tát Già đi tới bên cạnh A Di La, nhẹ nhàng nói.
- Ta đã biết, để cho bọn chút đi đi!
A Di La trầm tư thật lâu, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Nhưng điều kiện tiên quyết là, Tập đoàn Thợ Săn phải rời xa Thánh Đàn.
- Đã rõ!
Tát Già nhẹ nhàng đáp, bỏ qua cho thuộc hạ của Tiêu Hoằng chính là lời hứa mà A Di La dành cho Tiêu Hoằng.
- Mặt khác, Tát Già, ngươi cần đi làm một việc khác.
A Di La suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Ngươi cần phải đi tới Phục Thản Đế Quốc, đi tìm Gia Lạc Tư quốc vương.
- Tìm Gia Lạc Tư, có chuyện gì vậy?
Tát Già thật cẩn thận hỏi.
- Ban cho cái chết!
A Di La chỉ nói ra bốn từ này.
Bốn từ này rất nhẹ nhàng, nhưng truyền vào trong tai Tát Già thì lại giống như thiên lôi oanh kích, trên mặt Tát Già không kiềm được toát ra vẻ khiếp sợ.
- Giết chết Gia Lạc Tư quốc vương? Sư phụ, ngài muốn làm gì vậy?
Tát Già đột nhiên ngẩng đầu, hỏi.
- Gia Lạc Tư và Khang Du, hai người kia thì ta rất rõ ràng, bất hoà, phản bội lẫn nhau, bởi vậy trong hai bọn họ thì phải có một kẻ bị chết, từ đó chữa trị quan hệ giữa Gia Đô Đế Quốc và Phục Thản Đế Quốc, ta vẫn luôn lo lắng, cuối cùng lựa chọn Gia Lạc Tư tương đối ngu ngốc này, để cho Phục Thản Đế Quốc mau chóng trở lại quỹ đạo, chữa trị quan hệ giữa Phục Thản Đế Quốc và Gia Đô Đế Quốc, hiện tại ta không muốn lại nhìn thấy Gia Đô Đế Quốc bởi vì nội loạn mà không ngừng hao tổn.
Giọng điệu A Di La bỗng nhiên trở nên quả quyết.
- Gia Lạc Tư vừa chết, người nào tới tiếp quản vương vị?
Tát Già nghiêm túc hỏi.
- Do Thủ phụ đại thần Khải Văn kế nhiệm vương vị đi.
A Di La không chút suy nghĩ, phân phó Tát Già. Hiển nhiên trước đó hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi, hơn nữa bất kể Gia Đô Đế Quốc hay là Phục Thản Đế Quốc, cái gọi là vương vị cũng chỉ là một danh hiệu, một chức vị mà thôi, chứ không phải là cha truyền con nối, thậm chí ở Gia Đô Đế Quốc thì còn cần phải hỏi ý kiến của dân chúng nữa.
Danh Sách Chương: