Thời gian nửa tiếng vội vàng trôi qua, rất nhanh Ma Văn xe khách của Nhâm Tường, ngừng lại bên cạnh một chỗ kiến trúc rộng lớn hình hộp chữ nhật, đây chính là Ngự Giai Cách Đấu Tràng, thuộc sở hữu của Tập đoàn Khoa Long, trên cơ bản cũng là Thái Ngô Thành mô phỏng theo Sinh Thái Cách Đấu Tràng đỉnh cao. Nhìn từ vẻ bên ngoài, giống như một cái Kim Tự Tháp bị vạt đi đầu nhọn, trên mặt phẳng nghiêng che kín văn lộ giống như bậc thang.
Đi xuống Ma Văn xe khách, bước vào trong đó, bên trong trang trí đại khái giống như hội trường của khu Hà Tây, chỉ là phương diện thiết bị trang trí hoa lệ hơn một ít, khán đài cũng lớn hơn rất nhiều so với cái ở khu Hà Tây kia.
Ở chỗ đăng ký, sau khi mỗi người tự ghi thân phận của mình, đám người Tiêu Hoằng liền được tiểu thư hướng dẫn dẫn dắt tới địa điểm chỉ định. Bên trái bên phải chỗ này trên cơ bản toàn bộ đều là đội ngũ các khu thi đấu tới đây. Ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt sáng ngời.
Trái lại Tiêu Hoằng bên này, trên cơ bản đều là mặc thường phục tới, làm cho người ta đầu tiên có cảm giác đó là cà lơ phất phơ, không thấy một chút vẻ chính quy nào.
Nhìn lại phía trên khán đài đã là tiếng người ồn ào, tuy rằng Khôi Đấu không tính là trận đấu đỉnh cấp của Thái Ngô Thành, nhưng ít nhiều cũng coi như được chú ý coi trọng.
Ở bên trong ghế lô một chỗ xa hoa, Mộ Khê Nhi đang ngồi ở bên trong quan sát quần chúng ở khán đài đối diện, cùng nhân viên công tác bận rộn ở phía dưới, cùng với đội viên của các chiến đội. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi có vẻ khẩn trương, trong đầu thì đang không ngừng nhớ lại ca từ, cùng với động tác nên làm.
- Khê Nhi không cần khẩn trương, những khán giả kia đều là người ủng hộ của cô, dù có chút sai lầm nhỏ, bọn họ cũng sẽ không quá để ý đâu! Cứ tự nhiên, cứ thoải mái là được.
Trên một cái trường kỷ cách Mộ Khê Nhi không xa, một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, ngậm một cây xì gà tinh xảo, nhẹ giọng an ủi, giọng nói mềm nhẹ giống như một người trưởng bối.
Mà hắn chính là Mai Kiệt lão bản của Công ty giải trí Mỹ Nhân, là thân đệ đệ của Mai Long trong Thái Ngô Tam Kiệt, là Ngự Giả cấp năm, cũng rất có thể sẽ trở thành là nhân vật cấp Ngự Sư thứ tư của Thái Ngô Thành.
Công ty giải trí Mỹ Nhân cũng là công ty giải trí lớn nhất ở Thái Ngô Thành. Hiện tại Mai Kiệt có thể nói là đang thành công nổi trội, cộng thêm hội trường nơi này chính là sản nghiệp của Tập đoàn Khoa Long, bởi vậy Mai Kiệt mới có hân hạnh mời Mộ Khê Nhi đến đây.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Ma Văn thông tin trên mình Mai Kiệt bỗng nhiên truyền đến vài âm thanh.
Nhìn thấy dãy số trong màn hình, thần sắc Mai Kiệt không khỏi vừa động, tiếp theo liền đặt Ma Văn thông tin ngay lổ tai, kết nối thông tin.
- Tốt, ta đã biết!
Mai Kiệt nói xong những lời này, liền đứng dậy, tiếp theo nói với Mộ Khê Nhi:
- Thật có lỗi! Hôm nay không thể xem cô biểu diễn rồi! Ta có chút việc!
Mai Kiệt nói xong, liền sửa sang lại y phục, rồi đi ra hướng ngoài cửa, đồng thời gọi đến trợ thủ, bảo hắn phụ trách vấn đề an toàn cho Mộ Khê Nhi. Dù sao ở trong này có thể nói là nhân xà hỗn tạp, nhân vật nổi tiếng, lưu manh... hạng người nào đều có, vấn đề an toàn phải được bảo đảm hàng đầu.
Vừa mới đi ra phòng, Mai Kiệt liền nhìn thấy Thị trưởng Hà Ngân Đông đang mặc một thân âu phục, xuất hiện trong tầm mắt. Đứng bên cạnh hắn là một lão nhân mập lùn, tóc hoa râm, chắp tay sau lưng. Tuy nhiên, quần áo của lão lại khiến Mai Kiệt hơi biến sắc, một thân quân trang màu xanh thẫm, trên vai lộ ra hai ngôi sao tam giác sáng lấp lánh, là quân hàm Trung tá.
Sĩ quan?
Đây là phản ứng đầu tiên của Mai Kiệt. Quân nhân xuất hiện ở Thái Ngô Thành, chính là chuyện bản thân hắn không gặp nhiều lắm, huống chi là sĩ quan, điều này không thể không dẫn tới Mai Kiệt coi trọng.
- Thị trưởng đại nhân.
Đi tới bên cạnh Hà Ngân Đông, Mai Kiệt khẽ cúi người chào, đây chỉ là một loại khách sáo tượng trưng. Mai Kiệt là người thân thiết với Thị trưởng, thực lực không thua gì Tang Hoành Vân, hơn nữa ở Tập đoàn Khoa Long địa vị của hắn cũng cực kỳ cao.
- Mai Kiệt này! Gần đây không thấy bóng dáng đâu nha!
Hà Ngân Đông thân mật cười cười, nói, cũng không có giới thiệu lão nhân mặc quân trang bên cạnh.
- Cũng tàm tạm!
Mai Kiệt đáp lại.
Sau vài ba câu xã giao, Mai Kiệt liền biết điều rời đi, còn Thị trưởng thì mời lão nhân vào một phòng bao cách vách, cung kính nói:
- Trung tá Mặc Huyền! Đi đường mệt nhọc, chiêu đãi không chu toàn, mong ngài thứ lỗi. Khôi Đấu đại tái này tuy rằng không nói là đỉnh cấp, nhưng cũng có thể coi như tiêu ma thời gian!
- Không sao! Ta tới nơi này, cũng không phải nghỉ phép, chỉ sợ không có mấy ngày được thanh tịnh đâu!
Lão nhân được gọi là Mặc Huyền cất bước đi vào trong đó, giọng điệu hơi có vẻ bất đắc dĩ.
- Vừa rồi Mặc Trung tá nói, là tới ngấm ngầm bảo hộ một đại nhân vật, đại nhân vật này là ai vậy?
Thị trưởng nhẹ giọng hỏi, trước đó hắn đã biết được có đại nhân vật sắp tới, nhưng thủy chung cũng không biết là ai.
- Nói ra có lẽ sẽ dọa ngài nhảy dựng, Thiếu tướng của Tân Cách Công Quốc, thiên chi kiêu nữ, Lạc Tuyết Ninh!
Ba chữ cuối cùng, Mặc Huyền đọc rõ từng tiếng lộ ra vẻ xem trọng.
Thị trưởng Hà Ngân Đông đứng một bên nghe nói như thế, lập tức cả kinh. Có thể nói, trước đây hắn đã làm tốt chuẩn bị để đón tiếp con cháu của Vương công nào đó của Phục Thản Đế Quốc sẽ đến đây du lịch, kết quả tuyệt đối không nghĩ tới lại là người của Tân Cách Công Quốc, mà còn là Lạc Tuyết Ninh!
Lạc Tuyết Ninh trên cơ bản trong Thái Qua Vũ Trụ không có người nào không biết, làm cho người ta có cảm giác chính là bá đạo, mãnh liệt, một lời không đúng, sẽ quyết chiến ngay, tuyệt đối sẽ không phí thời gian đấu võ mồm cùng đối phương.
Nói tới Tân Cách Công Quốc, diện tích địa hạt so với Phục Thản Đế Quốc thật sự không tính là lớn lắm, đại khái chỉ tương đương với một phần năm lãnh thổ Phục Thản Đế Quốc, nhưng vũ lực cực kỳ cường hãn. Mà trọng yếu hơn là, hai nước chính là đồng minh, quan hệ qua lại rất gắn bó.
Chính vì vậy, vấn đề an toàn của Lạc Tuyết Ninh trong thời gian ở Phục Thản Đế Quốc càng trọng yếu. Phàm là hơi có sai lầm, đối với quan hệ giữa hai nước khẳng định là đả kích trọng đại.
- Lạc Tướng quân? Nàng tới đây? Không thể nào?
Thị trưởng kinh nghi nói, tin tức như vậy thật sự ra ngoài dự đoán của mọi người.
- Ta cũng hy vọng không phải nàng, thật sự là một phiền toái lớn.
Mặc Huyền khẽ lắc lắc đầu, đáp lại.
- Ồ! Vậy không đúng rồi! Nếu là Lạc Tuyết Ninh nhân vật lớn như vậy, hẳn thủ đô bên kia phải phái thêm bộ đội tinh anh mới đúng, như thế nào lại để đại nhân ngài...
Thị trưởng hỏi dò, trong lòng sớm đã thấy bất ổn. Lạc Tuyết Ninh thì tốt rồi, đối với hắn mà nói, tuyệt đối là nhân vật thiên đại, nhưng nghĩ lại cũng là phiền toái thiên đại đây! Nhất là đi tới Thái Ngô Thành, một Thị trưởng như hắn, thật sự là một sức ép không chịu nổi.
- À! Đó là vì, thủ đô phái tới Thánh điện kỵ sĩ đoàn, trên đường gặp phải Già Mã Xạ Tuyến Vân, bây giờ còn chờ người đi cứu viện, nói gì tới chuyện bảo hộ người khác chứ! Thật không biết làm sao hơn, góc Vũ Nhuận Tinh hẻo lánh này chỉ có thể tạm thời vận dụng quân đội của bản địa.
Mặc Huyền nói đầy vẻ bất đắc dĩ, hiện tại lão chỉ có thể hy vọng Thánh điện kỵ sĩ đoàn mau một chút thoát hiểm, thay thế cho bọn họ.
- Thì ra là thế! Vậy đại nhân có biết Lạc Tuyết Ninh tới đây rốt cuộc muốn làm cái gì hay không?
Hà Ngân Đông hỏi tiếp.
- Cấp trên không nói ra, chỉ là báo cho chúng ta biết, phải bảo hộ an toàn cho nàng. Trước khi nàng đến đây, phải ngấm ngầm điều tra, nhìn lại xem Thái Ngô Thành có nhân tố gì bất an.
Mặc Huyền đáp lời.
- Vậy Lạc Tuyết Ninh khi nào trở về?
Hà Ngân Đông hỏi tới.
- Mau thôi!
Mặc Huyền trả lời rất hàm hồ, hiển nhiên là không muốn để người khác biết được.
Cùng lúc đó, ở ngoài sân đấu, Tiêu Hoằng cũng không biết chuyện về Lạc Tuyết Ninh. Mà dù có biết, ở trong mắt hắn xem ra, người này dường như cũng có quan hệ không lớn với hắn. Đúng vậy, trong mơ hồ đối với Lạc Tuyết Ninh hắn luôn có một loại cảm giác quen thuộc, nhưng Tiêu Hoằng không thể không đối mặt với một vấn đề rất thực tế: hắn cùng với Lạc Tuyết Ninh hoàn toàn là người của hai góc độ khác nhau.
Hiện tại, trong lòng Tiêu Hoằng mong muốn duy nhất đó là nhìn thấy hình dáng Mộ Khê Nhi. Nhưng hắn đứng ở chỗ này đã một đoạn thời gian, mà Mộ Khê Nhi chậm chạp không có xuất hiện, chỉ có nghười chủ trì kia lải nhải không để yên, còn mình phải đứng đây, ngay cả ghế cũng không có. Điều này làm cho Tiêu Hoằng ít nhiều có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không tiện trực tiếp đến hỏi.
- Này! Mộ Khê Nhi, khi nào thì đi ra vậy
Trang Hải không kiên nhẫn bỗng nhiên lên tiếng hỏi, câu hỏi của hắn cũng chính là suy nghĩ trong lòng Tiêu Hoằng.
- Mộ Khê Nhi người ta là nhãn hiệu lớn mà, đương nhiên là phải để đến phút cuối mới xuất hiện. Nếu không phải vì Mộ Khê Nhi câu dẫn, ai lại muốn đi nghe người chủ trì kia lảm nhảm không để yên.
Tóc vàng thọc hai tay vào túi, nhàn nhã nói.
Ước chừng trôi qua nửa tiếng, người chủ trì mới ngừng nói, trên cơ bản đều giới thiệu từng chi chiến đội một lần, trong đó trọng tâm trọng yếu nhất của hắn là chiến đội Thự Quang của Mai Long Ngự Văn Quán, là quán quân lần trước. Tuy rằng đội trưởng trong đội đó, nghe nói dưới trợ giúp của Mai Long, đã đạt tới cấp bậc Ngự Giả, sẽ không tham gia trận đấu này, nhưng dù vậy, chiến đội Thự Quang vẫn còn có hai đội viên Ngự Đồ cấp mười, ba người còn lại đều là Ngự Đồ cấp chín, có thể nói là chi đội cường hãn.
Mặt khác chiến đội Tinh Quang cùng chiến đội Ưng Quang cũng thuộc Mai Long Ngự Văn Quán đều có thực lực không tầm thường. Có thể nói, ở Thái Ngô Thành, nếu nói Tang Hoành Vân nắm giữ chính là Dược Văn, Sài Tang nắm giữ chính là Chế Văn, như vậy Mai Long nắm giữ chính là Ngự Văn, ba phương ai cũng có sở trường riêng, đứng ở thế chân vạc.
Về phần chiến đội Bỉ Ngạn chỗ Tiêu Hoằng, người chủ trì chỉ nói ra một câu không hơn mười chữ, biểu hiện rõ ràng: trận đấu chính căn bản là không có đặt Bỉ Ngạn ở trong mắt, ở trong mắt mọi người, Bỉ Ngạn đi được tới bước này hoàn toàn là may mắn, là vận khí tốt mà thôi.
Còn về địa đồ trận đấu chính là một phế tích thành trấn. Theo người chủ trì giới thiệu xong, mặt đất sắt thép của trung tâm sân đấu liền bắt đầu chuyển động trượt đi. Sau một lát, liền hình thành một phế tích của thành trấn, phía trên đường phố phủ đầy gạch ngói vụn, tất cả nhà cửa kiến trúc đều là tường xiêu vách đổ.
Đối với địa đồ như vậy Tiêu Hoằng cũng không quen thuộc lắm, cũng không thuận buồm xuôi gió như trong rừng rậm, mượn dùng địa đồ giằng co cùng đối thủ. Hiển nhiên ở trên địa đồ này không có lợi với Tiêu Hoằng, nhưng ngược lại những người tinh thông chiến đấu trên đường phố kia, lại thoải mái không ít.
Ngay lúc đó, cùng lúc với phế tích thành trấn vừa mới hình thành, tiếng ca du dương của Mộ Khê Nhi từ bên trong thành trấn vang lên. Mọi ánh mắt đều nhìn vào thành trấn, chỉ thấy dáng người Mộ Khê Nhi chậm rãi từ bên trong phế tích dâng lên, giống như một tinh linh nhảy lên, mà thanh âm trong trẻo của nàng du dương trầm bổng, dường như giờ khắc này, làm cho không khí trầm lặng của phế tích một lần nữa tràn ngập sinh cơ.
Tiếng hoan hô lúc mới đầu qua đi, khán giả trên khán đài đều yên tĩnh lại, đắm chìm trong tiếng ca của Mộ Khê Nhi.
Đứng trong đám người mờ mịt, Tiêu Hoằng đồng dạng cũng dời ánh mắt nhìn Mộ Khê Nhi, lẳng lặng lắng nghe. Tuy rằng hắn cách Mộ Khê Nhi rất xa, nhưng vẫn có thể thấy rõ bóng hình Mộ Khê Nhi.
Danh Sách Chương: