Ở giữa phòng, một nam nhân mang cánh tay đã bị thiêu cháy khét lẹt đang bị trói vào một cái cột bê-tông cốt thép, toàn thân, phủ đầy vết thương, tuy nhiên ánh mắt hắn lại có vẻ vô cùng bình thản.
- Ta biết, các ngươi ẩn núp ở trong bóng tối ở đây, là do sớm đã biết trước rằng Tân Cách Công Quốc sẽ phái nhân vật quan trọng cấp cao đến, ta chỉ muốn biết, khi nào thì các ngươi đến đây, có bao nhiêu người? Là ai yểm hộ cho các ngươi?
Sắc mặt Mặc Huyền cũng rất âm trầm, mở miệng hỏi, bộ dáng đại thúc hiền hòa khi xem trận đấu của Tiêu Hoằng lúc trước thì đã biết mất, không còn sót lại chút gì.
Trong tay hắn thì đang cầm một bản danh sách, là báo cáo tổn hại sau chiến đấu, lần này tổng cộng có 1 người dân bị chết oan, 19 người bị thương các mức khác nhau, tổng cộng có tất cả 3 binh sĩ Bối La hy sinh, tiêu diệt 5 tên địch nhân, còn lại đều để chạy thoát.
Tổn thất như vậy khiến cho Mặc Huyền phi thường khó chịu, về phần tù binh, thì chỉ bắt được một người này.
- Ngươi cho là ta sẽ nói ra sao?
Nam nhân bị trói trên cây cột nở nụ cười âm lãnh, đáp lại.
- Không nói ư? Có tin ta sẽ có một vạn loại biện pháp, khiến cho ngươi nói ra hay không!
Mặc Huyền hơi liếc mắt người này một cái, nhẹ nhàng nói, nhưng trong ngữ điệu thì mang theo mười phần hương vị uy hiếp.
- Không tin!
Người này nói xong, lại một lần nữa toát ra nụ cười âm lãnh, sau đó vươn đầu lưỡi ra, đẩy gãy một cái răng cửa.
Trong nháy mắt, trong miệng nam nhân này đột nhiên lóe lên ánh sáng màu vàng, trong căn phòng hôn ám thì có thể thấy rất rõ.
Nhìn thấy cảnh này, thần sắc Mặc Huyền đột nhiên biến đổi, hắn ý thức được điều gì đó, trên cái răng của tên kia, rất có thể mang theo Chiến Văn có uy lực nhỏ.
Không đợi hắn đoán thêm nữa, một tiếng “phốc” vang lên, một chùm sáng màu vàng từ cái gáy của tên này bắn ra ngoài, tạo thành một lỗ trên cây cột xi măng phía sau, tên này thì mất mạng ngay tại chỗ.
- Quả nhiên đều là loại liều mạng!
Mặc Huyền nhìn nam nhân trước mặt đã không còn hơi thởi nào nữa, nhẹ giọng lẩm bẩm, trong nét mặt cũng có một chút vẻ nghiêm túc.
Hiển nhiên, nếu muốn đảm bảo an toàn của Lạc Tuyết Ninh, thì cũng không phải là chuyện dễ, hiện tại Mặc Huyền thật sự rất mong chờ, chờ Thánh điện kỵ sĩ đoàn mau một chút thoát ra khỏi khốn cảnh, đi tới tiếp viện, nếu chỉ dựa vào Bối La, thì thật sự quá khó khăn.
- Trung tá đại nhân, đây là tài liệu cơ bản về các thế lực lớn tại Thái Ngô Thành.
Đúng lúc này, Ba Bố bỗng nhiên đi vào bên trong phòng, cầm trong tay một bản tài liệu, giao cho Mặc Huyền.
Cầm lấy tài liệu, bản ghi chép cũng khá là kỹ càng tỉ mỉ, toàn bộ Thái Ngô Thành thì thoạt nhìn chỉ là có một vài thế lực tụ tập lại mà thôi, các thế lực lớn, bé thì tổng cộng có hơn trăm cái, trong đó thì Thiếu Giang, Hồng Bác và Tập đoàn Khoa Long là nhưng thế lực lớn, thấp hơn chút nữa đó là các thế lực giống như Trạch Lôi gia tộc.
Trong đó cũng có bốn người hấp dẫn sự chú ý của Mặc Huyền, đó chính là Thái Ngô Tam Kiệt và Quyền Tàng mang vẻ mười phần thần bí.
Thái Ngô Tam Kiệt đã ở xác lập địa vị tại Thái Ngô Thành hơn mười năm cũng là lớn lên từ nhỏ tại Thái Ngô Thành đối với tư liệu của bọn họ, thì gần như người của Thái Ngô Thành đều biết, nhưng điều này cũng không có nghĩa là, bọn họ cấu kết với kẻ thù bên ngoài, lập mưu đối phó với Lạc Tuyết Ninh.
Đương nhiên, người khiến cho người ta phải chú ý nhất vẫn là Quyền Tàng, vừa mới nổi danh mấy tháng trước, hành động quỷ dị, mơ hồ không rõ, thân phận thần bí, gần như không có người nào biết được thông tin kỹ càng về hắn cả.
Nhìn vào thì dường như người này là khả nghi nhất, nhưng Mặc Huyền với kinh nghiệm già đời thì lại bình tĩnh phân tích một chút, khả năng đó cũng không phải là không tồn tại, nhưng tỉ lệ sẽ không lớn, trong mắt hắn thì thê lực yểm hộ những tên kia, hẳn là là những thế lực có danh tiếng lâu đời.
Nếu Quyền Tàng là đồng lõa của bọn chúng, thì tuyệt đối sẽ không rêu rao, phách lối như vậy.
Nhưng điều này cũng không thể hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi về Quyền Tàng.
- Phân ra một bộ phận nhân thủ, tra rõ hết thảy tin tức về Quyền Tàng, mặt khác lại phân ra một bộ phận nhân thủ nữa, tiếp tục tìm kiếm dấu vết để lại tại Thái Ngô Thành, nhớ kỹ, không cần quá mức công khai, ra sức không không kinh động đến bất kỳ kẻ nào!
Mặc Huyền trầm tư một lát, tuyên bố mệnh lệnh, bản thân Mặc Huyền cũng rất rõ ràng, chuyện ngày hôm nay đã mang đến ảnh hưởng không tốt cho bọn họ.
Nếu mạnh mẽ điều tra bốn phía, rất có thể sẽ làm cho người dân sinh ra phản cảm mãnh liệt, thậm chí còn tập thể kháng nghị, yêu cầu Bối La cút ra khỏi Thái Ngô Thành, nếu mà làm thế này, thì hình ảnh của Bối La trong lòng người dân sẽ là loại “tà ác”, trăm hại mà không có một lợi đối hành động sau này.
- Đã rõ!
Ba Bố gật đầu, xoay người rời đi.
Đảo mắt thì thời gian bốn ngày đã nhanh chóng trôi qua, Xuân Ngôn Dược Quán đã hoàn toàn biến mất khỏi Thái Ngô Thành, về phần tiền thuê, vốn Lôi phu nhân còn muốn không thu một xu nào, lúc trước Phó Ngôn cũng đã làm như vậy, nhưng Tiêu Hoằng nhất định không đồng ý, cuối cùng thì dùng cái giá mỗi tháng 5 kim tệ để giao dịch, cũng coi như là vô cùng rẻ.
Kỳ thật mục đích Tiêu Hoằng làm như vậy thì cũng rất đơn giản, đó chính là không muốn ăn nhờ ở đợ vào người khác, một khi miễn phí, tuy rằng có thể tiết kiệm ra một phần tiền, nhưng ngày sau mà nhìn thấy người của Trạch Lôi gia tộc, thì rõ ràng sẽ phải cúi người một chút, điều này rõ ràng là không hợp với tính cách của Tiêu Hoằng.
Huống chi, hiện tại Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ cũng thật sự không thiếu mỗi tháng 5 kim tệ kia.
Lúc này, trời đã về đêm, Tiêu Hoằng đang khống chế Nhị Đại Ngự Hương Ma Văn và Mặc Nại phụ văn, sắc mặt chuyên chú ngồi ở đầu giường, trải qua bốn ngày điên cuồng huấn luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 889 cỗ, còn thiếu chút nữa thì đã có thể đạt tới Ngự Đồ cấp chín.
Có thể nói, có Mặc Nại phụ văn trợ giúp, mấy ngày qua Ngự lực tăng lên có thể nói là rất thuận lợi.
Thời gian đã vào đêm khuya, mãi cho tới khi Nhị Đại Ngự Hương Ma Văn hoàn toàn tiêu hao hầu như không còn nữa, Tiêu Hoằng mới ngừng huấn luyện, đứng lên, Tiêu Hoằng không khỏi khẽ nắm chặt tay, Ngự lực trong cơ thể đã đạt tới 908 cỗ, hoàn toàn đạt tới trình độ Ngự Đồ cấp chín.
Cùng lúc với hưng phấn tràn ngập trong lòng, Tiêu Hoằng cũng không thể không lo lắng một vấn đề, đó chính là làm thế nào thì mới có thể khiến cho Ngự lực trong cơ thể sinh ra tnay đổi về chất, tiến vào một cảnh giới khác, đạt tới cấp bậc Ngự Giả.
Điều này thì khi trước cũng đã nói qua, muốn vậy thì cần phải có thú đảm của biến dị linh thú, đối với nhân vật cỡ Tiêu Hoằng, thì đây hoàn toàn là thứ chỉ có cơ duyên gặp được mà không thể cầu, bởi vì giá trị của nó là cực cao, tuy rằng Tiêu Hoằng đang dần kiếm được một số tiền, nhưng nếu muốn tích góp từng tí một để mua thứ này, thì tối thiểu cần thời gian một năm thì mới đủ, mà Tiêu Hoằng lại không chờ nổi tới lúc đó.
Quan trọng hơn là, thú đảm khi mà chưa săn được, thì đã bị các thế lực lớn chia nhau hết, làm sao còn có thể tới lượt Tiêu Hoằng được nữa?
Trông cậy vào thiên phú bản thân để đột phá, thì Tiêu Hoằng tự nhận thấy mình còn không có thiên phú như vậy.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể quan sát một thời gian đã rồi nói sau.
Dù sao thì mùa săn bắt sắp sửa bắt đầu, đến lúc đó, cơ hội sẽ lớn hơn một chút, cái gọi là mùa săn bắt, chính là các thế lực lớn tại Thái Ngô Thành kết thành đoàn đội, tiến vào trong Ám Dung Động Quật gần đây, tiến hành săn bắt.
Nơi đó ở gần Thái Ngô Thành, là nơi mà linh thú tụ tập nhiều nhất, cũng là nơi rất nguy hiểm, nếu một mình đi vào đó thì ngay cả Tang Hoành Vân cũng không dám.
Đi vào trong đó thì cần phải lường trước được nguy hiểm tới tính mạng.
Đương nhiên, mỗi một lần những người này quay về, thì cũng là khoảng thời gian mà Thái Ngô Thành có các tài liệu phong phú nhất, đối với những người khát vọng trở thành Ngự Giả, nhưng lại không có chỗ dựa tuyệt đối cường hãn mà nói, thì ít nhiều nơi này cũng xem như một cơ hội, đương nhiên biện pháp tốt nhất chính là tìm kiếm đoàn đội, cùng nhau đi tới, như vậy cơ hội sẽ trở nên càng lớn hơn một chút.
Ghi tạc chuyện này trong lòng, Tiêu Hoằng liền thừa dịp còn có Ngự lực, đi tới trước bàn viết, cầm lấy giấy và bút máy, bắt đầu vẽ ra một bức tranh, bởi vì trước đó Hổ Nha Chiến Văn đã bị hủy, khi chiến đấu với Phó Ngôn, Tiêu Hoằng đã có thể cảm nhận được rất rõ ràng, Kinh cức Chiến Văn dành cho Ngự Đồ cấp ba có sức chiến đấu không xứng đôi với mình nữa, về phần Ảnh Kích Chiến Văn duy nhất có thể phát huy ra đầy đủ hiệu quả, thì chỉ còn lại mười mấy cỗ năng lượng để dùng mà thôi.
Trước mắt Tiêu Hoằng đã xuất hiện nguy cơ thiếu thốn Chiến Văn, bởi vậy hắn phải nắm chặt thời gian, chế tạo ra Chiến Văn càng cường đại hơn nữa để phòng thân mới được, nếu không thì vào một ngày nào đó bất ngờ gặp phải Phó Ngôn, thì ngay cả một chút thủ đoạn phản kích hắn cũng không có.
Huống chi, có trời mới biết được sau này hắn còn có thể phát sinh xung đột cùng ai đó nữa hay không.
Tuy nhiên, trong Đức Thức Ao Diện Văn thì cũng không có bản mẫu Chiến Văn của Ngự Đồ cấp chín, Tiêu Hoằng chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm tòi, cùng với kinh nghiệm phong phú do đã chế tạo những Chiến Văn khi trước tổng hợp lại, từ đó tự mình thiết kế ra một loại Chiến Văn.
Mà Chiến Văn của Ngự Đồ cấp chín nếu dựa theo thiết kế khi trước của Kinh cức Chiến Văn thì cấu trúc còn phải phức tạp hơn rất nhiều, nhưng vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng phải đi trên con đương tinh phẩm, cùng lúc với việc đảm bảo tính năng tuyệt đối tốt, thì cũng phải cam đoan thích hợp với đấu pháp của bản thân.
Có thể nói, chế tạo Chiến Văn cũng giống như tạo ra một tác phẩm nghệ thuật, đều cần kỹ thuật và linh cảm.
Ước chừng suy nghĩ một giờ, trên bàn viết trước mặt Tiêu Hoằng đã chồng lên một bộ sách cao khoảng một thước, trong đầu hắn cũng đã có ý tưởng đại khái, và phương thức tấn công, Tiêu Hoằng liền lại lần nữa cầm lấy một tờ giấy mới tinh, vẽ phác thảo văn lộ lên trên mặt, sau đó bắt đầu tính toán và cân nhắc, không ngừng tiến hành điều chỉnh.
Mãi cho tới 3h sáng, Tiêu Hoằng mới thiết kế xong Chiến Văn của Ngự Đồ cấp chín trước mắt này, có thể nói thứ này khá là phức tạp, thủ đoạn tấn công cũng thay đổi khá nhiều.
Thật cẩn thận cất tờ giấy vào trong ngăn kéo, khóa lại, thiêu hủy các bản nháp, Tiêu Hoằng liền nằm trên giường, lâm vào giấc ngủ sâu.
Bởi vì ngày hôm qua đã ra thông báo di chuyển, bởi vậy Đại Hoằng Dược Quán cũng không mở cửa vào buổi sáng, vào khoảng 18h sáng, khi Tiêu Hoằng tỉnh lại, hắn liền tiến vào bên trong nơi vốn là của Xuân Ngôn Dược Xá, quan sát một lần, nơi này cũng là một kiến trúc kiểu tứ hợp viện, chỉ có điều diện tích còn lớn hơn nơi cũ của hắn rất nhiều, tổng diện tích ước chừng phải bằng bốn lần phòng cũ.
Trừ bỏ phần sảnh trước mở rộng ra, tầng hai là một dãy lầu các vô cùng lớn, có thể dùng làm phòng bệnh, cũng có thể dùng để chứa tài liệu.
Sân tại hậu viện cũng không nhỏ, ngoài phòng lớn ở sảnh trước, hai bên sườn có hai cái phòng lớn, lần này, đám người Lâm Tử sẽ không cần phải chung một phòng với Lý Nhạc nữa.
Mà căn phòng lớn đối diện sảnh trước, không hề nghi ngờ gì nữa, đây là nơi dành cho Tiêu Hoằng.
- Lý Nhạc, lúc trước đã để cho ngươi đặt hàng mua vài thứ, thế nào rồi?
Hơi hơi đánh giá trần nhà tại sảnh trước, Tiêu Hoằng mở miệng hỏi.
- Hoàn toàn xong xuôi rồi, phỏng chừng chờ thêm một chút, thì sẽ được đưa đến toàn bộ!
Lý Nhạc cười ha hả đáp lại.
- Còn chuyện về việc chúng ta trả lại căn phòng đó, ngươi đã thông báo cho Tây Xuyên gia tộc chưa?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
Tuy nhiên, ngay khi lời này của Tiêu Hoằng mới vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy một chiếc Ma Văn Xa cũng khá là quý báu lập tức từ phía xa chạy như điên mà đến, trực tiếp dừng lại trước cửa Trung Tâm Đại Hoằng Mỹ, một nam nhân trung niên qua tuổi 50 đang từ bên trong đi ra.
Danh Sách Chương: