Mặc dù mấy tuần nay cô đã quen với cái căn phòng toàn màu hồng khiến người ta sởn gai ốc này nhưng cứ bước vào là lại thấy ớn lạnh (tg:khổ thân con gái T^T).
Cô bắt đầu công cuộc tìm kiếm cao cả của mình (tg:cao cả -_-).Sau một hồi lật,giở,mở,... đủ thứ các kiểu thì cuối cùng cô tìm được:chả cái gì hết,nguyên chủ sống quá khép kín,haizz,thôi đi nghỉ tí đã vật lộn tìm tòi cả buổi sáng mệt sắp chết luôn.
Cô nằm lên chiếc giường kingsize cũng màu hồng và từ từ chìm vào giấc ngủ.Cô đang ngủ thì thấy quanh mình có cái gì đó lành lạnh,lông mi như cánh bướm khẽ động,mở mắt ra thì chỉ có bóng tối “Mình đang ở đâu đây?”
“Xin chào,Ngọc Điệp.”Một giọng nói dịu dàng,dễ nghe,như gió thoảng bên tai vang lên từ trong hư không.
“Ngươi,ngươi là ai.”giọng cô hơi run rẩy
“Tôi là một tia tàn hồn của Bạch Ngọc Điệp.”
“Cô là nguyên chủ của thân thể này?”Cô rất ngạc nhiên nói.
“Không,tôi chỉ là một tia tàn hồn,ý thức cuối cùng của Ngọc Điệp.”giọng nói đó trở nên buồn buồn:“Cô và Ngọc Điệp chết cùng một thời điểm vì vậy tôi đã giúp cô sống lại trong thân xác Ngọc Điệp trước khi xảy ra kết cục đáng buồn đó.Tôi không mong cô sẽ làm gì to tát,chỉ mong cô sẽ chăm sóc cho gia đình Ngọc Điệp.”
“Được,tôi nhất định sẽ chăm sóc cho gia đình cô ấy thật tốt.”cô kiên định đáp.
“Cảm ơn,cảm ơn cô rất nhiều.”giọng nói cô ấy yếu dần rồi biến mất hẳn.
Cô mở to mắt ra,bật dậy,thở hồng hộc,nó nhất định không phải là không phải là mơ mà là thật,“Ngọc Điệp cô hãy yên,tôi nhất định sẽ chăm sóc cho gia đình cô thật tốt.”ánh mắt cô trở nên kiên định. (Tg:hú hú con gái cố lên,cố lên,...*nhảy tưng tưng như con điên trốn trại*>~~< *434 từ*