Beta: moonmaplun.
Đàm Tô biết, ngay từ lúc bắt đầu Đông sẽ nghi ngờ cô, chắc chắn sẽ không tin lời cô nói, cho nên cô cố ý nói cho cậu ta biết mình sẽ ra cái gì. Quả nhiên, Đông phân vân cô ra búa hay kéo, vì thế nên anh ta chọn ra búa là ổn thỏa nhất.
Điểm số giờ là 4 – 2.
Lần cuối cùng, hai người lại đặt tay dưới chiếc vách ngăn cách, Đàm Tô vẫn cười nói như cũ: “Lần này tôi ra búa.”
Đông lo lắng nhìn vẻ mặt của Đàm Tô, thấy được cậu ta đang không biết có nên tin lời Đàm Tô hay không.
Đàm Tô mỉm cười.
Đông cứ bối rối cho đến khi thời gian kết thúc, động tác tay của cả hai đều hiện ra.
Đàm Tô là kéo, Đông là bao.
Đàm Tô thắng.
Điểm số thành 5-2. Ván thứ bảy kết thúc, Đàm Tô lại đến trận kế tiếp.
Từ tính tình ngay thẳng của Đông để phán đoán, Đàm Tô cho rằng lần này cậu ta nhất định sẽ nhớ tình huống ở ván trước, do đó nhận định cô vẫn sẽ dùng mánh cũ, thực sự ra búa. Như vậy để thắng cô, cậu ta nhất định sẽ ra bao.
Không cho Đông thời gian để thở, trận thứ ba lại bắt đầu.
Chỉ cần Đàm Tô thắng thêm lần này nữa là có thể hoàn thành ‘nhiệm vụ chủ tuyến’ lần này, mà ở trận này, cô cũng rất có lòng tin với chính mình.
Nhưng điều khiến Đàm Tô ngoài ý muốn chính là, thời gian đếm ngược ở ván này vừa bắt đầu, Đông đã giành nói trước: “Tôi sẽ ra kéo.”
Đàm Tô ngẩn ra một hồi, không nhịn được mà nở nụ cười, không ngờ Đông lại có thể học được trò hành động trước để kiềm chế đối phương này.
Cách này cô nghĩ ra trước, đương nhiên biết cách để phá rồi, nhưng cô cho rằng cách đó tạm thời còn chưa dùng được. Cô nhìn vẻ mặt lúc này của cậu ta để phán đoán, đoán được rằng lúc này cậu ta sẽ thật sự ra kéo. Cậu ta nhất định đang cảm thấy rằng cô sẽ giống như cậu ta, không tin lời cậu ta nói, nghĩ cô nhất định sẽ cảm thấy đáp án của anh ta đương nhiên là giả. Mà bây giờ, gương mặt của cậu ta cũng hiện lên chút tránh né và chột dạ.
Đã đến giờ, Đàm Tô ra búa, Đông ra kéo. Đàm Tô thắng.
Ở bên này, Đàm Tô nhận được một lá cờ nhỏ màu xanh biếc.
Học mưu kế của Đàm Tô, nhưng lại thất bại ngay từ lần đầu tiên, vẻ mặt lúc này của Đông lập tức trở nên căng thẳng.
Nhưng lần thứ hai vừa mới bắt đầu, cậu ta lại nói trước lần nữa: “Tôi sẽ ra kéo.”
Đàm Tô nhìn anh ta, tự tin đặt động tác tay của mình.
Dựa vào sức quan sát nhạy bén cùng với niềm tin chắc chắn trong lòng, Đàm Tô thành công thắng Đông ba lần liên tiếp.
Còn hai lần nữa, Đông đã thua hết lần này tới lần khác. Nhìn ra được cậu ta đã sợ đến mức hoảng loạn, sử dụng mưu kế của Đàm Tô nhưng lại thua liền ba trận khiến cậu ta không thể múa rìu qua mắt thợ nữa, vòng thứ nhất của ván sau lại bắt đầu ra bậy ra bạ.
Đàm Tô quan sát Đông thật tỉ mỉ, bây giờ cậu ta ra gì cô cũng không thể xác định rõ nữa. Ra đòn mà không có quy luật gì càng không thể đoán được, chỉ có thể dựa vào may mắn. Bình thường thì là như thế, không sai, nhưng dưới quy luật do hệ thống sáng tạo ra, Đàm Tô phải có biện pháp khác đảm bảo thắng lợi.
Đàm Tô thoáng nhìn về phía màn hình, đến khi con số đếm ngược biến thành 2, cô nhanh chóng đổi một động tác khác, vẫn tiếp tục quan sát màn hình nhìn thấy tay mình đã biến thành bao thì trên mặt hình chợt hiện ra nhắc nhở hai động tác tay giống nhau, một khắc trước khi giây đếm đổi từ hồng sang xanh, cô lại đổi động tác tay thành kéo.
Vách ngăn lại trở nên trong suốt, Đông ra bao còn Đàm Tô ra kéo, Đàm Tô lại thắng.
Điểm số bây giờ là 4 – 0.
Đông không nhìn màn hình nên không biết hành động mờ ám vừa nãy của Đàm Tô.
Lần thứ năm bắt đầu rất nhanh, vẫn như cũ, Đàm Tô tiếp tục đợi cho đến khi thời gian gần kết thúc mới ‘gian lận’. Hệ thống lại nhắc nhở hai người giống nhau, thật sự rất thú vị, nếu như đổi một người khác chơi với Đàm Tô cô còn có thể giở nhiều trò gian hơn nữa. Nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ, cô không cần dùng quá nhiều mưu mẹo để đối phó với Đông. Chẳng hạn như bây giờ cô đổi thế tay khác thật nhanh, rồi thông qua nhắc nhở của hệ thống để đoán được thế tay của Đông, thật ra cũng không khác gian lận là mấy. Mà bây giờ Đông sắp thua tới nơi nên trong lòng rất hoảng loạn, không hề để ý tới hành động mờ ám của Đàm Tô, cũng không kịp nhớ những chữ hiện lên trên màn hình, chính vì thế nên Đàm Tô mới có thể ung dung ‘gian lận’ trót lọt được hai lần.
Kết quả của lần thứ năm không có chút hồi hộp nào cả.
Điểm số là 5 – 0. Bên Đàm Tô, năm lá cờ nhỏ màu xanh lục dần hợp nhất thành một lá cờ màu vàng, mà ba cái hình vương miện trên mặt lá cờ cũng hợp lại với nhau, cuối cùng biến thành ảnh chân dung có đội thêm vương miện của Đàm Tô, thậm chí trên đỉnh đầu còn lập loè từ ‘Queen’ nữa.
Đàm Tô yên lặng dời tầm mắt đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp.
[ Chúc mừng ngài đã giành thắng lợi khi chơi tù tì, hoàn thành đầu mối chính của nhiệm vụ thứ hai một cách thành công, ngài nhận được một mảnh vỡ「Cửa」ngẫu nhiên ]
Ngẫu nhiên?
Đàm Tô rất nghi ngờ từ này, ngay lập tức, cô liền thấy sự thay đổi trên đồng hồ đeo tay của mình. Lúc trước, khi cô hoàn thành hai「Nhiệm vụ tức thời」, diểm là 700, mà bây giờ mục “mảnh vỡ「Cửa」” cũng đã thay đổi.
Điểm hiện tại: 700
Mảnh vỡ cửa: Đỏ [1 mảnh]
Bùa hộ mệnh: Không.
‘Đỏ [1 mảnh]’ là sao?
Đàm Tô phát hiện tình hình có gì đó sai sai.
Mảnh vỡ 「Cửa」có ‘Đỏ’, vậy là còn có cả ‘Cam’ ‘Vàng’ ‘Lục’ ‘Lam’ ‘Chàm’ ‘Tím’ chăng? Đã có phân loại bằng màu sắc thì chắc hẳn nó có ảnh hưởng đến việc hợp lại của các mảnh vỡ「Cửa」đúng không? Ở thế giới này, cô cần hai mảnh vỡ「Cửa」đúng không? Ở thế giới này, cô cần hai mảnh vỡ「Cửa」, cô suy đoán có lẽ để hợp thành một cánh cửa nhất định, các mảnh vỡ「Cửa」phải có cùng màu sắc.
Không thể nghi ngờ, chuyện này đã làm gia tăng độ khó khi hoàn thành「Nhiệm vụ đầu mối」. Bây giờ cô còn chưa rõ các mảnh vỡ「Cửa」nhất định có bao nhiêu màu, nếu như có rất nhiều màu, mà mỗi lần chỉ ngẫu nhiên nhận một màu, như vậy nếu cô muốn hợp thành cánh cửa thì phải hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, cố gắng kiếm được đủ số lượng mảnh vỡ.
Có điều, từ màu sắc của các mảnh vỡ「Cửa」đã giúp Đàm Tô có được chút tin tức, cũng không hoàn toàn là tiêu cực. Chí ít là hiện giờ cô rất có lòng tin rằng, số lượng「Nhiệm vụ chủ tuyến」sẽ nhiều hơn số lượng yêu cầu mảnh vỡ「Cửa」. Một người cho dù vận may tốt đến đâu cũng không thể kiếm đủ số mảnh vỡ「Cửa」cùng màu sắc trong một lần, nếu như thật sự có thì nhất định là gian lận. Vậy nên, chỉ cần cô không bị nhiệm vụ tức thời tiêu diệt thì không lâu sau chắc chắn sẽ xuất hiện「Nhiệm vụ chủ tuyến」, cô hoàn toàn có đủ cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.
Nghĩ xong hết, những lo lắng về nhiệm vụ chính trong lòng Đàm Tô cũng dần biến mất.
Một tờ giấy được đưa tới trước mặt cô, trên mặt giấy được viết bằng thứ ngôn ngữ cô không hiểu được, hệ thống giúp cô tự động phiên dịch thành tiếng Trung, là một địa chỉ.
[ Nhiệm vụ tức thời 3: Đến nhà của Narta, hoả táng thi thể của cô ấy, điểm nhiệm vụ là 100 điểm ]
Sau khi Đông đưa tờ giấy cho Đàm Tô thì lập tức xoay người đi vào nhà.
Nhưng Đàm Tô lại đứng dậy ngăn cậu ta lại.
Đông nhìn Đàm Tô, vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa đề phòng.
Đàm Tô mỉm cười nói: “Tôi biết cậu không hoan nghênh tôi, vậy nên tôi định đi. Có thể cho tôi mượn ít tiền không?”
Đông dường như không có chút ký ức gì về lúc chơi tù tì kia, nghe Đàm Tô nói phải đi, nghi ngờ nhìn cô một lúc, sau khi biết rằng cô không hề nói đùa mới hỏi: “Cô muốn bao nhiêu?”
Giọng nói của cậu ta giống như đang hỏi đối phương muốn vơ vét bao nhiêu tiền mới bằng lòng tha cho cậu ta vậy, Đàm Tô chỉ đành làm như không nghe thấy, suy nghĩ một chút chợt phát hiện cô không hề biết giá trị tiền ở đây, đành nói: “Đủ để tôi đến một thành phố khác là được.”
Đông cũng không hỏi nhiều, xoay người đi lấy một xấp tiền đưa cho cô, nói: “Cô đảm bảo sau này sẽ không đến quấy rầy tôi chứ?”
“Yên tâm đi, tôi không thích nơi này.” Đàm Tô trả lời, cô cũng không trả lời rõ ràng, bởi vì còn tuỳ thuộc vào nhiệm vụ mà hệ thống giao trong tương lai.
Nhưng Đông lại xem lời Đàm Tô như một lời hứa hẹn, yên lòng.
Có vẻ như Trân còn đang ngủ, Đàm Tô cũng không chào hỏi cô ấy, cô không mang theo món đồ tuỳ thân nào, cầm một xấp tiền lập tức rời khỏi nhà của Đông.
Sau khi ăn sáng ở một nơi cách đó không xa, Đàm Tô gọi một chiếc taxi, đưa địa chỉ mà Đông đã đưa cho bác tài xế. Bác tài xế liếc nhìn, kinh ngạc nói: “Xa vậy sao?”
“Đúng vậy, có việc gấp ạ.” Đàm Tô không rõ là bao xa, đành cười qua loa cho qua chuyện.
Bác tài xế cũng không hỏi nhiều nữa, sau khi đến trạm xăng để đổ đầy bình mới bắt đầu đi.
Đúng thật là hơi xa, bác tài dù chạy nhanh cũng mất tận ba tiếng mới đến nơi. Cũng may vì Đông muốn thoát khỏi Đàm Tô nên cho cô khá nhiều tiền, bởi vậy cô mới có đủ tiền để gửi cho tài xế, ông ta cũng không có khó chịu gì.
Đến nơi cũng gần giữa trưa, nhà của Narta nằm là một ngôi làng khá nhỏ, mặc dù đã giữa trưa nhưng vẫn có cảm giác khá âm u. Đương nhiên, làng nhỏ thì cũng có chỗ tốt của nó, Đàm Tô tuỳ tiện tìm một người để hỏi đường là có thể biết nhà Narta ở đâu, đồng thời cũng biết được gia đình của cô ấy chỉ còn lại cô ấy và mẹ. Cô tiếp tục dò hỏi thì thấy người đó có vẻ như không biết tin Narta đã chết, nói cách khác, mẹ của Narta đã giấu chuyện Narta qua đời.
Vừa đến ngôi làng nhỏ này, Đàm Tô có cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm, lúc cô đến nhà Narta, cảm giác này càng lúc càng rõ.
Nhớ đến lời cảnh cáo của Narta dành cho mình trước khi đi ngày hôm qua, Đàm Tô chỉ có thể cười khổ. Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ tức thời thì sẽ bị ép rời khỏi thế giới này, cô sẽ bị trừ 500 điểm ở「Nhiệm vụ chủ tuyến」và 100 điểm ở「Nhiệm vụ tức thời」. Mặc dù tổng điểm của cô không bị âm, không bị hệ thống xử lý, nhưng vấn đề là mục tiêu của cô là trở về thế giới thực, phải là một trong ba vị trí đầu. Nếu như không hoàn thành được các「Nhiệm vụ chủ tuyến」 và thất bại ở thế giới đầu tiên này, chỉ e là cô sẽ trở thành người đứng chót trong bảng xếp hạng.
Hệ thống đã nói, nếu điểm thành âm thì sẽ bị xử lý. Như vậy với những người lúc mới bắt đầu chỉ xem đây là một trò chơi mà lười biếng, hoặc là những người còn chưa hoàn thành được「Nhiệm vụ chủ tuyến」nào đã thất bại ở nhiệm vụ tức thời thì bị ‘xử lý’ vì điểm đã trở thành âm sẽ không được đưa vào bảng xếp hạng người chơi. Nếu như cô chỉ còn 100 điểm, sẽ khó tránh khỏi vận mệnh bị xếp hạng chót. Tuy hệ thống không nói rõ lúc nào sẽ xếp hạng ‘Ba vị trí đầu’, giờ chỉ mới là thế giới thứ nhất, tương lai khẳng định cô sẽ còn nhiều cơ hội để trở mình nhưng nếu có thể chiếm ưu thế ngay từ lúc đầu không phải vẫn tốt hơn sao? Ai biết sau này cô sẽ đụng phải thế giới với nhiệm vụ thế nào chứ?
Trong lúc suy nghĩ, Đàm Tô đã tới nhà của Narta. Cô gõ cửa, người mở cửa là một phụ nữ tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, nhìn qua trông có vẻ hơi già nua.
“Cô là?” Người phụ nữ nghi ngờ, đánh giá Đàm Tô.
Đàm Tô cười thân thiết nói: “Chào cô, cháu là bạn của Narta. Cô là mẹ của Narta đúng không ạ? Nhìn cô với Narta rất giống nhau, đều rất xinh đẹp.
Được Đàm Tô khen ngợi khiến mẹ Narta bất giác nở nụ cười, bà nghiêng người để Đàm Tô vào trong.
“Cháu tên gì? Con bé Narta chưa từng kể với cô là nó có một người bạn như cháu.”
Đàm Tô theo vào nhà, mặt không đổi sắc khẽ đánh giá nhà của Narta.
Trong nhà thoạt nhìn khá sạch sẽ nhưng vẫn có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà này không muốn quét dọn, các góc tủ có không ít bụi.
“Cháu tên Tô, học chung đại học với Narta. Trước đây cháu cũng không thân thiết lắm với cô ấy nhưng ở trường cô ấy lại là người bạn duy nhất của cháu.” Đàm Tô tự tạo cho mình một hoàn cảnh không được ai hoan nghênh. Hợp lý hoá việc dù cô là bạn của Narta nhưng chưa một lần được Narta nhắc đến.
Mẹ Narta mời Đàm Tô ngồi xuống sofa, xoay người nhìn Đàm Tô như đã hiểu rõ. Tính cách của con bà bà rất rõ, chỉ e là lúc ở trường nó vẫn luôn giữ yên lặng với mọi người, rất khó kết bạn. Tình huống của cô bé này lại giống với con bà, vậy nên hai đứa có thể trở thành bạn cũng là chuyện rất bình thường.
“Narta đâu rồi ạ?” Đàm Tô nhìn chung quanh, nghi ngờ hỏi.
Nhờ có người trong thôn nên cô biết người nhà Narta giấu chuyện Narta đã chết, mà bây giờ, mẹ Narta lại biểu hiện như cô ấy vẫn chưa chết… Nhưng Đàm Tô biết nhất định Narta đã chết rồi, nếu không thì nữ quỷ xuất hiện tối qua ở đâu ra?
Chỉ là, không biết mẹ Narta có biết chuyện Narta đã biến thành quỷ hay không?
“Narta đang ở trên lầu, con bé vẫn không chịu xuống lầu. Con có muốn lên xem con bé một chút không?” Mẹ Narta cười nói.
“Được ạ, vậy phiền cô ạ.” Đàm Tô cũng cười nói. Cô phát hiện tinh thần của mẹ Narta hình như không đúng cho lắm, có chút hoảng hốt.
“Vậy con theo cô.” Mẹ Narta xoay người dẫn Đàm Tô lên lầu.
Mẹ Narta đi phía trước, Đàm Tô theo sau, hai người một trước một sau đi trên chiếc cầu thang cũ kỹ. Cầu thang bị vách tường ngăn cách không một chút ánh sáng, trông có vẻ âm u.
Bên cạnh dường như có một bóng đen vụt qua, Đàm Tô bỗng dừng bước, nhìn lại phía sau.
Ngoại trừ cầu thang, phía sau không có gì cả.
Mẹ Narta đã lên đến lầu hai, thấy Đàm Tô dừng bước, bà quay đầu khó hiểu hỏi: “Tô, sao vậy?”
“Không, không có gì ạ.” Đàm Tô miễn cưỡng cười lắc đầu, mau chóng đuổi theo.
Đương nhiên cô biết đó là gì.
– Narta đang nhìn chằm chằm cô.