Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Chaos

Beta: Thanh Uyên


Tại sao chưa tới năm phút mà Narta đã lên tới đây rồi?

Đàm Tô sợ hãi run rẩy hai giây, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng nhận ra, thời gian chắc chắn chưa đến năm phút, Narta cũng không thể nhanh được như thế. Cho nên cô cũng sẽ không vì lần đụng chạm này mà chết.

Đàm Tô nhìn về phía Narta bé, miễn cưỡng cười nói: “Narta, em hiểu lầm chị rồi. Chị không muốn lấy nó mà là thấy nó rất đẹp, rất hợp với em nên chỉ muốn nhìn thử thôi.”

Narta bé mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Đàm Tô, nhẹ giọng hỏi: “Thật không?”

“Thật mà.” Đàm Tô vội hỏi, “Chị chỉ muốn nhìn thử mà thôi.”

Narta giương đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Đàm Tô không chớp mắt. Tim Đàm Tô đập thình thịch, đúng lúc cô cho rằng sẽ có chuyện đáng sợ nào đó xảy ra, Narta buông lỏng tay cô, nói: “À, nếu thế chị cứ nhìn đi! Thế nhưng nhớ đừng có làm hỏng nó đấy, đây là món đồ duy nhất cha để lại cho em, em không thể sống thiếu nó được.”

Con bé dừng một chút, đứng thẳng nhìn Đàm Tô: “Nếu chị làm hỏng nó, em sẽ phá huỷ chị.”

Giọng nói khe khẽ của Narta khiến lưng Đàm Tô lạnh buốt. Cô cảm thấy Narta trước mắt cũng không hoàn toàn là Narta hồi bé, hẳn là con bé phải có kí ức của đứa trẻ nhưng tính cách lại là của ma nữ kia.

“Chị bảo đảm sẽ không làm hỏng nó đâu!” Đàm Tô vội vàng nói.



Cuối cùng Narta cũng gật đầu, cởi dây chuyền xuống đưa cho Đàm Tô.

Để thể hiện sự nghiêm túc của mình, Đàm Tô dùng hai tay để nhận lấy nó. Mà ở chính thời điểm tay cô chạm vào cái dây chuyền, khung cảnh xung quanh đều biến mất trong nháy mắt, ngay cả Narta bé cũng không thấy đâu. Cùng lúc, sợi dây chuyền biến thành một chùm ánh sáng, rơi xuống mu bàn tay phải của Đàm Tô, tạo thành một phần năm hình tròn màu vàng.

Thành công!

Đàm Tô thở phào một hơi, nhớ tới thời gian hạn định là năm phút, cô lập tức lao ra khỏi phòng, theo bản năng nhìn về phía đầu kia của hành lang.

Vừa vặn hết năm phút!

Chỉ một giây sau, ở chính giữa hành lang hiện ra một cái bóng tối om om, những tia sáng chung quanh nó dường như đang vặn vẹo. Bóng tối ấy trước tiên cố lan ra, sau đó như bị thứ gì cản trở mới rút lại, cuối cùng ngưng tụ thành hình dáng một con người.

Đàm Tô vội vàng chạy về phía cuối hành lang, dùng sức ấn vào cái nút gần cô nhất. May mắn làm sao, căn phòng thứ mười nằm ngay bên cạnh nút chuyển đổi không gian, cô có đủ thời gian.

Đúng thời điểm cô nhấn cái nút, khuôn mặt âm trầm của Narta xuất hiện cạnh Đàm Tô.

Hai mắt trắng bệch của cô dí sát vào Đàm Tô, tay hướng về phía Đàm Tô mà chộp, mùi hôi thối tanh tưởi càng nồng nặc.

Mà ngay đúng một giây trước khi Narta bắt được cô, Đàm Tô đã biến mất không một dấu vết.

— Cái nút thông tới tầng 5 đưa Đàm Tô đi rất đúng lúc.

Ngay khi vừa khôi phục ý thức, Đàm Tô chưa hoàn hồn thở hổn hển, lúc nãy quá nguy hiểm, sống chết cách nhau có một hai giây mà thôi.

Khi Đàm Tô định quan sát tầng này, vừa quay đầu lại đập vào mắt cô là một khuôn mặt trắng xanh dữ tợn.



Narta?!

Đàm Tô cả kinh, ngây người ra. Cùng lúc đó, Narta đã sờ tay lên gò má cô, hơi lạnh thấu xương khiến cô nhịn không mà rùng mình. Trong tiếng cười lạnh lặng lẽ của Narta, mảnh nhỏ「Sự tha thứ của Narta」thứ nhất trên mu bàn tay cô hóa thành một tia sáng, bao trùm lấy Đàm Tô, triệt bỏ sự chết người của cái chạm ấy, đồng thời cũng truyền tống cô đến một tầng ngẫu nhiên khác.

Khi Đàm Tô có thể lại cảm nhận được xung quanh, nơi đó đã biến thành một chỗ khác rồi.

Bằng bản năng, cô liếc nhìn bốn phía chung quanh thật nhanh, khi không thấy bóng dáng Narta nữa thì mới dám thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô nhớ lại cách chạy trốn mà hệ thống đã giải thích, nhận ra mình đã quá khinh thường tình huống.

Lúc đầu cô cho rằng thời gian làm lạnh của Narta là tám phút, nhưng cô quên mất lúc đầu Narta được hệ thống đưa vào đây chứ không phải sử dụng năng lực vượt tầng của mình, cho nên khi cô từ tầng 1 trốn tới tầng 5, Narta có thể lập tức đuổi theo.

Nhưng giờ dù cô biết rõ điều ấy rồi thì cũng không làm được gì nữa. Ở chế độ này, hệ thống không cho cô biết bất cứ phương pháp gì để đánh bại Narta. Chỉ cần đụng phải cô ta là cô sẽ chết, còn việc để Narta chạm vào cô ngay lần đầu tiên thì quá đơn giản. Điều duy nhất cô có thể làm chính là dùng hết sức thu thập mảnh nhỏ「Sự tha thứ của Narta」, hoàn thành chế độ chạy trốn càng nhanh càng tốt.

Hiện tại, cô có tám phút an toàn, nhưng thời gian chính là điểm mấu chốt để cô có thể vượt qua hình thức này, cô không thể lãng phí dù chỉ một giây.

Đàm Tô dành thời gian nhìn kĩ bốn phía.

Bố cục tầng này hoàn toàn khác biệt so với tầng 1, chỉ là một căn phòng hình tròn lớn, hơn nữa từ điểm nhìn của cô diện tích hai tầng cũng không giống nhau. Chỗ này mỗi tầng không gian đều có độ lớn khác nhau và đều là một không gian độc lập, nếu không thì sẽ không thể thiết lập thời gian làm lạnh mỗi khi để Narta xuyên qua một tầng được.

Trên tường của căn phòng là một số 3 to tướng, phía dưới có bốn nút màu xanh lần lượt là 1,2,3,5. Những chữ số này đang sáng lấp lánh, trong căn phòng âm u nhìn càng bắt mắt. Đồng hồ đếm giờ nằm ngay cạnh những cái nút, cũng hết sức thu hút sự chú ý.



Căn phòng này tuy lớn nhưng đồ đạc trong phòng cũng không nhiều, xung quanh không có gì. Chỉ có khu vực trung tâm của phòng là nổi bật, nhìn rất rõ ràng.

Đàm Tô vội bước tới, nhanh chóng nhìn cả khu ấy một lần.

Đồ đạc ở đây khá ít, chỉ có một cái két sắt nhỏ màu xám, bên cạnh là một dãy các giá sách, phía dưới có mấy tờ giấy vương vãi lả tả. Trừ những thứ đó ra, một con quỷ cũng không có.

Đàm Tô ngồi xổm trước két sắt, két đang bị khóa. Trên bảng điện tử hiện lên dòng chữ: “Xin điền mật khẩu gồm bốn chữ số, sai liên tục ba lần, két sắt sẽ bị khóa kín.”

Mật khẩu…

Đàm Tô không tự chủ liếc nhìn dãy giá sách bên cạnh, sau khi nhìn nhanh mấy lần sự tập trung của cô liền rơi vào những tờ giấy trên mặt đất. Cô đi tới nhặt chúng lên, tỉ mỉ kiểm tra một lượt nhưng không phát hiện được bất cứ cái gì liên quan đến chữ số. Mấy tờ giấy này đều là bản vẽ cấu trúc xương của con người, mặt trên còn không có lấy một chữ nào.

Nhưng rất nhanh Đàm Tô đã nhận ra có vừa đúng bốn tờ giấy, hơn nữa chúng đều rơi ra từ cùng một quyển sách. Cô lập tức lục lọi giá sách, dựa vào độ lớn của tờ giấy, rất nhanh đã tìm được một quyển Bách khoa toàn thư về Sinh vật, lật tới chỗ của những trang sách rơi xuống đất.

Nhưng khi Đàm Tô lật tìm tất cả những trang sách xung quanh chỗ bị rách, không trang nào xuất hiện mật mã. Cô có chút nôn nóng mà khép sách lại, chợt sửng sốt phát hiện mặt sách chỗ gáy trắng có những vệt đen. Cô vội nghiêng quyển sách, hướng về phía trước mà đẩy lên, những vệt đen chằng chịt trong nháy mắt trở nên rõ ràng.

Bốn chữ số xuất hiện: 2017.

Mật khẩu!

Đàm Tô lập tức nhập bốn số này vào két sắt trên bàn, nhấn xác nhận.

Trên màn hình hiện ra một hàng chữ: Mật khẩu sai, mời thử lại!

Sao lại sai?



Đàm Tô nhăn mày. Là do cách cô nhìn số không đúng hay là thế nào? Theo lý thuyết thì bốn con số này phải là mật khẩu chứ, có nhìn ngược lại thì cũng không ra số nào hết, cho nên có thể loại khả năng cô nhìn nhầm hướng.

Ánh mắt Đàm Tô một lần nữa hướng về phía giá sách.

Sách trên giá hầu hết đều liên quan đến sinh vật, xem ra đây chính là sách mà Narta sưu tầm. Cô vẫn nhớ kĩ lúc đầu hệ thống đã nói qua, nơi này gọi là lầu nhỏ của Narta. Nếu như tầng một là tuổi thơ của Narta, vậy thì tầng ba này có vẻ chính là quãng thời gian đại học của cô ấy?!

Đàm Tô dạo quanh dãy giá sách một vòng, không phát hiện cái gì đặc biệt. Mà những quyển sách nằm trên giá cũng không có gì đặc sắc, nhìn qua hết sức bình thường.

Mật khẩu đến cùng là ở chỗ nào!

Đàm Tô nôn nóng nhìn về phía bảng đếm giờ, lúc này thời gian đã qua mốc 3 phút 45 giây. Thời gian không ngừng trôi, Đàm Tô càng lúc vàng vội hơn. Thời gian làm lạnh khả năng xuyên tầng của Narta là tám phút, nếu như tốc độ của cô nhanh thì nói không chừng có thể lên tầng trên tìm mảnh nhỏ. Ở tầng này, cô đã dùng gần một nửa thời gian, nếu không thể tìm được ở đây thì cô cũng không còn thời gian mà lục lọi ở những khu vực còn lại nữa. Hơn nữa còn có một vấn đề nghiêm trọng, ở mỗi tầng cô phải đợi ít nhất ba phút, nếu như nán lại ở tầng này quá năm phút thì khi đến tầng tiếp theo, sau khi đợi ba phút để sử dụng nút bấm chuyển đổi không gian, thời hạn tám phút làm lạnh của Narta sẽ đến. Nếu không có sự bảo vệ của mảnh nhỏ, chỉ với lần công kích đầu tiên của Natalie, cô chắc chắn sẽ chết.

Đàm Tô rất nhanh thu mắt lại, chuẩn bị gỡ rối những suy nghĩ của mình.

Chờ đã…

Cô quay lại, một lần nữa nhìn về phía bảng đếm giờ – nó nằm bên cạnh nút chuyển đổi không gian.

Lúc trước cũng đã nói, căn phòng này rất tối, cho nên số tầng cũng như bảng đếm đều phát sáng. Mà lúc này, bốn chữ số “1,2,4,5” vẫn như trước phát ra ánh sáng xanh biếc yếu ớt.

Đàm Tô híp mắt.



Nếu như việc căn phòng tối om và những con số phát sáng đều đã được lên kế hoạch trước thì sao? Nếu như vậy, mật khẩu chính là chuỗi số “1,2,4,5” này nhỉ?

Đàm Tô cảm thấy mình như được khai sáng, bèn gõ bốn số này vào két sắt. Bởi vì còn hai cơ hội nữa nên nếu lần này thất bại, cô vẫn còn một lần thử cuối cùng nên cũng không rấm rứt có nên thử hay không. Huống chi sau khi xác nhận giá sách chỉ là thủ thuật che mắt thì việc những nút bấm chuyển đổi không gian chính là mật khẩu có khả năng cao hơn nhiều. Phần lớn mọi người đều không nghĩ mật khẩu sẽ được bày hết ra trước mắt mình như thế, nếu như cô là người thiết kế tầng này, cô cũng sẽ cố ý làm vậy để khiến người chơi rối loạn.

Sau khi nhấn xác nhận, một tiếng ‘cạch cạch’ nhỏ vang lên, két sắt mở ra.

Đàm Tô trong lòng vui vẻ, lập tức mở cửa ra.

Két sắt không lớn, bên trong cũng chỉ có một quyển sách.

Điều khiến Đàm Tô nở nụ cười đó chính là, quyển sách này cùng với quyển Bách khoa toàn thư lúc nãy cô tìm được trên giá sách giống nhau như đúc, từ bìa cho đến nhà xuất bản, đều là cùng một lượt in.

Nhưng nếu đã bị giấu kín trong két sắt như thế, vật này chắc chắn có giá trị.

Đàm Tô đưa tay cầm quyển sách lên, vừa chạm vào trước mắt cô lướt qua rất nhiều hình ảnh.

Tính tình Narta kì quặc, lên Đại học cũng không kết bạn, mỗi ngày chỉ tiếp xúc cùng với môn Sinh vật cô ấy thích nhất. Cô thường đến thư viện trường, mà đã đến là sẽ ngồi cả ngày. Nhưng mà dù có học được thêm bao nhiêu kiến thức cũng không đủ lấp đầy nội tâm trống rỗng của cô. Chứng kiến những sinh viên khác tụm năm tụm ba, cùng bạn bè vui chơi học tập, cô cũng có chút ước ao. Chỉ là sự quái gở của cô khiến cô chỉ có thể một mình, quãng thời gian đại học ấy, toàn bộ đều cô độc.

Đúng vậy, tất cả cảnh tượng đều toát ra một cảm giác cô đơn, giống như quyển sách nằm lẻ loi một mình trong két sắt vậy, không có bạn bè, chỉ có chính mình.

Đàm Tô hoàn hồn, phát hiện trên mu bàn tay mình đã hiện ra một phần năm hình tròn màu xám. Mảnh vụn màu vàng lúc đầu đã biến mất, trên tay cô chỉ còn một mảnh màu xám tro này. Khi mảnh màu vàng đã bị sử dụng thì nó sẽ biến thành màu xám tro, mà ba mảnh còn lại không có hiệu ứng đặc biệt thì từ đầu đã có màu xám rồi.



Đã lấy được mảnh nhỏ của tầng này, Đàm Tô lập tức đi nhanh tới bên cạnh bảng đếm giờ, lúc này thời gian vẫn chưa đến năm phút. Tốt, cô vẫn có đủ thời gian.

Hiện tại Narta vẫn còn ở tầng năm không rời đi được, mảnh nhỏ của tầng 1 và tầng 3 cô đều đã lấy được, như vậy vẫn còn tầng 2 và tầng 4.

Đàm Tô lựa chọn rất nhanh, liền ấn nút đến tầng 4.

Cô thấy hoa mắt, khung cảnh xung quanh nhanh chóng thay đổi.

Khi mở mắt ra, trước mặt cô là một phong cảnh hoàn toàn khác biệt so với hai tầng trước. Cả một tầng đều là một màu hồng nhạt, bầu trời bên trên trôi nổi như trong giấc mơ với những cơn mưa cánh hoa xinh đẹp. Nhìn về phía xa, một cầu vồng sáng lấp lánh treo trên đường chân trời. Nếu đứng lâu, cô còn nghe thấy giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc cười nói: “Mau bắt em đi ~”

— Cái quỷ gì đây?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK