Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Uyên

Đàm Tô không biết ma nữ Narta này có thể quang minh chính đại xuất hiện giữa ban ngày hay không, chí ít là trước khi Narta xuất hiện, cô cần phải mau chóng thuyết phục mẹ Narta đem di thể của cô đi hoả táng.

Nếu như di thể bị hoả táng, vậy Narta sẽ biến mất sao?

Đàm Tô cảm thấy khả năng này không cao, chưa từng nghe nói có con quỷ nào sẽ chết khi bị hoả táng thi thể cả, rất nhiều con quỷ sau khi bị hoả táng mới bị biến thành quỷ.

Đàm Tô chưa bao giờ thấy thứ gì như quỷ xuất hiện trong thế giới hiện thực cả, hiện tại cũng không có cách nào bắt chước theo tương tự được, cô chỉ có thể cố gắng theo sát mẹ Narta, cô cảm thấy Narta sẽ không xuất hiện với vẻ ngoài đáng sợ hoặc giết người trước mặt mẹ mình đâu.

Mẹ Narta mở một cánh cửa ra, dẫn cô đi vào.

Cửa vừa mở ra Đàm Tô đã suýt chút bị mùi hôi trong phòng làm cho ngất đi, cô nhắm mắt lại chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới bước vào phòng.

Mẹ Narta hình như không hề bị mùi hôi trong phòng ảnh hưởng, đi tới trước giường rất tự nhiên, cúi người xuống gần bóng người trên giường, thấp giọng nói: “Narta, bạn của con đến thăm con này, con mau dậy đi.”

Bóng người kia vẫn không nhúc nhích, nhưng mẹ Narta lại giống như nghe được tiếng gì đó, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Con bé này, ngay cả bạn bè đến thăm cũng không muốn rời giường, con nói xem mẹ phải nói con thế nào mới tốt đây?”

Nói xong bà ngồi dậy, áy náy nhìn Đàm Tô, “Xin lỗi, để con phải đi một chuyến vô ích rồi, hiện tại Narta nó không thoải mái, không muốn gặp người khác.”



“À, vậy sao. Không sao cả.” Đàm Tô lắc đầu. Trạng thái tinh thần của mẹ Narta quả thực có vấn đề, rõ ràng Narta đã chết lâu rồi, thi thể đã mục nát đến độ bốc mùi hôi thối nhưng bà vẫn tự lừa mình cho rằng cô ấy còn sống. Đối với chuyện này, Đàm Tô cũng không muốn trách mẹ Narta, mất đi người con gái duy nhất bà đã đủ đáng thương lắm rồi. Muốn trách thì trách Narta không hiểu chuyện. Rõ ràng ở nhà còn có một người mẹ, nhưng lại tàn nhẫn bỏ mẹ của mình mà đi, cô ấy chưa từng nghĩ tới, mẹ của cô ấy mất đi cô ấy sẽ đau khổ, tuyệt vọng đến cỡ nào hay sao?

Ngay khi mẹ Narta chuẩn bị dẫn cô xuống lầu, Đàm Tô bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, con còn có điều muốn nói với Narta.” Không đợi mẹ Narta phản ứng, Đàm Tô liền tránh khỏi bà, đi tới trước giường Narta, lật cơ thể kia lại.

Hiện tại xuất hiện trước mặt Đàm Tô là một khuôn mặt mục nát, đôi mắt, lỗ mũi, miệng đều bị lún sâu vào trong, đã sớm không còn nhìn ra được tướng mạo vốn có nữa.

Dù Đàm Tô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng vẫn kinh ngạc lùi lại phía sau mấy bước.

Mẹ Narta muốn ngăn Đàm Tô nhưng lại không ngăn được, bà chậm rãi rút tay về, đau đớn nhìn đứa con gái đã hoàn toàn thay đổi trên giường, cay đắng nói: “Narta con bé không muốn người mẹ như tôi, cứ thế mà bỏ tôi đi mất…”

“Con biết.” Đàm Tô nghe ngữ khí nghẹn ngào của mẹ Narta, không xoay người, chỉ nhìn thi thể Narta nặng nề nói, “Thật ra, lần này con đến đây là vì con mơ thấy Narta.”

Mẹ Narta nghe vậy, lập tức kích động nắm lấy tay Đàm Tô, giống như nắm lấy một cái phao cứu sinh, luôn miệng nói: “Con nhìn thấy con bé? Con bé nói gì với con? Con bé sống có tốt không? Con bé có nhắc đến cô không?”

Những câu hỏi liên tục cùng với đôi mắt rưng rưng muốn khóc của mẹ Narta khiến Đàm Tô cảm thấy chua xót, cô chuyển tầm mắt, miệng nói: “Cô ấy rất khoẻ. Cô ấy nhờ con nói với cô rằng cô ấy có lỗi với cô, hi vọng cô có thể đưa cô ấy đi hoả táng, hãy quên đứa con gái bất hiếu như cô ấy đi, tiếp tục sống một cuộc sống thật tốt.”

Đàm Tô không kềm nổi mà nắm lấy tay mẹ Narta, dịu dàng khuyên nhủ: “Nhất định Narta không hi vọng nhìn thấy cô đau khổ như vậy đâu. Cô phải tiếp tục kiên cường sống tiếp.”

Từ góc độ của Đàm Tô mà nói, mất đi người thân duy nhất của mình, cô thật sự không biết làm sao mẹ Narta có thể kiên cường sống tiếp được nữa. Nhưng hiện tại, ngoại trừ có thể nói những lời an ủi này ra, cô không thể nói gì khác cả. Nếu như lúc trước cô chỉ không đồng ý với lựa chọn của Narta, thì bây giờ, nhìn thấy mẹ Narta đau khổ tuyệt vọng, đối với Narta lòng cô cũng chỉ còn lại khiển trách. Trên thế giới này người đối xử tốt nhất với bạn chỉ có cha mẹ bạn, cho dù có ai phản bội bạn đi chăng nữa, thì cha mẹ bạn vẫn sẽ tốt với bạn mà không cần bất cứ lý do gì.



Mẹ Narta kéo lấy Đàm Tô khóc một lúc lâu, khóc mãi đến khi khàn cả cổ họng, hai mắt sưng như quả hạch đào bà mới dần dần dừng lại. Bà tiếp nhận lời khuyên bảo của Đàm Tô, quyết định lập tức đưa Narta đi hoả táng.

Xế chiều hôm đó, mẹ Narta lập tức thông báo cho người trong thôn biết tin con gái mình qua đời, có sự hỗ trợ của người trong thôn, di thể của Narta cũng được dọn dẹp cẩn thận, cuối cùng đưa vào nhà tang lễ.

Nhìn di thể của Narta bị đẩy vào lò thiêu, Đàm Tô hơi há miệng thở ra.

【Hoàn thành nhiệm vụ tức thời, thưởng 100 điểm.】

Giọng nói của hệ thống nhắc nhở rất đúng lúc, Đàm Tô yên lòng.

Biết rất có khả năng là Narta ở ngay gần đây, cô không dám rời mẹ Narta nửa bước. Lúc sắc trời đã tối, cô lấy cớ là phải chăm sóc mẹ Narta thật tốt, một tấc cũng không rời bà.

Mẹ Narta không biết nỗi e ngại của Đàm Tô, chỉ nghĩ Đàm Tô là một người bạn tốt trọng tình trọng nghĩa, cảm ơn sự chăm sóc của cô hết lần này đến lần khác. Lời cảm ơn của bà khiến Đàm Tô rất ngượng ngùng, mặc dù đúng thật là cô đang giúp đỡ chăm sóc mẹ Narta, nhưng động cơ thật sự mà cô bám theo bên cạnh mẹ Narta lại rất xấu.

Cứ như thế Đàm Tô ở bên cạnh mẹ Narta chăm sóc bà cả một đêm, sau khi mẹ Narta ngủ cô cũng không dám ngủ, gắng gượng mãi đến tận khi trời tờ mờ sáng mới nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Đàm Tô bị tiếng hít thở lạnh lẽo làm cho tỉnh lại.

Lúc ý thức đã tỉnh táo lại, cô lập tức chịu đựng bản năng muốn mở hai mắt, cảm nhận hô hấp lạnh lẽo sau cổ.

Cái cảm giác này… Không sai, là Narta tạo thành!

Nhưng mà mẹ Narta vẫn còn ở đây mà phải không? Narta cứ xuất hiện như vậy có sao không? Cô ta không sợ sẽ doạ mẹ mình sao!

Chờ chút, chẳng lẽ…



Đàm Tô đột nhiên mở hai mắt, chợt phát hiện mẹ Narta vốn đang nằm trên giường lại không còn ở đây nữa. Mà lúc này dưới lầu lại truyền đến tiếng va chạm nhẹ nhàng của bát nồi.

Mẹ Narta không đánh thức cô đã dậy đi làm cơm mất!

“Tôi đã cảnh cáo cô…” Giọng nói âm u mờ ảo của Narta truyền đến từ phía sau Đàm Tô.

Giờ khắc này, mặc kệ là quay đầu hay không quay đầu, đều bị bầu không khí đáng sợ này doạ sợ.

Đàm Tô lăn một vòng trên giường, cuối cùng lăn xuống giường từ một phía khác, nửa ngồi nửa quỳ nhìn về phía cô mới nằm lúc nãy.

Narta treo lơ lửng trên không trung, mái tóc dài rũ xuống vì đứng chổng ngược, trên tóc còn có máu tươi chậm rãi nhỏ xuống. Đôi mắt âm u đầy chết chóc trừng to nhìn chằm chằm Đàm Tô, khoé miệng bị nứt còn có máu tươi đọng lại.

Con ngươi Đàm Tô co rụt, cô nghi ngờ có lẽ lần này mình sẽ phải chết dưới tay Narta. Nhưng một giây sau đó, âm thanh của hệ thống lại vang lên.

【Nhiệm vụ đầu mối thứ ba: Dùng hình thức chạy trốn để nhận “Sự tha thứ của Narta”, phần thưởng nhiệm vụ là mảnh vỡ cửa.

Hiện tại bắt đầu hình thức chạy trốn. Hình thức này sẽ để người chơi và người trong thế giới này cùng tiến vào năm tầng lầu Narta. Năm phút sau khi người chơi đi vào, Narta cũng sẽ vào cùng một tầng. Trong mỗi một tầng, có rất nhiều cách hạn chế khả năng di chuyển của Narta, khác với tầng trệt, Narta cũng có thể di chuyển, nhưng thời gian đông cứng khi di chuyển là tám phút.

Chỉ cần người chơi có tiếp xúc cơ thể với Narta thì sẽ được xem là chết trong hình thức chạy trốn, tuyên bố nhiệm vụ thất bại. Mỗi một người ở mỗi tầng đều có một mảnh vỡ “Sự tha thứ của Narta”, lần thứ nhất và lần thứ tư nhận được mảnh vỡ có thể chia ra dùng để hoá giải một lần chết do tiếp xúc với Narta, nó cũng sẽ đưa người chơi đến một tầng nào đó, cách sử dụng là tự động khởi động. Sau khi hình thức chạy trốn mở ra, người chơi sẽ được đưa đến một tầng ngẫu nhiên, mỗi tầng đều có bốn nút bấm để lập tức di chuyển đến những tầng khác, nhưng thời gian chờ của người chơi ở mỗi tầng ít nhất là ba phút, nhiều nhất không vượt quá mười phút. Nếu vượt quá thời gian mà chưa rời đi, người chơi sẽ bị bắt buộc đưa đi, đến một tầng ngẫu nhiên khác, mỗi tầng đều có thể vào nhiều lần.



Khi người chơi tập hợp đủ năm mảnh vỡ “Sự tha thứ của Narta” (Bao gồm cả đã sử dụng), hình thức chạy trốn sẽ hoàn thành, nhiệm vụ lần này thành công.】

Lúc lời hệ thống vừa chấm dứt, Đàm Tô phát hiện mình không còn ở chỗ cũ nữa, mà lại xuất hiện ở giữa hành lang dài. Một đầu của hành lang treo một cái đồng hồ khổng lồ, đang bắt đầu nhích lên từ số 0, một đầu khác của hành lang lại treo con số “1” rất lớn, phía dưới là bốn nút bấm màu xanh lục, phía trên chia ra viết 2, 3, 4, 5. Nói cách khác, hiện tại cô đang ở lầu một, bốn nút bấm kia là dẫn đến những tầng phía trên.

Đàm Tô không cho mình quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lập tức nhìn về phía căn phòng bên cạnh hành lang.

Lúc hệ thống giải thích quy tắc của hình thức chạy trốn, cô đã hiểu rõ một số chuyện. Quan trọng nhất, đại khái là một khi cô hoàn thành được「 Nhiệm vụ chủ tuyến 」, cô có thể được Narta tha thứ, sống tiếp, cũng nhận được thưởng mảnh vỡ cửa, nếu như không thể hoàn thành, hệ thống cũng sẽ không làm gì cô cả, nhưng chỉ sợ rằng Narta sẽ không bỏ qua cho cô, nếu sau đó cô chết trong tay Narta, vậy cô sẽ bị trừ đi 500 điểm và bị ép rời khỏi thế giới này ——「 Nhiệm vụ tức thời 」 thất bại và chết trong thế giới thứ nhất đều sẽ phải rời đi.

Cô còn muốn tiếp tục chơi tiếp, hoàn thành thành công「 Nhiệm vụ chủ tuyến 」,「 Nhiệm vụ chủ tuyến 」này, cô không thể thua.

Đối với những chuyện khác là vậy, còn lại là về「 Nhiệm vụ chủ tuyến 」của chính mình. Năm phút sau khi cô tiến vào, Narta sẽ đi vào, mà khi ở cùng một tầng Narta có khả năng di chuyển tức thời, cơ bản là khi Narta vừa đến, dù cho cô có ở nơi nào cũng chết chắc. Vì vậy khi mới bắt đầu, cô nhất định phải tận dụng thời gian đi tìm mảnh “Sự tha thứ của Narta” thứ nhất, có mảnh vỡ kia chính là có thêm bùa bảo mệnh. Mà thời gian của cô lại chỉ có ngắn ngủi năm phút.

Trong thời gian ngắn ngủi, Đàm Tô đã thấy rõ được một mặt tường của hành lang, mặt khác có rất nhiều cánh cửa không cùng màu sắc, số lượng căn phòng là mười. Mỗi căn phòng cô chỉ có thể kiểm tra trong vòng 20 giây, còn phải để lại thời gian suy nghĩ. Nếu tốn quá nhiều thời gian vào một căn phòng nào đó, rất có thể cô sẽ bị Narta bắt được. Như vậy nhiệm vụ sẽ thất bại.

Phòng đầu tiên Đàm Tô đi vào là hồng nhạt, vừa đi vào, cô lập tức phát hiện hình như mình đã đến một không gian khác. Trên sân cỏ rộng rãi, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang thả diều, vừa chạy chậm về phía trước vừa quay đầu, một bé gái năm, sáu tuổi chạy đuổi theo phía sau ông, nụ cười xán lạn lại hồn nhiên.



Nhìn kỹ lại, Đàm Tô phát hiện cô bé kia có lẽ là Narta khi còn nhỏ. Như vậy nói lên, người đàn ông đang chơi diều kia, chính là cha của Narta rồi.

Chờ một lúc cũng không có gì xuất hiện nhiều hơn, Đàm Tô xoay người rời khỏi căn phòng này, đi vào một phòng phía sau. Trước tiên cô muốn xem toàn bộ phòng một lần, rồi lại suy đoán xem mảnh “Sự tha thứ của Narta” đến cùng là ở đâu.

Căn phòng thứ hai màu phấn nhạt, sau khi đi vào Đàm Tô nhìn thấy được cảnh tượng một nhà ba người đang vui vẻ ấm áp xem ti vi. Cô không chờ gì nhiều, tiếp tục đi về phía một căn phòng khác.

Sau khi màu sắc dần chuyển thành màu tối, nội dung bên trong cũng tương tự vậy, Đàm Tô chỉ liếc mắt rồi lập tức ra ngoài, mãi đến cái cuối cùng, cửa phòng là màu đen.

Cô mở cửa phòng, xuất hiện trước mắt chính là một buổi tang lễ. Bức ảnh trắng đen của cha Narta treo ở phía trước, Narta giống như chỉ còn biết khóc, ai tới nói chuyện với cô, cô đều không quan tâm đến.

Nhìn chằm chằm Narta khi còn bé vài giây, rốt cục Đàm Tô cũng lùi về sau một bước đóng cửa phòng lại. Cô liếc mắt nhìn cái đồng hồ tính giờ cuối hành lang một cái, hiện tại nó đang hiện thời gian là 2 phút 10 giây.

Đàm Tô chuyển ánh mắt, bình tĩnh quét về phía mười cánh cửa phòng kia.

Trong mười cánh cửa phòng này, chỉ có cửa phòng màu đen là nổi bật, nói như vậy có thể mảnh vỡ “Sự tha thứ của Narta” ở ngay trong căn phòng này. Nhưng vấn đề là, đến cùng là ở đâu trong căn phòng đó? Làm sao cô mới lấy được?

Bên trong cảnh tượng kia… có phải có manh mối gì có thể để cô sử dụng không? Có phải có gì đó cho thấy mảnh vỡ “Sự tha thứ của Narta” ở đâu không?

Ngoại trừ căn phòng thứ mười, hình ảnh của những căn phòng còn lại đều liên quan tới cảnh tượng Narta chơi đùa với ba mẹ khi còn bé, trong đó, hình ảnh của cha Narta luôn nhiều hơn mẹ của cô…

Trong đầu Đầm Tô bỗng xẹt qua hình ảnh về cảnh tượng thi thể nằm trên giường của Narta ngảy hôm qua, có thứ gì đó phát sáng lấp loé.



Cô đột nhiên mở hai mắt.

Dây chuyền!

Hiện tại trên chiếc đồng hồ lớn đã hiển thị thời gian là 3 phút 25 giây, Đàm Tô vọt vào căn phòng màu đen lần thứ hai, cảnh tượng bên trong không khác gì với lúc nãy, cô nhanh chóng vọt tới trước mặt bé Narta, ngồi xuống trước mặt cô. Tất cả mọi người giống như là ảnh ảo, không ai “nhìn thấy” Đàm Tô đột nhin xông tới.

Quả nhiên trước ngực của Narta có mang theo một sợi dây chuyền, giống như đúc với cái trên thi thể Narta. Cô nhớ tới những hình ảnh tươi đẹp kia, có một hình là là cha Narta đã đeo một sợi dây chuyền xinh đẹp lên cổ Narta, còn Narta thì lại cao hứng hôn cha cô một cái. Bởi vì là dây chuyền mà cha đưa, vậy nên Narta vẫn luôn mang theo, mãi đến tận khi lớn lên.

Đàm Tô đưa tay đến muốn lấy đi dây chuyền trước ngực bé Narta, ai ngờ chỉ vừa đưa tay tới, cô bé vốn không để ý đến ai, chỉ quan tâm đến chuyện gào khóc của mình lại đột nhiên ngẩng đầu, bàn tay nhỏ nắm lấy cánh tay Đàm Tô, đôi mắt sưng đỏ trộn lẫn đau thương và oán hận, lời nói non nớt nhưng âm u lạnh lẽo truyền ra từ trong đôi môi nhỏ bé: “Ba ba đã rời bỏ em, ông ấy chỉ để lại cho em thứ này, chị vẫn muốn lấy nó đi sao?”

Đàm Tô bỗng dưng kinh sợ, cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay bắt lấy cánh tay cô giống như thật vậy, chớp mắt cả nửa cái cánh tay của cô đều cứng ngắc!



Chia sẻ:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK