• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghĩ đến hắn không khỏi rùng mình, không biết đời trước khi thấy em trai mình xảy ra chuyện, lại còn bị chính hắn hại chết, Phong Chấn Kiệt anh có mất lí trí đến nỗi cái mồ chôn cũng không cho hắn yên thân không.
" A Kiệt ! Con làm gì vậy ? "
Quân Thiên Hàn giật mình quay qua, chỉ thấy Dương Tử Hi gương mặt khó hiểu nhìn tình hình trước mắt, cô bước đến khẽ xoa đầu hắn, giải toả đi tình huống căng thẳng ngay lúc này.
" Chấn Kiệt ! Con lại đi doạ A Hàn như vậy là sao hả ? "
Hắn có phần cảnh giác liếc nhìn Phong Chấn Kiệt, lại chỉ thấy anh không để ý đến mình lấy một chút, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Bảo Bảo của hắn
" Em sợ người lạ, con chỉ muốn bảo vệ em thôi "
Anh mặt lạnh phát ra câu nói khiến hắn sững người.

Lí do này lấy ra không khỏi quá vô lí đi.

Phong Miên trước giờ đối với ai cũng đều cởi mở, ít khi thấy cậu ít nói hay sợ hãi trước mặt ai cả.

Nói trắng ra là một tiểu ngốc manh cực kì dễ dụ.
Chẳng lẽ hồi nhỏ Bảo Bảo xảy ra chuyện mà hắn không biết ?
" Thằng nhóc này, con xem Thiên Hàn giống người sẽ hại A Miên lắm sao.


Tình nghĩa giữa hai nhà Quân - Phong không phải con không biết ! ".

Dương Tử Hi nhẹ giọng trách mắng, tay còn khẽ dí nhẹ lên trán anh.
Quân Thiên Hàn nhìn một màn này không khỏi nhịn cười cảm khái.

Trị được người này có lẽ chỉ có vị mẫu thân quyền lực này thôi.
" A Hàn, đây là Chấn Kiệt, anh trai Bảo Bảo, hơn con 4 tuổi.

Con đừng so đo với nó, chuyện vừa rồi dì thay mặt nó xin lỗi con "
Hắn hơi ngây người với cách xưng hô thân mật này, lại càng cảm thấy vui vẻ khi bản thân được lòng mẹ vợ đến vậy.
" Không ạ, dì không cần khách sáo vậy, từ giờ cứ coi con là người nhà của dì đi "
Hắn cười đến sáng lạn, Tử Hi nhìn kiểu gì cũng thấy vừa mắt, cô lại càng yêu thích đứa trẻ này hơn.

Sống trong gia đình gia giáo chẳng những vị tiểu thiếu gia này không mất đi khí chất quý tộc vốn có lại còn giữ được khuôn phép nhất định, vẫn biết lễ phép hiểu chuyện trước những bậc tiền bối.
Phong Chấn Kiệt nghe được khẽ nhíu mày, thế này là cố gắng tiếp cận bé con nhà anh à ? Ít nhiều anh cũng nghe nói nhiều đến thiếu gia Quân gia, tuy tuổi nhỏ nhưng đã sớm đi theo gia chủ Quân Thiên Bách khắp các bữa tiệc xã giao lớn nhỏ.
Hơn nữa, tính tình vị tiểu thiếu gia này cực lạnh nhạt, lại khó gần, chỉ bằng một vài câu nói cũng đủ khiến người ta hãi hùng với sự tinh anh quá thể của hắn.
Biết cậu công tử nhỏ này đến nhà mình, anh nói trắng ra là cực kì có ác cảm, cứ có cảm giác tên gia hoả này là mầm mống dạy hư em trai anh.

Giờ nhìn tên nhóc ngoan ngoãn cởi mở trước mắt, Phong Chấn Kiệt không khỏi lạnh mặt.
Nhóc này chắc chắn là có ý định dụ dỗ em trai anh nên mới đổi tính đổi nết như vậy !
Quân Thiên Hàn bị ánh mắt lạnh băng của Phong Chấn Kiệt nhìn mà không khỏi run người, dự cảm không lành càng lúc càng mãnh liệt.

Chưa kịp để hắn nói gì, người trước mắt đã quay đi, lại là bộ mặt đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
Phong Chấn Kiệt: " Vâng, con xin phép "
Hắn khắc hiểu người này chắc chắn không ưng gì hắn, đành quay sang Dương Tử Hi mỉm cười :
" Dì à, con đưa em về phòng trước, không phiền dì đâu ạ "
" Được, vậy A Hàn chơi với Bảo Bảo đi, căn phòng ngay cuối hành lang nha con ".

Phong phu nhân mỉm cười hiền hậu đáp.

" Dạ, cảm ơn dì "
Phong phu nhân: " Dì đi làm chút điểm tâm, lát mang lên cho hai đứa "
Đợi Dương Tử Hi đi khuất, hắn mới thở phào vỗ vỗ vai bé con.

Phong Miên tròn mắt nhìn hắn, cánh tay ở cổ siết chặt khiến Quân Thiên Hàn có chút khó thở.
Hắn sốt sắng hỏi : " Sao vậy ? Làm em sợ rồi sao ? "
" Ưm...!".

Hai chiếc răng sữa ngứa ngáy cạ vào cổ hắn, Quân Thiên Hàn hơi đứng hình.
" Em đói rồi sao ? "
Ngoài lí do này ra thật sự hắn không còn nghĩ được gì khác.

Nhắc mới nhớ từ lúc ở nhà hắn đến giờ bé đã ăn được cái gì đâu.
Quân Thiên Hàn vỗ nhẹ lên trán, hắn đây là sơ suất quá rồi.

Lại để cậu chịu đói như thế, tự nhiên thấy mình chăm sóc không được chu toàn là sao ?
Quay qua nhìn bé con, hắn giật mình khi Phong Miên ngậm trong miệng viên kẹo hắn cho mà lấy răng sữa cà cà vỏ kẹo.

Trời, thật sự là dễ thương chết mất.
Đưa tay niết nhẹ môi bé con, hắn thở dài một hơi.


Đành quyết tâm tự mình pha sữa cho Bảo Bảo nhà hắn.
Phòng bé con hoàn toàn đúng với những gì hắn tưởng tượng, thoải mái đến mức hắn chỉ muốn nằm lì xuống giường mà chợp mắt đôi chút.

Phong Miên níu lấy tai hắn giật giật mới gọi được hồn Thiên Hàn về
" Được được, chờ anh chút, liền cho em ăn no "
Loay hoay tìm kiếm khắp nơi, lại thấy ngay đó chai sữa đã được hâm nóng từ bao giờ.

Quả nhiên mẹ vợ vẫn là chu toàn nhất.

Thiên Hàn cầm lên đưa cho Phong Miên, bé lại nhìn chằm chằm hắn rồi nhìn chai sữa trước mặt
Quân Thiên Hàn thấy thế không khỏi bật cười : " Nè, nãy đòi ăn mà sao giờ ngồi im vậy ? Em hết đói rồi à ? "
Bất chợt, Bảo Bảo níu lấy ngón tay hắn cho lên miệng cắn cắn, khiến Thiên Hàn hoảng hốt tròn mắt.

Đây...!cũng quá thách thức giới hạn của hắn đi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK