Cô vội vã tắm rửa thay đồ rồi chạy xuống dưới nhà, trùng hợp thay hôm nay là chủ nhật Lăng Duật không đến công ty, hắn ngồi ở sofa phòng khách nhâm nhi ly cafe đen của mình. Khương Tịnh Kỳ cúi mặt muốn lướt qua hắn.
“ Đứng lại ” Giọng nói của hắn đầy lạnh lẽo khi thấy cô muốn lướt qua hắn.
Bước chân cô khự lại chậm rãi quay đầu nhìn hắn cô vẫn không tỏ ra tức giận hay gì cả chỉ nhẹ nhàn mà lên tiếng “ Anh có chuyện gì sao? ”.
“ Cô đến thăm ông ta? ” Lăng Duật nhớ rất rõ, mỗi tháng Khương Tịnh Kỳ đều sẽ đến đó, chỉ cần đến cuối tháng cô sẽ đi.
Cô im lặng không trả lời hắn khiến hắn càng thêm tin chắc mình đã nói đúng, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo nhìn cô “ Chẳng phải tôi nói rằng cấm cô đến đó rồi sao? ” Lăng Duật chính là không muốn cô nhìn thấy ông ta, hắn chính là muốn ông ta dằn vặt, muốn cô khổ sở.
“ Lăng Duật! Xem như em cầu xin anh cho em đến thăm ông ấy được không? Chỉ một chút thôi ” Khương Tịnh Kỳ đôi mắt ngấn nước, nghẹn ngào nói với anh.
Hắn làm gì cho cô toại nguyện “ Tôi không thích nói hai lần ” Hắn đứng dậy đi đến chỗ cô đang đứng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào má của cô.
“ Nếu cô dám cãi lời tôi, đừng nói là đến thăm ông ta, ngay cả ngày ông ta ra khỏi đó cũng sẽ rất lâu đó ” Lăng Duật giọng nói đầy bỡn cợt, điểm yếu duy nhất của Khương Tịnh Kỳ chính là ba Khương, hắn luôn lợi dụng điểm yếu đó mà ép buộc cô.
Khương Tịnh Kỳ nghe hắn nói liền ngây người, hắn nhất định phải bắt ép cô thế này? Hắn phải hành hạ cô thì mới cảm thấy vui vẻ sao?
“ Lăng Duật! Em phải làm thế nào anh mới chịu buông tha cho ba em, em lấy mạng em đổi cho ông ấy được không? ” Lời nói của cô đầy bi thương.
“ Haha! Được đó nếu vậy có khi tôi suy nghĩ lại ” Lăng Duật không nhìn ra được sự khác lạ trong đôi mắt của Tịnh Kỳ, anh chỉ nghĩ cô nói thế cho qua chuyện, anh không hề nhận ra bất kỳ sự khác lạ nào cả.
Lăng Duật quay lưng Khương Tịnh Kỳ cắn răng lên tiếng “ Được!... ” dứt câu ánh mắt cô hiện lên sự nghiêm túc trong câu nói của mình.
Bước chân gấp gáp, nhìn thẳng vào cây cột to lớn phía trước, không do dự, không sợ hãi Khương Tịnh Kỳ một bước đập đầu mình thật mạnh vào cây cột rồi ngã ra nền nhà, cú đập mạnh đến mức vang cả tiếng động. Ngay cả quản gia cũng sợ hãi trước hành động của cô bà còn không kịp hét lên thì cô đã đập đầu vào cột rồi.
Lăng Duật nghe tiếng động, hắn quay đầu lại nhìn cô, đập vào mắt hắn chính là cô nằm dưới nền nhà lạnh lẽo kia, máu trên trán cô bắt đầu chảy ra một nhiều hơn. Hắn lúc này mới biết sợ hãi, mới biết cô thật sự nghiêm túc.
“ Tịnh Kỳ! Tịnh Kỳ! Đừng ngủ mau mắt ra, em mau mở mắt ra nhìn tôi đi ” Lăng Duật ôm cô vào lòng, không ngừng lay lay cô nhưng chẳng có chút động tĩnh nào cả.
Khương Tịnh Kỳ đôi mắt nhắm nghiền, máu chảy lên cả mi mắt của cô. Lăng Duật bế cô lên hắn chạy thật nhanh ra ngoài, đặt cô lên xe lái đến bệnh viện. Suốt quảng đường đi hắn không ngừng đánh mắt nhìn cô.
Đến bệnh viện hắn còn chẳng đợi bác sĩ mang xe ra, hắn đã bế cô chạy thẳng vào phòng cấp cứu. Áo của hắn nhuộm đỏ màu máu của cô, ai cũng nhìn được vị thiếu gia của Lăng Gia đang sợ hãi, đang lo lắng.
Cô được đưa vào cấp cứu, còn hắn ngồi ở ngoài tâm tình phức tạp không rõ nguyên nhân. Hai tay chấp lại, trán của hắn đầm đìa mồ hôi, hắn không nghĩ cô sẽ làm thật, hắn càng không nghĩ có ngày cô có lá gan này. Nếu khi nãy hắn bảo cô tự lấy dao đâm mình, có phải cô cũng sẽ làm không?
Đèn phòng cấp cứu vừa tắt, cô được y tá đẩy ra, trên trán quấn băng gạt trắng. Hắn đứng bật dậy nhìn thấy sắc mặt cô nhợt nhạt trong lòng liền có chút khó chịu.
“ Lăng Thiếu! Cậu có sao không vậy? ” Vị bác sĩ tuổi trung niên nhìn người anh đầy máu liền lên tiếng hỏi.
Lăng Duật giật mình quay sang nhìn ông ta “ Vết thương trên đầu có nặng không? ” không đầu không đuôi nhưng vị bác sĩ kia cũng biết anh đang hỏi ai.
Vị bác sĩ kia chậm rãi thở ra một hơi rồi mới nói “ Vết thương đó sẽ để lại máu bầm, sẽ khiến cô ấy thường xuyên đau đầu, bây giờ không thể phẩu thuật lấy máu bầm ra, chỉ đợi đến khi cô ấy đỡ hơn một chút thì mới có thể lấy ra ” ông ta không nhắc đến trường hợp xấu nhất khi nhìn thấy vị tổng tài ác ma trước mắt.
Nếu ông ta nói trường hợp xấu nhất cô sẽ mất đi một phần ký ức thì không biết vị tổng tài này sẽ kích động đến thế nào nữa.
Lăng Duật nhìn ông ta đôi mắt đen láy lạnh lẽo “ Không còn cách nào khác sao? ”
Vị bác sĩ kia lắc đầu, nếu còn cách khác bọn họ đã giúp cô luôn rồi chứ đâu cần phải đợi. Hắn đứng bất động nhìn cô trở về phòng hồi sức, thật sự không dám nhớ đến cảnh cô đập đầu vào cây cột đó.
Nó khiến hắn sợ hãi càng khiến hắn sợ rằng cô sẽ bỏ đi, sợ rằng không ai đợi cơm hắn, hắn dù hành hạ cô thế nào cũng nhất định không để cô chết, cô phải ở bên hắn, phải trả món nợ này thay cho ba cô, cô không được phép rời khỏi hắn. Lăng Duật càng nghĩ càng cảm thấy nhẹ nhõm từ đầu đến cuối trong mắt hắn, hắn là chủ nợ còn Khương Tịnh Kỳ chính là con nợ