Khương Tịnh Kỳ cảm thấy cổ họng có chút khô khan, cô ngồi dậy bước xuống giường.
Giây phút cô mở cửa rời khỏi phòng thì đôi mắt đen láy của hắn cũng mở ra nhìn bóng dáng rời đi của cô. Đột nhiên hắn cảm thấy cô khác đi rồi, cái gì cũng không nói.
Khương Tịnh Kỳ dưới bếp cầm trên tay cốc nước, cô cầm lấy uống một ngụm thì đột nhiên cơn đau đầu truyền đến chiếc ly trên tay cô không tự chủ mà rơi xuống vỡ tan tành.
Cô vò đầu mình, cơn đau như hàng vạn cây dao đâm vào cô vậy, nước mắt cô không ngừng rơi ra. Khương Tịnh Kỳ ôm đầu ngồi xổm xuống, một tay chống xuống nền, một tay đánh vào đầu mình. Tay cô lại đè lên mảnh vỡ của chiếc ly thủy tinh, máu không ngừng chảy ra nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Cơn đau mãi không ngừng Tịnh Kỳ ngồi dựa vào một gốc tủ bếp hai tay ôm lấy đầu mình không ngừng đánh. Máu trên tay cô cũng không ngừng chảy xuống dính lên mặt và cả quần áo. Nhưng một chút đau ở tay cô cũng không cảm thấy.
Nước mắt cô rơi xuống hoà vào những vết máu dính trên gương mặt, nhìn cô khổ sở đến đáng thương.
Ngay lúc này trên phòng hắn thấy cô đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại phòng trong lòng có chút khó chịu liền mở cửa đi xuống tìm cô.
Còn hai bật thang nữa là đến nơi, bước chân hắn khự lại khi nhìn thấy cô trong bếp hai tay ôm lấy đầu, trên gương mặt cô máu và nước mắt hoà vào nhau nhìn cô vô cùng thống khổ.
Lăng Duật không điều khiển được bản thân nữa, hắn chạy nhanh lại chổ cô, hắn nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh, hắn nhìn thấy cánh tay cô đầy máu.
“ Tịnh Kỳ! Khương Tịnh Kỳ em nghe tôi nói không? ”
“ Đừng đánh vào đầu nữa, đừng đánh nữa ”
Khương Tịnh Kỳ ngẩn gương mặt đáng thương của mình lên nhìn hắn oà khóc, tay cô không ngừng nắm lấy tóc mình.
“ Hức....hức Lăng Duật.... Lăng Duật đầu...đầu em đau quá hức...hức ”
Hắn ôm lấy đầu cô, ghì thật chặt cánh tay máu của cô cũng được hắn nắm lấy. Khương Tịnh Kỳ trong lòng hắn đau đớn cựa quậy, hắn cắn răng ghì chặt không cho cô đánh vào đầu nữa.
Tịnh Kỳ trong lòng hắn khóc đến đáng thương. Hắn chưa từng nghĩ mọi chuyện lại thế này, cũng chưa nghĩ đến nó sẽ nghiêm trọng như vậy. Hắn ôm lấy cô đi về phòng, tay giữa chặt cô tay còn lại kéo hộc tủ lấy thuốc mà bác sĩ đã kê.
“ Tịnh Kỳ! Uống thuốc đi, sẽ không đau nữa ” Lăng Duật đưa thuốc cho cô.
Hắn còn tỉ mỉ đút cho cô từng viên một, mà cô cũng rất nghe lời mà uống thuốc.
Thấy Tịnh Kỳ bình tĩnh được một chút, hắn buông cô ra, đi lại tủ đồ lấy hộp cứu thương mang đến. Hắn tỉ mỉ lau vết máu cũng nước mắt trên gương mặt của cô, rồi cầm lấy tay cô mà rửa vết thương.
Khương Tịnh Kỳ nhìn hắn đến ngây ngốc, cô chưa bao giờ thấy hắn dịu dàng với mình thế này. Cũng chưa từng có dáng vẻ này trước mặt cô.
“ Xin lỗi ” Cô mấp mấy môi nói với hắn, sợ hắn sẽ dùng dáng vẻ này hành hạ cô, sợ hắn nói cô yếu đuối.
Lăng Duật giật mình nhìn cô, vẻ mặt của hắn trở nên lạnh lùng “ Sau này nếu có đau cũng đừng hành hạ bản thân, vì thân thể em chỉ có thể để một mình tôi hành hạ, ngay cả em cũng không được động đến ” hắn nói xong liền băng lại vết thương cho cô.
Xong xuôi liền rời khỏi phòng.
Cô thấp thoáng nhìn thoáng trên áo hắn có dính máu của cô. Khương Tịnh Kỳ nhìn lại quần áo của bản thân cũng không kém hắn là bao. Cô bước xuống giường cầm lấy bộ quần áo mới để thay.
Lăng Duật dựa vào ghế ở thư phòng, hắn không thể quên được gương mặt của cô khi nãy, càng không thể nào quên được dáng vẻ đau đớn của cô.
Khương Tịnh Kỳ chịu đựng được cơn đau đó sao? không bao giờ, khi nãy ngay cả hắn cũng không khống chế nổi cô, mỗi lần cơn đau nổi lên hình như cô đều mất đi lí trí mà tổn thương cơ thể bản thân.
Cánh cửa thư phòng mở. Tịnh Kỳ bước vào trên tay cô là ly sữa nóng “ Anh uống đi ”.
Lăng Duật khó chịu nhìn cô, hắn cảm thấy cô khổ sở không có nghĩa hắn sẽ yêu cô, cũng không có nghĩa hắn sẽ bỏ qua tất cả. Càng không có chuyện hắn buông tha cho gia đình cô nên khi hắn nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền cảm thấy khó chịu.
“ Về phòng đi, sau này đừng bước vào đây ” Hắn gạt ly sữa trên bàn xuống nền.
Chất lỏng của sữa hoà vào mảnh vỡ thủy tinh trông vô cũng khó coi. Khương Tịnh Kỳ sững người, người trước mặt cô bây giờ, và người khi nãy như hai người khác nhau vậy.
“ Em biết rồi, em về phòng đây anh cũng ngủ sớm đi ” Cô thở dài một hơi.
Xem ra cô ảo tưởng quá rồi, bước chân lùi lại rồi quay đầu rời khỏi thư phòng. Lăng Duật lúc này cũng khó chịu mà rít hết điếu thuốc này đến điếu khác.
Khoảng cách lớn như vậy? Cô còn cha cô, nhưng cô lại không thể hận hắn, càng không có khả năng chống lại hắn. Hắn thái độ thế nào, dùng dáng vẻ nào đối đãi với cô, cô đều chấp nhận chỉ mong hắn đừng vì ghét cô mà hành hạ cha cô thôi, vì ngoài hắn ra ông ấy chính là người thân duy nhất của cô.