Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

MƯỜI BẢY: Mẫu phi qua đời

Ta cứ thế lặng lẽ chờ đợi một biến cố lớn đến, chờ đợi một ngọn lửa trời thiêu rụi tất cả.

Nhưng trước khi điều đó xảy ra, mẫu phi đã ngã bệnh nặng.

Bà không t ự vẫn, bà chỉ bị tâm bệnh, bởi lẽ nỗi tự trách và ăn năn đã đè nặng lên cơ thể bà. Dù ta có bầu bạn với bà thế nào, giải thích ra sao, bà vẫn không thể tha thứ cho chính mình.

Mẫu phi ơi.

Bà cảm thấy mình đã trở thành gánh nặng của ta, bà ch đi thì ta sẽ được giải thoát.

Thế gian này đúng là không công bằng, người không làm sai chuyện gì lại luôn tự trách mình, còn kẻ làm sai lại cố chống chế bằng những lý lẽ đường hoàng.

Mẫu phi qua đời trong vòng tay ta, Hoàng thượng đã cho bà một đám tang long trọng.

Còn ta thì rất "đau buồn", đến nỗi không thể tham dự tang lễ của mẫu phi, đau buồn đến mức ngã bệnh trong cung, không thể ra khỏi cửa.

Coi kìa, mẫu phi không hiểu, bà đi rồi ta cũng không được giải thoát đâu.

Thiệu Đường đã dùng mọi cách để đón ta về nhà, nhưng dù chàng có cầu xin và quỳ lạy thế nào đều không có kết quả.

Hoàng thượng nói: "Trẫm sẽ chăm sóc tốt cho hoàng muội, chẳng lẽ Nghiêm gia không tin tưởng thiên tử sao?"

Hắn tuyên bố ta đau buồn quá độ, không thể rời khỏi tẩm điện nơi mẫu phi ở lúc sinh thời, nếu không thần trí của ta sẽ hoảng hốt.

Nếu Hoàng thượng có thể đường đường chính chính đấu một trận thật sự với phụ tử Nghiêm gia thì ta còn thấy khâm phục hắn. Nhưng hắn cứ đắc ý với những thủ đoạn đen tối nhỏ nhặt này của mình như thế, nắm giữ ta và Thiệu Đường - những người không ở trong trung tâm quyền lực. Dường như thông qua việc khiến Thiệu Đường đau khổ vì ta, hắn cũng coi như đã khiến một người Nghiêm gia đau khổ.

Hoặc là hắn không hài lòng vì sao ta có thể độc thiện kỳ thân, giả sử một ngày Trần gia xong đời, hắn cũng muốn kéo ta ch chung với mình.

Hoàng thượng nói với ta: "Muội muội, ngươi sống hạnh phúc quá rồi, vừa được phụ hoàng sủng ái, vừa có mẫu phi thương yêu. Dù bị Nghiêm gia tính toán một phen, nhưng cuối cùng Nghiêm gia vẫn muốn bảo vệ ngươi vô ưu vô lo, đúng là không công bằng."

Ta nói với hắn: "Người Nghiêm gia luôn mong muốn người nhà mình tốt, không giống như Trần gia chúng ta, chẳng màng đến sinh tử của người nhà."

Nghiêm Uyển Xu bước ra tát ta một cái, hỏi: "Vậy ta tính là gì?"

Hoàng thượng ôm lấy nàng ta, hắn nói cũng sẽ đối xử tốt với nàng ta.

Nghiêm Uyển Xu mặt không biểu cảm, trong mắt chỉ có sự ghê tởm.

Cuối cùng ta cũng biết Nghiêm Uyển Xu đang hận điều gì.

Giả sử có một ngày Nghiêm gia đại thắng, giành được giang sơn của Trần gia ta, mọi việc sẽ được họ xử lý kín kẽ không để lại một kẽ hở nào, mọi người đều được toại nguyện.

Thậm chí Nghiêm gia sẽ đối xử tốt với ta, một Công chúa mất nước đáng thương, chăm sóc ta để thể hiện lòng nhân từ.

Khi đó chỉ có một kẻ hy sinh, đó chính là Nghiêm Uyển Xu.

Ta và nàng ta vốn cùng là người có số phận trở thành quân cờ của người khác, nhưng xem ra ta may mắn hơn nàng ta nhiều.

Nhưng người tạo nên tất cả những điều này không phải là ta, cũng không phải là Thiệu Đường, sự căm hận của nàng ta đối với chúng ta thật buồn cười làm sao.

Ta lạnh lùng nói với Nghiêm Uyển Xu:

"Ngươi có thể báo thù phụ thân ngươi, huynh trưởng của ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không nên báo thù ta."

Nàng ta tức giận: "Bọn họ là những con quái vật do Hoắc gia dạy dỗ ra, người thường muốn thắng quái vật rất khó."

Xem ra ta là một quả hồng mềm, dù có tội hay không thì ít nhất so với phụ tử Nghiêm gia, ta còn có thể để cho họ nắn bóp được một cái.

Nghiêm Uyển Xu nói với ta: "Trần Tố Ngọc, ngươi đừng tự ti quá, ngươi vẫn còn có ích lắm đấy."

Ta không hiểu nàng ta nói cái gì, ta bị giam cầm chặt chẽ trong thâm cung, lần này không có mẫu phi bên cạnh nữa, may mà còn có Mặc Hương ở bên.

Ta không thể tùy tiện ra khỏi phòng, cửa nẻo đều bị khóa chặt, đồ ăn thức uống và đồ dùng sinh hoạt đều được chuyển qua lỗ nhỏ trên cửa.

Ta không bận tâm đến tất cả những điều này, chỉ cần Thiệu Đường bình an và các con ta bình an là ta đã an lòng rồi.

Ta không cần ai liều mạng cứu ta, bởi lẽ làm thế chẳng có ý nghĩa gì cả.

Ta tin Thiệu Đường là người thông minh, từ khi ta gửi con vào Nghiêm gia, chàng nên hiểu rằng ta đã chuẩn bị từ bỏ tất cả rồi.

Ta có thể giống như mẫu phi, bình thản tự kết thúc cuộc đời mình.

MƯỜI TÁM: Biến loạn trong cung

Ta lấy ra bộ cờ song lục mà Thiệu Đường nhờ Tần Bạch Vân làm cho ta. Vì tâm trạng của ta vẫn luôn không tốt nên ta và Thiệu Đường vẫn chưa có dịp cùng chơi bộ cờ này với nhau.

Ta cầm những viên xúc xắc bằng ngà voi và hạt đậu đỏ trong tay, xúc xắc hơi to, chúng nặng trĩu.

Tuy xúc xắc bằng ngà voi và đậu đỏ rất đẹp mắt, nhưng thực ra chúng giống như một trò gây chú ý, không chơi quen tay được, chỉ khổ cho Thiệu Đường đã bắt Tần Bạch Vân làm ra nó.

Ta nắm hai viên xúc xắc rồi nghĩ rằng, ta và Thiệu Đường sẽ không gặp lại nhau nữa rồi.

Lúc này, Nghiêm Uyển Xu dẫn người phá cửa xông vào.

Ta kinh ngạc không hiểu sao lúc này nàng ta lại đến đây làm gì, đôi mắt nàng ta đỏ ngầu nhìn ta nói: "Ngươi có đức hạnh gì mà lại đáng để người ta hy sinh như vậy vì ngươi."

Nói xong nàng ta tiến đến túm mạnh tóc ta, kéo lê ta đi. Bất ngờ không kịp trở tay, xúc xắc trong tay ta rơi xuống đất.

Ta bị nàng ta kéo lảo đảo, rồi kéo mãi vào một cung điện hoang vắng, Hoàng thượng cũng đang ở đó.

Trông hắn đã tiều tụy lắm rồi, lúc mặc long bào cũng chẳng còn dáng vẻ gì của đấng quân vương nữa.

Ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ta phát hiện nhi tử của Hoàng thượng và Nghiêm Uyển Xu cũng đang trốn trong điện này, tuổi còn nhỏ nên vẻ mặt của đối phương giờ đã trở nên vô hồn.

Ta hỏi Nghiêm Uyển Xu đã xảy ra chuyện gì.

Nàng ta cười lớn, nói rằng sắp thay trời đổi đất rồi.

Ta hiểu rồi, ngọn lửa trời sắp thiêu rụi tất cả rồi.

Nghiêm Uyển Xu muốn kéo ta ch chung với mình. Không, có lẽ nàng ta muốn để ta ch trước.

Không biết trước khi ch có thể gặp lại Thiệu Đường một lần nữa không. Ta nghĩ là không thể rồi.

Tốt nhất Thiệu Đường đừng đến đây, chàng cứ yên bình ở bên ngoài cung, đừng để chuyện gì của ta liên lụy đến chàng.

Vẻ mặt của ta rất bình thản, nhưng Hoàng thượng lại lao về phía ta rồi nắm chặt vai ta lắc mạnh:

"Muội muội, muội và Tam ca không có thù oán gì, muội sẽ cứu ta phải không?"

Nghiêm Uyển Xu tiến đến đẩy hắn sang một bên, gào thét với hắn:

"Ngươi có thể cư xử trông giống như một hoàng đế không, ngươi có thể làm sao cho trông giống như một nam nhân không!"

Ta nhìn họ rồi cảm thấy thật kỳ lạ, ta không hiểu họ nói gì cả.

Thời gian trong cung điện như đã đứng yên.

Nghiêm Uyển Xu kéo Hoàng thượng đi, ta không biết tại sao thân hình yếu ớt của nàng ta lại có sức mạnh to lớn đến thế.

Ta và nhi tử của Nghiêm Uyển Xu bị nhốt lại ở trong cung điện. Không ai nói gì, không ăn không uống nhưng dường như ta cũng chẳng cảm thấy khát, càng chẳng cảm thấy đói.

Ta tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh, lúc mở mắt ra thì đứa trẻ đó vẫn như một con rối, ngồi ngây ra đó.

Ta nhớ đến Cảnh Minh mà lòng thắt lại. Cảnh Minh rất hoạt bát, là tiểu đệ của tỷ tỷ, cả ngày cứ chạy theo sau tỷ tỷ nhảy tới nhảy lui.

Ta hỏi đứa trẻ này có khát không, có đói không. Nó chỉ lắc đầu.

Ta nói: “Tại sao mẫu hậu của con không để lại chút đồ ăn cho con vậy chứ."

Nó đáp: "Mẫu hậu chẳng bao giờ quan tâm đến con."

Ta tiến đến ôm nó vào lòng, đứa trẻ cuối cùng cũng khóc, nó nói:

"Cô cô, mẫu hậu nói cả nhà cùng ch đi, ch rồi xuống âm phủ sẽ có người yêu thương con. Cô cô, ch có đau không ạ?"

Ta nói với nó, ch không đau đâu, giống như ngủ một giấc vậy.

Bên ngoài lại loạn lên, có tiếng chém giết cứ vang lên không ngớt, đứa trẻ run rẩy trong lòng ta.

Một lúc sau chung quanh tạm thời yên tĩnh, cửa cung điện bị mở ra, Nghiêm Uyển Xu vẫn kéo theo Hoàng thượng đi vào, bên cạnh còn có một số cận vệ.

Trên người ai cũng dính đầy máu, trong không khí toàn mùi tanh của máu.

Nghiêm Uyển Xu thấy ta ôm nhi tử nàng ta thì cười nhạo:

"Ngươi giỏi làm người tốt thật đấy, bọn họ đều không nỡ để ngươi ch."

Nói xong nàng ta tiến đến giật đứa trẻ đi, đẩy ta sang một bên.

Trong tay nàng ta xuất hiện một con dao găm, nàng ta dùng dây cung trói tay ta lại rồi túm tóc ta lôi ra đến cửa.

Hoàng thượng ở phía sau, cơ thể run rẩy như sàng gạo.

Nghiêm Uyển Xu sai người nhét vào tay Hoàng thượng một con dao găm, nói với hắn:

"Nếu như mọi chuyện không thành, ngươi đi gi đứa nhỏ đi, ta sẽ t ự vẫn cùng ngươi."

Hoàng thượng không dám nhận dao găm. Nghiêm Uyển Xu đẩy ta ngã xuống đất rồi nhét mạnh dao găm vào tay Hoàng thượng, sau đó quay lại kéo ta dậy.

Hoàng thượng khóc, nhi tử hắn đến vỗ về mu bài tay hắn để an ủi.

Ta nghĩ, Nghiêm Uyển Xu giống nam nhân hơn.

Không lâu sau, Nghiêm Thiệu Ngọc dẫn người đến.

So với vẻ chật vật của những người trong điện, hắn vẫn là một công tử ung dung như ngọc.

Bên cạnh hắn là Thiệu Phong, đệ ấy mặc áo giáp, nhìn ta với ánh mắt thương xót.

Nghiêm Uyển Xu nói: "Ca ca, chúng ta không nói nhảm nữa. Ta sẽ soạn một thánh chỉ, các ngươi thả chúng ta đi, ngôi báu cho huynh ngồi. Nếu như ca ca không đồng ý, nữ nhân này sẽ ch."

Nói xong, trên cổ ta có thêm một vết máu.

Nghiêm Thiệu Ngọc lấy làm lạ liếc nhìn nàng ta một cái, nói:

"Cái gì mà ngôi báu cho ta ngồi, ta đến đây là để cứu giá, cũng là để dọn dẹp môn hộ nhà mình."

Hơi thở của Nghiêm Uyển Xu gấp gáp, nàng ta hỏi: "Huynh nói thế là có ý gì?"

Nghiêm Thiệu Ngọc nói: "Tuy muội là muội muội của ta, nhưng muội đã bị quyền lực làm cho mê muội, muốn buông màn nhiếp chính, nắm giữ đại quyền. Muội còn có ý mưu hại thánh thượng, tự mình làm Thái hậu, sau khi âm mưu bị bại lộ, còn giam giữ thánh thượng, tội không thể tha. Tuy muội là nhi nữ Nghiêm gia, nhưng Nghiêm gia cũng không thể dung túng cho muội được."

Nghiêm Uyển Xu điên cuồng cười, nàng ta lớn tiếng nói: "Ta trở thành yêu hậu rồi sao? Hay lắm Nghiêm gia, tốt lắm Nghiêm gia, ha ha ha ha ha ha."

Đột nhiên, tiếng cười của nàng ta ngừng lại, ta không biết đã xảy ra chuyện gì.

Giọng Hoàng thượng run rẩy từ phía sau truyền đến:

"Là cứu giá phải không, cứu giá xong, trẫm vẫn là Hoàng thượng đúng không?"

Nghiêm Thiệu Ngọc gật đầu nói: "Khiến Hoàng thượng bị kinh hãi rồi, thần cứu giá chậm trễ, thần có tội.”

Con dao găm của Nghiêm Uyển Xu rơi xuống đất, Thiệu Phong tiến lên kéo ta về bên cạnh.

Ta quay đầu lại, phát hiện tư thế đứng của Nghiêm Uyển Xu rất kỳ quái, rồi nàng ta ngã xuống.

Thì ra con dao găm trong tay Hoàng thượng đã đ â m vào lưng nàng ta. Máu từ miệng phun ra nhưng nàng ta lại đang cười.

Nhi tử nàng ta nhào đến trên người nàng ta khóc lóc thảm thiết, miệng kêu: "Mẫu hậu đừng đi, mẫu hậu đừng đi."

Nghiêm Thiệu Ngọc ra lệnh cho người khiêng Nghiêm Uyển Xu đi, sau đó cung kính bước đến bên cạnh Hoàng thượng nói: "Thánh thượng đã chịu kinh sợ."

Hoàng thượng ngồi phịch xuống đất ngơ ngác, rồi hắn lại ôm chân Nghiêm Thiệu Ngọc khóc lớn.

Giây phút đó, ta thực sự không phân biệt được ai mới là Hoàng thượng nữa.

MƯỜI CHÍN: Thiệu Đường đã đi...

Nghiêm Thiệu Ngọc ra lệnh cho người đỡ Hoàng thượng đi, những binh sĩ trong điện từ lâu đã vứt vũ khí trong tay.

Ta hỏi Thiệu Phong, huynh trưởng Thiệu Đường của hắn đang ở đâu.

Nghiêm Thiệu Ngọc bước đến nói với ta, Thiệu Đường đi làm một việc cho Nghiêm gia, sẽ sớm quay về.

Hắn còn nói: "Vô Ưu và Cảnh Minh đã được đưa về Nam Ẩn Viên rồi, bọn nó nhớ mẫu thân, ngươi mau về thăm con đi."

Thiệu Phong hộ tống ta suốt đường, không còn thấy thi thể của bất kỳ ai ở trong cung nữa, nhưng vẫn có thể thấy vết máu.

Ta gần như không còn nhận ra hoàng cung này, nơi ta đã lớn lên.

Đến Nam Ẩn Viên, ta lại hỏi Thiệu Phong một lần nữa, rốt cuộc Thiệu Đường đã đi đâu.

Thiệu Phong không đáp lời ta, chỉ bảo ta đi xem các con.

Ta im lặng rồi nói: "Bàn cờ song lục mà huynh trưởng của đệ nhờ người làm cho ta, ta đã để lại trong cung, phải tìm cách lấy về cho bằng được. Đặc biệt là hai viên xúc xắc, không được thiếu một cái nào. Nếu thấy Mặc Hương thì cũng đưa nàng ấy về đây."

Thiệu Phong vội vàng đồng ý rồi nhanh chóng rời đi.

Vô Ưu và Cảnh Minh thấy ta thì rất vui mừng, bọn nhỏ vây quanh gọi mẫu thân ơi mẫu thân.

Vô Ưu đã nói rất giỏi, con bé kể cho ta nghe rất nhiều chuyện mới, còn Cảnh Minh thì thỉnh thoảng nói chen vào vài câu để phụ họa cho tỷ tỷ.

Chúng hỏi phụ thân đã đi đâu, ta không trả lời được, chỉ nói với chúng rằng phụ thân sẽ sớm quay trở về.

Ta không biết Thiệu Đường đã đi đâu, trong lòng vô cùng lo lắng.

Thiệu Phong tìm được bàn cờ song lục rồi phi ngựa mang về ngay. Đệ ấy nói với ta rằng Mặc Hương đã ch trong loạn lạc, có lẽ nàng đã bị người của Nghiêm Uyển Xu gi.

Đệ ấy còn nói với ta, Nghiêm Thiệu Ngọc đã cho người chôn cất Mặc Hương chu đáo và ban thưởng cho gia đình nàng.

Nghiêm Thiệu Ngọc luôn hành sự chu toàn, chăm chút đến từng chi tiết như vậy.

Ta vẫn phải cảm kích hắn, ta cảm tạ hắn đã lo liệu chu toàn cho Mặc Hương. Bao nhiêu năm qua, Mặc Hương như một người tỷ tỷ của ta.

Giờ đây ta chỉ muốn gặp Thiệu Đường, ta nhớ chàng đến nỗi muốn điên lên.

Ta biết Thiệu Phong có điều giấu ta, nhưng ta không muốn làm khó đệ ấy. Có lẽ sau khi ta ngủ một giấc rồi thì Thiệu Đường sẽ trở về.

Đợi chàng trở về, chúng ta lại tiếp tục cuộc sống nhỏ bé của mình, thiên hạ là của nhà ai cũng chẳng quan trọng.

Không khí ở Nam Ẩn Viên rất yên bình nhưng lòng ta không yên được.

Hai ngày trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Thiệu Đường, ta sắp không chịu nổi nữa rồi, ngay cả Vô Ưu và Cảnh Minh cũng không thể khiến ta phân tâm.

Cuối cùng Nghiêm Thiệu Ngọc cũng đến. Ta nhìn hắn, người nam nhân luôn ung dung này, thế mà giờ đây vẻ mặt của hắn lại có chút bất an.

Hắn nói với ta, Thiệu Đường đã không còn ở trên nhân gian nữa.

Tai ta nghe thấy một tiếng vang rất lớn, có thứ gì đó vỡ vụn. Trong miệng ta dâng lên vị tanh ngọt, có lẽ đó là máu.

Nghiêm Thiệu Ngọc tiến đến định đỡ ta nhưng ta ngăn hắn lại.

Ta chỉ muốn biết, tại sao trong cơn phong ba này những người không đáng ch nhất lại phải ch. Có phải người của Hoàng thượng và Nghiêm Uyển Xu đã gi chàng hay không?

Tại sao lại gi Thiệu Đường, ta đã nghĩ họ sẽ kéo ta xuống địa ngục nhưng ta không ngờ lại là Thiệu Đường...

Nghiêm Thiệu Ngọc nói với ta, việc xây dựng tân đô chẳng qua chỉ là cái cớ. Chúng thông qua việc chiêu mộ dân phu để trà trộn tư binh của mình vào Lạc Châu gần kinh thành. Việc phái Thiệu Đường đi giám sát xây dựng cũng là một phần trong âm mưu của chúng, biến chàng thành một thủ đoạn đánh lạc hướng.

Ngoài Thiệu Đường ra, Hoàng thượng còn phái một số người chống đối thế lực Nghiêm gia cũng đi tham gia cái gọi là xây dựng tân đô.

Những người này cố ý gây khó dễ cho Thiệu Đường, khiến chàng bị vướng bận trong những việc vặt vãnh, rồi thừa cơ trà trộn vào để cung cấp vũ khí cho tư binh.

Sau đó họ tìm cách giam lỏng Thiệu Đường, dùng tính mạng của ta và các con để uy hiếp chàng viết một bài văn tố cáo cái gọi là dã tâm của Nghiêm gia.

Họ muốn để Thiệu Đường, một người của Nghiêm gia làm chứng rằng Nghiêm gia đã có ý đồ xấu xa từ lâu.

Chỉ là không ngờ ta hành động quá nhanh, để Nghiêm gia đưa các con đi, Nghiêm Uyển Xu và Hoàng thượng bèn giam cầm ta trong cung để ép buộc Thiệu Đường.

Nghe đến đây ta vô cùng bi phẫn, ta gào lên với Nghiêm Thiệu Ngọc:

"Các ngươi đã có chuẩn bị từ trước rồi phải không, nếu Nghiêm gia liên kết với Tào gia thì những tư binh này có tính là gì đâu. Nghiêm gia không có tử sĩ sao? Không có người đi cứu Thiệu Đường sao? Ta ở trong cung thì sao chứ, ta đã không muốn sống từ lâu lắm rồi. Người Nghiêm gia các ngươi giỏi nhất là quyết đoán, lẽ nào các ngươi không hiểu phải làm thế nào sao!!"

Mắt Nghiêm Thiệu Ngọc đỏ lên, hắn bất chợt áp sát ta, nói:

"Đúng vậy, trong mắt Công chúa, người Nghiêm gia chúng ta lạnh lùng nhất, bình tĩnh nhất, có được có mất. Nhưng ngươi và Thiệu Đường đã ở bên nhau bao nhiêu năm, lẽ nào không biết Nghiêm gia cũng có một kẻ si tình!"

Ta không nhịn được kêu lên: "Ngươi có thể cứu chàng, chàng là kẻ si tình nhưng ngươi thì không! Ngươi không phải, chàng là người Nghiêm gia của ngươi, chàng là đệ đệ của ngươi!"

Hắn quay lưng lại, nói với ta: "Tố Ngọc, ngươi còn có Vô Ưu và Cảnh Minh. Ngươi là một người mẫu thân, một lát nữa phu nhân của Thiệu Tuyên sẽ đến bầu bạn với ngươi nên đừng làm chuyện dại dột."

Nói xong, hắn lập tức rời đi.

HAI MƯƠI: Tan nát

Phu nhân của Thiệu Tuyên là Hoắc Tu Nghi đến bầu bạn với ta. Năm đó khi ta và Thiệu Đường ra khỏi kinh thành đón nàng, nàng vẫn còn là một tiểu cô nương.

Vài năm trôi qua, nàng đã trưởng thành thành một quý phụ thế gia vừa dịu dàng vừa kiên định.

Khi nàng vào kinh thành rồi gặp phải biến cố phế Thái tử, đã có một quãng thời gian nàng không thể thành thân với Thiệu Tuyên nên được ta sắp xếp ở trong phủ Công chúa nhằm bảo toàn thể diện cho nàng.

Từ đó nàng luôn cảm kích ta.

Nghiêm gia muốn tổ chức tang lễ long trọng cho Thiệu Đường. Họ nói chàng đã hy sinh thân mình để trừ khử phe cánh của yêu hậu.

Đáng lẽ ta phải là nhân vật chính trong tang lễ, nhưng giờ đây dường như linh hồn ta đã không còn nằm trong thân xác nữa rồi.

Nhưng ta nhất định sẽ tham dự tang lễ của Thiệu Đường. Ta đã vắng mặt tang lễ của mẫu phi rồi, ta nhất định phải tiễn Thiệu Đường một đoạn đường.

Khi đó Nghiêm Uyển Xu sợ có người thừa cơ cướp ta đi trong tang lễ của mẫu phi nên trực tiếp bảo ta "đau buồn quá độ" không thể ra khỏi cung.

Trong đời người không thể tiễn biệt người thân thiết nhất, cảm giác đau đớn như kim đâm vào tim.

Ta hận Nghiêm Uyển Xu. Ta và Thiệu Đường là những người vô tội nhất, vậy mà nàng ta lại cố tình làm tổn thương chúng ta.

Ta cũng hận bản thân mình vô dụng, có lẽ nếu ta tự kết liễu sớm hơn thì Thiệu Đường đã không phải hy sinh vì ta.

Không ai nói cho ta biết Thiệu Đường đã ch như thế nào, Nghiêm Thiệu Ngọc ra lệnh không cho phép ai nói cho ta biết.

Nhưng nhìn thái độ điên cuồng của Nghiêm Uyển Xu, ta hiểu chắc chắn Thiệu Đường đã tự kết liễu sinh mệnh của mình.

Những tai mắt bên cạnh chàng nhanh chóng truyền tin tử về Nghiêm gia, nói Thiệu Đường bị phản tặc giết ch, Nghiêm gia lập tức nhân cơ hội này liên kết với Tào gia để cứu giá.

Đối với Nghiêm gia, đây không phải là kế sách tốt nhất, họ có năng lực cứu Thiệu Đường đi.

Ta nghĩ, Thiệu Đường làm thế là vì ta.

Nếu họ cứu Thiệu Đường đi, ta - người bị giam cầm trong thâm cung sẽ trở thành con tin vô dụng và sẽ bị gi ngay lập tức.

Nhưng ta vẫn không hiểu, dù Thiệu Đường có hy sinh hay không thì ta đã không còn giá trị gì đối với Nghiêm gia từ lâu rồi. Tại sao đến phút cuối cùng Nghiêm Uyển Xu vẫn lấy ta ra làm con tin?

Có lẽ đây là thỏa thuận giữa Thiệu Đường và Nghiêm Thiệu Ngọc.

Chàng hy sinh vì Nghiêm gia, để Nghiêm gia danh chính ngôn thuận, chính nghĩa lẫm liệt tiêu diệt kẻ địch chính trị, điều kiện là nhất định phải bảo vệ ta chu toàn.

Đây không phải là một thương vụ có lời, ta không biết tại sao Nghiêm Thiệu Ngọc lại đồng ý.

Hắn hiểu rõ lợi, hại đến vậy thì đáng lẽ hắn phải cứu Thiệu Đường ra, đáng lẽ phải kiên quyết không quan tâm đến sống ch của ta mới đúng.

Năm đó để không trở thành Phò mã của ta, những thủ đoạn mà hắn làm ra có thể nói là vô cùng dứt khoát.

Ta không hiểu, tại sao hôm nay hắn không dứt khoát bỏ mặc ta để cứu Thiệu Đường như vậy.

Ta nghĩ mãi không thông đến mức sắp phát điên lên. Máu trong huyết quản ta sôi trào, ta không ăn không uống nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo.

Hoắc Tu Nghi đưa chén nước đến bên miệng ta, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống.

Ta an ủi nàng: "Đừng khóc nữa, những ngày tháng tốt đẹp của Nghiêm gia sắp đến rồi, muội còn khóc cái gì."

Hoắc Tu Nghi khóc nói: "Tẩu tẩu, tẩu tẩu tốt của ta ơi, trái tim người Nghiêm gia đâu phải đều làm bằng đá."

Ta như một cái xác không hồn trải qua toàn bộ tang lễ, ta thậm chí còn không khóc nổi.

Lúc thủ linh ta lặng lẽ tựa vào quan tài của Thiệu Đường. Ta mệt lắm rồi, ta thấy quan tài rất ấm áp, khi tựa vào rất thoải mái.

Nếu không có ta, cuộc đời này của Thiệu Đường sẽ như thế nào nhỉ.

Có lẽ chàng sẽ là cánh tay phải của Nghiêm Thiệu Ngọc. Dù không sánh được với hắn về độ nổi bật nhưng Thiệu Đường cũng có thể để lại ấn tượng sâu sắc, khó quên trong lòng người đời phải không.

Hoàng thượng ban cho Thiệu Đường một đống thụy hiệu tốt đẹp. Thật nực cười, rõ ràng cái ch của Thiệu Đường là do hắn.

Lần này hắn cam tâm làm con rối của Nghiêm gia, không còn một chút can đảm nào để phản kháng nữa.

Nghiêm Uyển Xu chưa ch, lúc đó tay của Hoàng thượng run quá nên không đ â m trúng chỗ hiểm, cũng không đ â m sâu lắm.

Nghiêm Uyển Xu nhặt được một mạng về nhưng vẫn bị giam trong thiên lao.

Thực ra chẳng bằng nàng ta ch đi còn hơn, người Nghiêm gia thật độc ác, để nàng ta tiếp tục sống mà chịu tội.

Người ngoài nhìn vào tưởng là bọn họ đang niệm tình cốt nhục, thực ra ch đi Nghiêm Uyển Xu còn có thể thoải mái hơn.

Nghiêm Uyển Xu là một nữ nhân thông minh, tàn nhẫn và quyết đoán. Nếu như nàng ta là nam nhân thì thủ đoạn hẳn cũng không kém gì Nghiêm Thiệu Ngọc.

Nàng ta muốn ép Nghiêm gia soán ngôi, khiến Nghiêm gia trở thành loạn thần tặc tử.

Không ngờ Nghiêm gia lại kiên nhẫn đến thế. Họ khiến nàng ta thành yêu hậu rồi tiếp tục phù trợ cho Hoàng đế bù nhìn, về danh về nghĩa đúng là không có gì có thể chê trách.

Ta muốn đi gặp Nghiêm Uyển Xu nhưng Nghiêm Thiệu Ngọc không cho phép.

Ta nói: "Ta sẽ không làm gì nàng ta đâu, ta chỉ có nhiều điều không hiểu muốn hỏi nàng ta thôi."

Nghiêm Thiệu Ngọc nói: "Nếu như nghĩ mãi không hiểu thì đừng nghĩ nữa."

Hắn không cho ta gặp Nghiêm Uyển Xu, ta bèn hỏi hắn tại sao không bỏ mặc ta để cứu Thiệu Đường, sự quyết đoán sắc bén của hắn đi đâu rồi.

Ta cứ hỏi đi hỏi lại, trông cứ như bị ma ám.

Hắn kiên nhẫn lắng nghe chứ không đáp lại, cũng không giải thích.

Ta suy sụp, bắt đầu la hét như người điên, tay ta đánh loạn xạ vào người, vào mặt hắn, hắn cũng không tránh.

Cuối cùng ta mệt rồi, ta nghĩ ta lại nôn ra máu rồi, thế là ta ngất đi, bắt đầu chìm vào giấc ngủ dài.

Có lúc ta nửa tỉnh nửa mê, cảm giác bên cạnh có người, ta còn tưởng là Thiệu Đường đã về.

Chàng nói: "Nương tử, nương tử, nho Nam Ẩn Viên đã chín rồi, phải mau hái xuống thôi không thì chim sẽ ăn hết mất."

Ta nói: "Thiệu Đường, chàng mau đi hái cho thiếp một chùm nho lớn nhất rồi rửa sạch để thiếp ăn. Thiếp thấy không được thoải mái trong người, thiếp rất muốn ăn thứ gì đó chua chua ngọt ngọt."

Chàng nói: "Ta đi hái cho nàng."

Trong cơn mơ có người đút từng quả từng quả cho ta ăn.

Nho Nam Ẩn Viên năm nay ngọt quá, thật sự rất ngọt. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK