BA MƯƠI BA: Song ngư bỉ mục
Nghe đến đây trái tim ta nhói lên từng đợt đau đớn. Ta thật không ngờ một chuyện như vậy lại có thể kích thích đến tâm ma của Nghiêm Thiệu Ngọc.
Ta và Thiệu Đường chẳng qua chỉ là bình thản đối mặt với quá khứ, để những hồi ức không tốt đẹp tan biến, biến chúng thành những kỷ niệm đẹp mà thôi. Ai ngờ điều đó lại trở thành một chiếc gai đâm sâu vào trái tim của Nghiêm Thiệu Ngọc.
Tiết Nguyệt Hoa tiếp tục nói:
"Về sau ta cũng không biết bản thân đã làm sao, như thể bị ma ám. Hôn sự giữa ta và Nghiêm Thiệu Ngọc chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời. Ta từng nghĩ mình sẽ cam chịu số phận cứ vậy mà sống hết một đời. Nhưng ta không kiềm chế được mà yêu hắn. Dù hắn nho nhã lễ độ, không có chút ấm áp nào dành cho ta, ta vẫn yêu hắn. Ánh hào quang trên người hắn thật sự quá đẹp, ta không thể kìm lòng mà muốn chiếm hữu hắn. Nhưng ta mãi không thể nắm giữ được trái tim hắn, trái tim hắn cách ta quá xa.”
“Ta từng nghĩ sẽ không có một nữ nhân nào có thể bước vào trái tim một người như hắn. Nhưng đột nhiên có người ám chỉ với ta rằng trái tim hắn nằm trong một chiếc hộp, có liên quan đến một nữ nhân.”
“Ta không kiềm chế được mà muốn biết trong chiếc hộp đó có gì. Ta luôn muốn nhìn thấy đồ vật trong chiếc hộp ấy, mọi lúc mọi nơi đều muốn nhìn. Để nhìn được bên trong ta đã dốc hết mọi mưu trí. Ta ngày càng biết ăn nói, học cách bồi dưỡng tay chân thân tín. Nghiêm Thiệu Ngọc không để ý đến những hành động của ta. Hắn nghĩ rằng ta kế thừa đặc điểm thích mưu quyền cung đấu của nữ nhân Tiết gia, hắn khinh thường. Nhưng hắn sai rồi, ta chỉ muốn biết bên trong chiếc hộp ấy là gì mà thôi.”
“Cuối cùng, đợi đến lúc hắn phải rời cung một thời gian vì việc xây dựng tân đô, ta cũng đã lấy được chiếc hộp đó. Khi mở ra ta chỉ thấy một miếng ngọc bội. Ta cầm ngọc bội lên nhìn mãi, không ngừng nhìn. Ta phát hiện ngọc bội là đồ ngự chế, chỉ có người trong hoàng gia mới có thể sử dụng.”
“Hồ Bích Ba và ngọc bội ngự chế... Ta biết, ngọc bội này là của ngươi, Trần Tố Ngọc, là miếng ngọc bội ngươi mang theo lúc đó. Thật nực cười làm sao. Năm đó để không phải làm Phò mã hắn mới đẩy ngươi cho Nghiêm Thiệu Đường. Thế mà giờ đây hắn lại nâng niu giữ ngọc bội của ngươi như báu vật. Ngươi nói xem, có phải rất buồn cười không?"
Tiết Nguyệt Hoa cười lớn, cười đến rơi nước mắt.
Quãng thời gian ta và Nghiêm Thiệu Ngọc gặp dịp thì chơi kia quả thật có từng trao nhau một vài món đồ. Tuy nhiên sau khi hủy hôn ước mọi thứ đều được trả lại, không sót thứ gì, như để chứng minh rằng giữa chúng ta không còn bất cứ thứ gì liên quan đến nhau nữa.
Ta không ngờ ràng vẫn còn đồ của mình nằm trong tay Nghiêm Thiệu Ngọc.
Miếng ngọc bội song ngư bỉ mục ấy đã sớm bị ta quên lãng. Vậy mà trong sự vô tình của ta, nó đã trở thành một phần trong tâm ma của Nghiêm Thiệu Ngọc.
Ngọc bội vốn vô tội, ta cũng vô tội nhưng dường như lại làm tổn thương quá nhiều người.
Tiết Nguyệt Hoa lau đi những giọt nước mắt vì cười mà rơi xuống, nói tiếp:
"Thế nhưng điều đáng nể nhất không phải là kẻ khác mà là ngươi đấy, Trần Tố Ngọc. Khi ấy, ta cố gắng đưa ngọc bội cho ngươi chỉ để xem ngươi sẽ phản ứng thế nào. Ta muốn ngươi biết rằng một nam nhân trên đường chạm tới quyền lực tối cao lại đặt ngươi trong trái tim hắn. Nếu không phải vì hắn yêu ngươi, có lẽ phu quân của ngươi đã không phải ch. Nếu Nghiêm Thiệu Ngọc không yêu ngươi, hắn đã sớm kết liễu ngươi hoặc bỏ mặc ngươi trong cung. Khi đó, Nghiêm Thiệu Đường sẽ không cần phải hy sinh bản thân.”
“Là Nghiêm Thiệu Ngọc không nỡ để ngươi ch, hắn không nỡ buông tay, cũng giống như Nghiêm Thiệu Đường không nỡ. Ta muốn xem khi ngươi biết tất cả sẽ hối hận thế nào, sẽ sụp đổ ra sao, có trở nên điên loạn như ta hay không. Kết quả ngươi không hề có chút cảm xúc nào. Thậm chí ngươi còn hoàn toàn giữ nguyên mọi thứ và trả lại chiếc hộp!”
“Trần Tố Ngọc, cha chồng ta luôn rất tán thưởng ngươi nhưng ta luôn không để ý đến. Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân trốn trong vườn chơi trò làm nông mà thôi. Nhưng ta nhận ra cha chồng ta đã đúng. Ngươi thật quá độc ác, thật sự quá độc ác.”
“Tình yêu thầm kín bao năm qua của Nghiêm Thiệu Ngọc, thứ hắn không nói bằng lời rằng mình yêu say đắm, trong mắt ngươi lại chẳng đáng một xu. Ngươi khinh thường, ngươi chẳng thèm bận tâm.”
“Ta hiểu rồi. Đây mới chính là sự kiêu ngạo của một Công chúa thiên chi kiều nữ, mạnh mẽ hơn gấp hàng ngàn hàng vạn lần những nữ nhân bình thường như chúng ta. Ta tâm phục khẩu phục, cũng hiểu tại sao Nghiêm Thiệu Ngọc lại nhớ mãi không quên ngươi.”
“Việc có được thiên hạ đối với Nghiêm Thiệu Ngọc chỉ như lấy đồ trong túi nhưng để chinh phục ngươi lại khó hơn cả lên trời. Trần Tố Ngọc, ngươi là niềm tiếc nuối mãi mãi trong lòng hắn, là tâm ma hắn không bao giờ vượt qua được. Hắn không thoát ra được, hahaha, hắn không thoát ra được! Đây chính là quả báo, quả báo đó! Hahahahahahahaha!"
BA MƯƠI TƯ: Tiết Nguyệt Hoa
Lần đầu tiên ta gặp Tiết Nguyệt Hoa, nàng ấy là người như thế nào nhỉ? Thật trang nhã, dịu dàng, phong thái đoan trang.
Là điều gì đã khiến một nữ nhân thay đổi, không còn giống như ban đầu nữa? Là năm tháng, hay là tình yêu?
Chẳng qua là nàng ấy đã yêu Nghiêm Thiệu Ngọc. Còn Nghiêm Thiệu Ngọc, hắn biết rõ nữ nhân rất dễ yêu hắn nhưng đối với những người dễ dàng yêu mình, hắn chỉ có khinh thường.
Ta hỏi Tiết Nguyệt Hoa:
"Bây giờ ngươi chỉ biết nghe lệnh Nghiêm Thiệu Ngọc thôi sao?"
Tiết Nguyệt Hoa đáp:
"Chứ còn thế nào nữa. Ngươi biết đấy, Nghiêm Uyển Xu trước khi ch từng nhờ người đưa tin cho ta. Nàng ta nói rất nhớ con mình, cầu xin Thái tử phi thương tình để nàng ta có thể gặp mặt An Thuận Hầu một lần. Thái thượng hoàng nhất thời mềm lòng, cho phép ta mang thư tay của An Thuận Hầu đến ngục để thăm nàng.”
“Ban đầu vốn định để Nghiêm Thiệu Tuyên đi, nhưng sợ Nghiêm Uyển Xu sẽ cầu xin đệ đệ tha cho mình nên họ quyết định không cho người Nghiêm gia đến gần. Cuối cùng, họ sắp xếp cho ta đi làm việc này vì họ biết ta không dám làm bừa.”
“Kết cục là chuyện nhớ con hoàn toàn là giả. Nàng ta thì thầm với ta rất nhiều điều. Ta vốn không nên nghe nhưng lại không kìm được. Nhờ vậy ta mới biết chiếc hộp đã đến tay Nghiêm Uyển Xu như thế nào. Ta cũng biết phu quân nàng ta, tên hoàng đế Trần gia vô dụng cũng biết bí mật về chiếc hộp đó.”
“Sau khi nghe nàng ta nói xong ta lại càng thêm tò mò về chiếc hộp. Khi trở về, Nghiêm Thiệu Ngọc trách ta đã ở đó quá lâu. Không lâu sau, Nghiêm Uyển Xu ch còn ta thì bị ép uống thuốc tuyệt tử. Thực ra hắn cũng đã lạnh nhạt với ta từ lâu rồi. Bát thuốc ấy chẳng qua là hình phạt mà thôi.”
“Khi đó, nhà mẹ đẻ ta luôn nơm nớp lo sợ, lén khuyên ta sinh thêm vài đứa con cho Nghiêm Thiệu Ngọc. Ha, đúng là si tâm vọng tưởng. Nghiêm Thiệu Ngọc còn khiến ta đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Nhi tử của ta bị Nghiêm gia dạy dỗ đến không còn là con ta nữa. Ta chỉ là một công cụ sinh nở, còn nhi tử của ta lại trở thành một đứa trẻ tiêu biểu của Nghiêm gia. Hoàn hảo đến đáng sợ.”
“Càng như vậy ta càng hóa điên. Ta không hiểu vì sao Nghiêm Thiệu Ngọc lại đối xử với ta như vậy. Ta tưởng rằng mình đã tìm ra được bí mật kinh thiên động địa nào đó từ ngươi. Kết quả ngươi chỉ nhẹ nhàng gạt phăng đi, thờ ơ như không, khiến ta càng giống một kẻ ngốc hơn. Trần Tố Ngọc, ngươi thật sự rất lợi hại, ngươi không biết sao?"
Nói đến đây nàng đột nhiên bật cười, nụ cười đầy quỷ dị. Nàng ghé sát vào tai ta, nói:
"Bây giờ ngươi thờ ơ như không là không được nữa đâu. Ta phát hiện ra rồi, hắn không cho phép ngươi thờ ơ như không. Hắn là người bá đạo nhất, không ai được phép làm trái ý hắn. Nếu đã vậy thì ta sẽ giúp hắn một tay."
Nói xong nàng cười khanh khách bên tai ta, khiến ta rợn cả người.
Mỗi ngày ở bên cạnh Tiết Nguyệt Hoa, ta đều như ngồi trên đống lửa, thậm chí còn không dám ăn uống hay ngủ nghỉ.
Tiết Nguyệt Hoa khuyên ta: "Hiện giờ là thời điểm rất đặc biệt, Nghiêm Thiệu Ngọc chưa đến mức ra tay với ngươi đâu."
Ta hơi yên tâm hơn nhưng lòng vẫn mông lung.
Thái thượng hoàng băng hà, người Nghiêm gia đều ở trong cung cũ để thủ tang. Một số quốc sự cần Nghiêm Thiệu Ngọc xử lý cũng tạm thời chuyển đến cung cũ. Ta nhất thời không thể trở về Nam Ẩn Viên, mỗi ngày chỉ biết sống qua ngày đoạn tháng.
Trước khi mất Thái thượng hoàng để lại di chỉ trong thời gian quốc tang, hoàng tộc và bách tính không được cưới gả hay tang tế trong vòng một năm, chỉ được phép giảm xuống còn một trăm ngày.
Người Nghiêm gia quả thực rất giỏi làm Hoàng đế.
Ta không gặp mặt Nghiêm Thiệu Ngọc nhiều, cũng không nói chuyện được với Thiệu Phong hay Thiệu Tuyên hay được phép làm gì.
Hơn nữa ta không biết có nên cầu cứu hai tiểu thúc này không.
Cuối cùng ta quyết định không để họ dính dáng vào chuyện này. Họ còn phải chăm sóc Vô Ưu và Cảnh Minh.
Thời gian thủ tang dài dằng dặc kết thúc, ta vẫn bị giữ lại trong cung cũ, với bên ngoài thì nói rằng ta bị bệnh.
Tiết Nguyệt Hoa chuẩn bị trở về tân đô, nàng nói với ta: "Ngày lành của ngươi đến rồi."
Ta hỏi nàng: "Còn ngươi thì sao?"
Tiết Nguyệt Hoa trả lời:
"Ta đã ch rồi. Người đang sống là Tiết Hoàng hậu. Bổn cung chính là Hoàng hậu, hahaha!"
Tại sao một nam nhân lại phải tàn nhẫn với một nữ nhân đến vậy? Không yêu cũng được nhưng thật sự không cần phải khiến nàng ấy trở thành như vậy.
Ta ở trong cung cũ chẳng được bao lâu, một ngày kia đột nhiên mất hết ý thức, đến khi tỉnh đã trên đường về kinh. Không còn cách nào khác, trừ khi ta không ăn uống hay hít thở, bằng không sớm muộn cũng sẽ có ngày này.
Bên cạnh ta là thị nữ Tiểu Ly của ta. Ta biết rõ nàng đã sớm là người của Nghiêm gia, chỉ là ta không muốn nói ra. Có vẻ nàng chỉ nhận lệnh chăm sóc tốt cho ta, chưa từng làm điều gì có lỗi với ta.
Điều bất ngờ là người phụng mệnh hộ tống ta còn có Tô lão phu tử.
Tô phu tử nói:
"Lão phu không ở trong kinh thành thêm được ngày nào nữa. Ta và Hoắc gia có duyên nợ sâu đậm mới nhận lời họ trợ giúp Nghiêm gia. Nhiệm vụ của ta cũng đã hoàn thành. Từng nghĩ một ngày nào đó được dưỡng già ở Nam Ẩn Viên cũng tốt, hóa ra cũng chỉ là mộng tưởng. Lần này ta về Hoắc gia báo cáo, sau đó sẽ phiêu bạt giang hồ. Tên của lão là Tô Vô Nhai. Tiện đây lão phu sẽ tiễn Công chúa một đoạn đường."
Ta hỏi: "Nghiêm Thiệu Ngọc không muốn nhìn thấy ta nên mới đưa ta đi xa như vậy sao."
Vậy thì tốt rồi.
Tô lão phu tử thở dài:
"Công chúa, một đi một về. Đến khi về người đã trở thành một người khác rồi."
BA MƯƠI LĂM: Biến thành nữ nhi Hoắc gia
Chiêu này nên gọi là “che trời qua biển, thay đầu đổi mặt” nhỉ.
Ta hỏi Tô lão phu tử:
“‘Ta’ ở trong cung cũ kia bây giờ chắc đã ch rồi đúng không?”
Tô lão phu tử đáp:
“Công chúa thật thông minh, chỉ trong vài ngày tới thôi.
Công chúa vốn vì thương nhớ Phò mã lâu ngày mà đau buồn quá độ, thân thể tổn thương nghiêm trọng. Thêm vào đó, trong thời gian quốc tang Công chúa lại vì đau thương mà lao lực, bệnh tình trầm trọng, đột ngột qua đời.”
Ta bật cười không thành tiếng. Chẳng trách Nghiêm Thiệu Ngọc không cho phép ta mang theo hy vọng về cuộc sống mới cũng như các con đến tân đô. Ta phải khóc lóc đau khổ ở Nam Ẩn Viên mới thuận tiện cho kế hoạch của hắn.
Tình yêu của đế vương thật ích kỷ.
Ta lại hỏi:
“Ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, phải đóng vai một nữ nhân như thế nào để nhập cung đây?”
Tô lão phu tử nói:
“Là tiểu thư Hoắc gia. Người vì bệnh tật mà lỡ mất thời gian thành thân, nay đã khỏe lại. Năm nay hai mươi lăm tuổi. Thánh thượng cảm tạ ân tình năm xưa Hoắc gia từng tương trợ nên đưa người vào hậu cung.”
Ta sờ lên nếp nhăn trên gương mặt mình, cười ra nước mắt. Bỗng dưng lại trẻ ra vài tuổi, thật khiến người ta vui biết mấy.
Ta tiếp tục hỏi:
“Vậy chuyện này có thể giấu được Thiệu Phong và Thiệu Tuyên không?”
Tô lão phu tử nói:
“Người bệnh tật yếu ớt, Hoàng thượng thương xót, chuẩn cho không cần thỉnh an, an tâm tĩnh dưỡng. Người không ra khỏi cung, không tham gia yến tiệc thì sẽ không bị phát hiện.”
Ta gật đầu:
“Như vậy chính là giam ta đến ch đúng không?”
Tô lão phu tử đáp:
“Nếu người buồn chán, Hoàng thượng sẽ tìm đủ cách để khiến người vui.”
Ta lại gật đầu:
“Một tù nhân hạnh phúc, một chiếc lồng xa hoa.”
Tô lão phu tử buồn bã nói:
“Công chúa, lão già rồi, không khuyên được Hoàng thượng nữa. Chấp niệm của ngài ấy sâu như vực thẳm. Nếu ta nói mong Công chúa có thể lấy lòng nhân từ mà nhẫn nhịn để Hoàng thượng có được bình yên, chắc chắn người sẽ nghĩ lão đây không biết xấu hổ.”
Ta gật đầu.
Tô lão phu tử nói:
“Lão gây nghiệp chướng quá nhiều, cả đời không dám thành thân chỉ sợ gây hoạ cho con cháu.”
Ta cười, nói:
“Con cháu đều là nợ. Nếu không phải vì Vô Ưu và Cảnh Minh, sau khi Thiệu Đường qua đời ta đã đi theo rồi, đâu có phiền phức như bây giờ.”
Tô lão phu tử cay cay sống mũi, cố kìm nén không khóc chỉ thở dài:
“Chuyện đời nào có trước khổ sau ngọt, chỉ có khổ càng thêm khổ mà thôi.”
Con đường phía trước dài đằng đẵng.
Trên đường buồn chán, ta và Tô lão phu tử nói chuyện phiếm đôi ba câu.
Ta hỏi phu tử:
“Tại sao đến cả chuyện giúp Hoàng thượng tìm nữ nhân mà Hoắc gia cũng làm?”
Tô lão phu tử nói:
“Hoắc gia năm xưa thoạt nhìn như đã rút lui an toàn khỏi vòng xoáy quyền mưu tranh đấu, thực ra khi đó một thanh niên tài năng nhất trong gia tộc đã bỏ mạng. Sau khi về quê không lâu, người đó lâm bệnh qua đời, các hậu bối khác thì tư chất tầm thường. Hoắc gia nhất thời không người kế thừa, đành phải bồi dưỡng con rể.”
“Nghiêm gia xuất thân bình dân ở kinh thành, tuy không có nền tảng vững chắc nhưng đã sống ở kinh biết bao thế hệ, cũng được coi là một lợi thế. Hiện giờ các hậu bối Hoắc gia đều trông cậy vào sự tin tưởng của thánh thượng, hy vọng có thể khôi phục thế lực nên đương nhiên hoàng thượng bảo làm gì thì làm nấy rồi.”
Ta không khách khí hỏi lão phu tử:
“Ngài không con không cháu, làm tất cả những chuyện này là vì điều gì?”
Tô lão phu tử đáp:
“Vì bệnh của kẻ văn nhân, bệnh quá nặng, coi thường con đường làm quan chạy chọt nhưng lại muốn chứng minh bản thân có thể thay đổi thiên hạ.”
Ta lại hỏi:
“Hủy hoại giang sơn Trần gia chúng ta, nhất định ngài cũng tham gia không ít. Có thể kể cho ta một chuyện được không?”
Tô lão phu tử trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Tứ hoàng tử chính là tác phẩm của ta.”
Ta trừng to mắt. Tứ hoàng tử là hy vọng của phụ hoàng, là người xuất sắc nhất trong các huynh đệ của ta. Ta biết cái ch của huynh ấy quá bất thường nhưng vẫn không tài nào hiểu rõ ngọn ngành.
Tô lão phu tử thở dài một hơi, nói:
“Tứ hoàng tử vốn không kinh tài tuyệt diễm đến vậy. Thầy dạy của ngài ấy và ta có giao tình sâu sắc, dưới sự sắp xếp của ta ông ấy cũng đã trở thành người của Nghiêm gia từ lâu. Thành tích vượt trội của Tứ Hoàng từ chỉ là kết quả từ sự sắp đặt của bọn ta, thực chất tài trí ngài ấy cũng chỉ thường thường thôi.”
Nghe xong, ta chấn động đến mức không thốt nên lời, trong lòng trào dâng nỗi cay đắng. Ta thương thay cho phụ hoàng, nếu dưới suối vàng người biết chuyện này hẳn sẽ tuyệt vọng biết mấy.
Ta cay đắng nói:
“Ban đầu đối với việc phụ hoàng bày kế để ta gả cho Nghiêm Thiệu Ngọc, trong lòng ta có chút oán hận. Bây giờ ta đã hiểu rồi, phụ hoàng cũng không còn cách nào khác. Đây là ông trời muốn lấy lại giang sơn Trần gia, thật không công bằng. Nghiêm gia vốn đã lớp lớp nhân tài, lại còn có thêm những nhân vật như ngài và Tần Bạch Vân giúp sức. Trần gia chúng ta chỉ là một đám tầm thường bị các ngươi thao túng.”
Tô lão phu tử thở dài:
“Đánh cược thì phải chịu thua. Hơn nữa Trần gia vẫn còn ngài.”
Ta phẫn hận nói:
“Ta chỉ là một nữ nhân sống nhờ vào sự che chở của nam nhân.”
BA MƯƠI SÁU: Chân tướng cái ch của Tứ Hoàng tử
Là niềm hy vọng của phụ hoàng, Tứ Hoàng tử chẳng qua cũng chỉ là con rối của Nghiêm gia.
Tô lão phu tử nói:
“Ban đầu Nghiêm gia muốn để Tam hoàng tử dần dần tỏa sáng, khiến Thái tử mất bình tĩnh và tranh giành với Tam hoàng tử.
Nhưng ta cảm thấy không ổn bởi vì phụ hoàng của ngươi thực sự không thích Tam Hoàng tử. Hơn nữa Tam Hoàng tử đã cưới nữ nhi Nghiêm gia, không tiện để ra mặt. Vậy nên ta quyết định để Tứ Hoàng tử nổi bật. Một hoàng tử mười hai, mười ba tuổi thể hiện tài năng sẽ không khiến ai nghi ngờ. Vừa khiến phụ hoàng ngươi vui mừng nhưng đồng thời cũng phải lo lắng về vấn đề bồi dưỡng.”
“Về Thái tử, trước khi Tứ Hoàng tử trưởng thành, hoặc là phải loại bỏ huynh đệ, hoặc là loại bỏ phụ hoàng ngươi, bất kể thế nào cũng sẽ lộ sơ hở.”
“Nếu phụ hoàng ngươi ủng hộ Tứ Hoàng tử thì mối quan hệ với Thái tử sẽ không thể không xấu đi. Cho dù tứ hoàng tử kế vị, sự thành công của hắn cũng là kết quả từ nỗ lực âm thầm của Nghiêm gia, cuối cùng vẫn phải dựa vào Nghiêm gia. Tứ hoàng tử không có thế lực ngoại thích, dù thế nào cũng sẽ yếu thế. Hơn nữa hắn ngày càng phụ thuộc vào thầy của mình.”
“Ngay cả sau này khi biết người thầy đó là người của Nghiêm gia thì hắn vẫn cam tâm tình nguyện. Lý tần và Tứ Hoàng tử đã âm thầm sống trong cung quá lâu. Khi họ bất ngờ nhận được sự chú ý và ưu ái, biết rằng một ngày nào đó có thể thừa kế ngai vàng thì sao có thể dừng lại. Thực sự rất dễ bị kiểm soát.”
Ta không nhịn được nở cười chua chát. Chẳng trách Thái thượng hoàng Nghiêm gia nói chỉ có ta là giống người của hoàng gia. Nam nhân Trần gia chúng ta đều là những kẻ vô dụng chỉ biết dựa dẫm vào người khác.
Tô lão phu tử nói:
“Cái ch của Tứ hoàng tử là thật ra một sự cố ngoài ý muốn.
Tam Hoàng tử cũng tốt, Tứ Hoàng tử cũng được, ai lên ngôi cũng đều phải phụ thuộc vào Nghiêm gia. Chỉ là Tứ hoàng tử kế vị thì con đường của Nghiêm gia có thể sẽ gian nan hơn đôi chút, bởi vì trên danh nghĩa còn có người Tiết gia tham gia nữa. Nhị hoàng tử quả thật như một biến số thần kỳ ông trời phái đến, như thể được sinh ra để giúp Nghiêm gia. Mệnh của Nghiêm gia là chiến thắng.”
Chẳng ai ngờ Nhị hoàng tử lại điên cuồng đến thế, Nghiêm gia cũng không quá chú ý đến. Bởi vì ngay cả khi huynh ấy là nhi tử do Hoàng hậu sinh ra, Tiết gia cũng không muốn ủng hộ một Hoàng tử tính cách có vấn đề. Nghiêm gia chỉ biết rằng vì Nhị hoàng tử phi và Gia quý phi không có con mà ch trong cung kia, Tào gia vô cùng hận Tiết gia. Tất cả đều do một tay Tiết hoàng hậu khiến họ thảm hại như vậy.
Phụ hoàng lại vì củng cố vị trí của Tứ hoàng tử mà nhắm đến Tào gia, ép Tào Tuyết Lan từ hôn mối hôn ước đã định từ nhỏ. Điều này đã khiến Tào gia cũng bất mãn với phụ hoàng. Trong mắt Tào gia, Trần gia chúng ta keo kiệt, vô ơn, không xem nữ nhi Tào gia là con người, tức là không để Tào gia vào mắt.
Liên minh giữa Nghiêm gia và Tào gia nhanh chóng được diễn ra trong âm thầm.
Sự điên cuồng của nhị hoàng tử dù kinh người nhưng không khó hiểu.
Là con chính cung, huynh ấy mãi mãi bị lu mờ dưới ánh hào quang của thái tử. Trong khi Tiết hoàng hậu vì muốn bù đắp nên đã có phần nuông chiều huynh ấy quá mức.
Phụ hoàng biết từ nhỏ nhị hoàng tử có một số vấn đề nhưng vì Tiết hoàng hậu bảo vệ nên cũng chẳng buồn uốn nắn. Vừa được nuông chiều, vừa không được tín nhiệm, cuối cùng khiến mọi người cảm thấy huynh ấy thậm chí còn không bằng cả con của một cung nữ.
Nỗi bất mãn và tuyệt vọng trong lòng khiến nhị hoàng tử mất hết nhân tính.
Bây giờ nghĩ lại, Trần gia suy tàn là có nguyên nhân.
Phụ hoàng nhìn trúng thế lực Tiết gia, để Tiết hoàng hậu tự tung tự tác trong hậu cung, nhưng thực ra bà ta không đủ tư cách làm một quốc mẫu.
Bà ta quá kiêu ngạo và ích kỷ, trên phương diện giáo dưỡng thái tử hoàn toàn không có kết quả, lại kiểm soát thái tử quá chặt.
Phụ hoàng không thích những nữ nhân xuất thân cao quý, chỉ thích những nữ nhân mỹ mạo xuất thân thấp hèn. Thái tử và tam hoàng tử đều được thừa hưởng sở thích này.
Phụ hoàng chỉ biết thỏa mãn dục vọng nhưng lại không để tâm đến con cái, hoàn toàn thất bại dưới vai trò người cha.
Một gia tộc mà việc giáo dục và bồi dưỡng con cháu rối tinh rối mù như vậy thì làm sao có tương lai?
Ta mừng vì mình là một nữ nhi, được mẫu phi che chở, trưởng thành khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần.
Ta không giống người hoàng gia, ta giống mẫu phi.
Sự cao quý trên đời này không liên quan gì đến xuất thân, chính tình yêu của mẫu phi đã giúp ta luôn kiên định làm một con người bình thường.
Cuối cùng cũng đến Hoắc gia.
Trên danh nghĩa ta trở thành nữ nhi Hoắc gia nhưng thực chất không ta có tiếp xúc gì với họ cả. Ta có nơi ở riêng, có người của Nghiêm Thiệu Ngọc luôn ở bên cạnh ta.
Chuyện Nghiêm Thiệu Ngọc sắp đặt cẩn thận cho một người đẹp hết thời như ta đúng là dở khóc dở cười.
Gương mặt ta từ lâu đã không còn trẻ, khóe mắt đầy nếp nhăn, eo lưng cũng đã thô to hơn nhiều. Qua một hai năm nữa, khi Vô Ưu xuất giá, ta cũng đã sắp trở thành ngoại tổ mẫu rồi. Bây giờ lại phải giả làm một thiếu nữ chưa xuất giá mà tiến cung.
Đến lúc đó, Nghiêm Thiệu Ngọc làm sao xuống tay nổi, liệu ta có cần giả vờ ngượng ngùng để làm hắn ghê tởm không nhỉ?
Con người không nên có chấp niệm, nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật.
Tô lão phu tử nói trên đời này không có người hoàn hảo, ta chính là khuyết điểm mà ông trời để lại cho Nghiêm Thiệu Ngọc.
Ta hỏi, rốt cuộc là ông đang khích lệ hay là hạ thấp ta?
Tô lão phu tử nói:
“Không tính là khen cũng không tính là chê, tất cả đều là sự sắp đặt của số phận.”
Ông đưa ra ví dụ:
“Cuộc đời của thánh thượng giống như một tấm lụa được dệt công phu nhưng lại có một cái lỗ, rồi trên đó lại dán một bông hoa để che đi. Có người cho rằng khuyết điểm là cái lỗ đó, thực ra không phải, khuyết điểm là bông hoa kia. Không có hoa, cái lỗ mới lộ ra, nếu không có ai cũng nghĩ là gấm thêu hoa. Cái lỗ vốn có từ đầu, chẳng ai có cuộc đời không thiếu sót. Bông hoa mới là quan trọng, không có hoa, cái lỗ sẽ trở nên rất lớn.”
Ta nhíu mày nói:
“Cắm hoa của nhà người khác lên lỗ của mình chính là thất đức.”
Tô lão phu tử bị ta chọc cười, cảm thán:
“Công chúa, người khác khen lão già này đức cao vọng trọng, nhưng so với Công chúa thì lão chẳng bằng cái rắm.”
Ta chẳng thèm để ý đến lời tâng bốc này. Người có phẩm hạnh cũng vô dụng, chẳng đấu lại được kẻ vô liêm sỉ tài giỏi. Ta vô dụng, ta chỉ có thể cam chịu.
Sửa soạn xong xuôi, mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đấy, ta trở thành nữ nhi Hoắc gia rồi lại lên đường tiến về kinh thành.
Năm đó đi qua cùng Thiệu Đường cũng vào thời điểm này ta thấy cảnh sắc đẹp đến say lòng người, bây giờ chỉ thấy mây đen phủ núi, cây xấu mọc đầy trên đá, đường toàn lối rẽ, nước chảy ngược dòng, đầu giang lộ đầy phong ba, nhân gian đều là đường khó đi!
Danh Sách Chương: