• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Híc… hít….”

“Được rồi, ngồi yên cho tớ lăn trứng gà nào.”

Ngọc Cảnh Anh đang ngồi trên ghế, cái cổ hơi ngửa lên để Lâm Bối Bối lăn trứng gà giúp mình. Làn da cậu vốn trắng nõn nên nó càng làm lộ vết bầm đen trên mắt.

“Cái này khoảng tầm 1 tuần là nó hết thôi.”

“Bối bảo bảo, mày không hiểu đâu… tao là đại ca trong trường. Mang vết bầm này đi đánh nhau thì đàn em còn coi tao ra cái gì nữa.”

“Ui da..”

Lâm Bối Bối gõ vào gáy của cậu ta một cái. Mắt đã bầm tím thâm đen rồi mà còn nghĩ đến chuyện đánh nhau. Thật là.

“Chuyện vừa nãy cảm ơn cậu.”

Danh Hoài lúc này mới lên tiếng. Thật ra cậu không cần Ngọc Cảnh Anh đỡ. Nhưng người ta vừa giúp mình tránh một đòn, cũng nên cảm ơn.

Đại ca lúc này mới hít hít vài cái thu nước mắt nước mũi lại. Cái mặt còn hất lên trời, ra vẻ ta đây rất là thanh cao.

“Không có gì. Lần này là tai nạn thôi. Mấy lần trước tôi đều đánh trả rất chuẩn đấy.”

“Đừng có nói.. ngồi yên cho tớ lăn vết thương.”

“Lâm Bối Bối, cậu nhẹ tay chút. Hỏng gương mặt đẹp trai của tớ.”

Thấy Danh Hoài định quay lưng đi thì Ngọc Cảnh Anh vội vàng nhảy thót xuống chặn trước mặt cậu ta.



“Tôi đi mua cho anh chai nước.”

Danh Hoài nhớ trong cantin mới ra trà sữa đóng chai thì phải. Mua một chai coi như cảm ơn vậy.

“Không cần… cậu chỉ cần kí vào đây là được.”

Vừa nói, Ngọc Cảnh Anh vừa lục tung cặp sách của một lấy ra một tờ giấy có hơi nát nát.

“Đọc đi… có chỗ nào chưa hiểu thì nói anh mày. Anh mày giải đáp cho.”

Cậu ta vỗ ngực bộp bộp mấy cái, sau đó mới xách cặp dẫn Lâm Bối Bối đi. Trước khi đi còn quay lại nhìn Danh Hoài sau đó cười nửa miệng.

“Cậu cứ cố gắng học tập. Sau này sẽ viết được những thứ giống như vậy thôi.”

Thấy nụ cười của hắn giống trùm trường sắp huỷ diệt thế giới chưa. Ha ha ha… Học bá sẽ phải ngưỡng mộ hắn đến chết thôi. Ngọc Cảnh Anh vừa đi vừa tưởng tượng Danh Hoài ôm sự ngưỡng mộ mình thì cười sằng sặc.

Lâm Bối Bối không cần nghĩ cũng biết thằng bạn thân của mình lại ảo tưởng nữa rồi.

...******...

Danh Hoài sau khi phụ giúp mẹ mình dọn quán thì mởi trở về phòng mình, mở đèn bàn đọc tờ giấy mà Ngọc Cảnh Anh đưa cho. Đọc được mấy dòng đầu thì cậu không nhịn được phụt cười.

Đây là một hợp đồng thuê gia sư bí mật. Chỉ là không sai chính tả thì nó không đúng nội dung, câu cú lủng củng, chữ viết thì cực kì xấu. Thậm chí là hợp đồng mua bán mà chỉ có một bản, cũng không có bất kì tính ràng buộc nào.

“Danh Hoài, con ăn chút trái cây rồi học bài tiếp nhé.”

Người phụ nữ bước vào dáng vẻ gầy gò, gương mặt nhuộm màu gió sương nhưng đôi mắt rất đẹp, rất có hồn. Bà mỉm cười dịu dàng nhìn con trai mình.

“Mẹ, mẹ gọi con bưng lên là được.”

“Không cần, mẹ tiện đường mà.”

Nhìn tờ giấy trên bàn, Triệu Xuyến Chi lo lắng hỏi con trai mình.

“Trong trường có người bắt nạt con sao?”

Nhìn tờ giấy kia giống thư khiêu chiến quá. Danh Hoài lúc này mới bật cười an ủi mẹ mình không có. Cậu cũng không giải thích kĩ. Sau khi mẹ mình về phòng, Danh Hoài mới lấy bút viết lại hai bản hợp đồng khác.

Trong khi Danh Hoài thảnh thơi thì nhà họ Ngọc như nổi bão.

“Thằng khốn đó dám đánh em sao? Ba mẹ hắn không dạy được hắn nữa à?”



Ngọc Cảnh Hạo liếc mắt nhìn Ngọc Cảnh Anh đang co rúm ngồi trên sô pha, Lâm Bối Bối cũng rụt rè ngồi bên cạnh.

“Nói đi, có chuyện gì?”

Ngọc Cảnh Hạo biết tính em mình. Dù nó có hơi ngông cuồng tưng tửng nhưng tuyệt đối không phải là người gây chuyện vô cớ.

“Lâm Bối Bối, em nói đi.”

Lâm Bối Bối bị điểm danh thì muốn khóc trong lòng nhiều chút. So với trưởng bối, cậu lại càng sợ ông anh cả của Ngọc Cảnh Anh hơn. Thế là, Lâm Bối Bối đành phản bội lại lòng tin của thằng bạn thân mình, kể lại giây phút tràn đầy xấu hổ của nó.

“Anh Cảnh Hạo, là do bọn người lớp 12C gây chuyện trước. Cảnh Anh còn chưa kịp đánh trả nữa. Ở lớp có camera, anh cứ xem rồi biết ạ.”

Ngọc Cảnh Anh bĩu môi liếc xéo thằng bạn của mình. Chuyện xấu hổ đó mà kể ra chi. Thể nào nếu anh hai biết chuyện cũng cười nhạo nó cho coi, bọn trường Hoa Cà nữa.

“Ui da… anh cả, đau em….”

Ngọc Cảnh Hạo gõ mấy cái vào đầu của thằng em ngu ngốc nhà mình. Cái tính thích lo chuyện bao đồng lâu nay vẫn vậy. Lần này còn đem một con mắt bầm về nữa.

“Cho em thích lo chuyện bao đồng.”

Nói rồi anh quay người đi. Tuy mắng thằng nhóc ngốc đó nhưng chung quy vẫn phải đòi công bằng cho nó thôi.

“Bối bảo bảo, mày phản bội tao.”

Ngọc Cảnh Anh đạp thằng bạn của mình ra khỏi sô pha. Chuyện mất mặt ngày hôm nay sao có thể rêu rao khắp nơi như thế.

“Tao thà phản bội mày còn hơn chớt dưới con mắt của anh mày. Hiểu không? Hơn nữa, anh mày ra tay sẽ dạy được tụi 12C một bài học.”

“Tao cũng có thể dạy nó một bài học mà. Tao sẽ như này.. như này… như này…”

Vừa nói, Ngọc Cảnh Anh vừa nhảy cà dựng cà dựng trên sô pha, múa võ điên cuồng như một con khỉ. Lâm Bối Bối làm khán giả bên cạnh vỗ tay nhiệt tình.

Ngọc Cảnh Hạo bước xuống lầu nhìn thấy cảnh đó mà thở dài thườn thượt. Thằng em ngu ngốc này của anh không biết bao giờ mới trưởng thành đây.

...***...

Ngọc Cảnh Anh nằm lăn lộn trên giường mấy vòng, tủi thân khóc chít chít vì bị bố mẹ cùng hai anh giáo huấn. Đúng là anh hùng cũng có nỗi khổ tâm mà. Cậu giở nhật kí ra, ghi lại hành động anh dũng hôm nay của mình. Ngày sau chắc chắn cậu sẽ để cuốn nhật kí này lại cho con cháu, để tụi nó biết, cha ông nó đã kiêu dũng như thế nào.

Ting… ting

Tiếng âm thanh báo tin nhắn tới, Ngọc Cảnh Anh liền dang tay dang chân nằm vật trên giường đọc.



Hừ kẻ nào dám quấy rối cảm hứng viết nhật kí của ông đây.

“Tôi có chỉnh sửa một số thông tin trên Hđ. Đại ca đọc lại thử xem sao. Nếu được chúng ta kí kết.”

Hình ảnh… hình ảnh…

Ngọc Cảnh Anh khịt mũi xem thường. Chỉnh sửa Hđ cái gì, chẳng lẽ những gì cậu viết ra còn thiếu sót sao?

Nhưng anh vẫn kiên nhẫn đọc hết. Đọc một hồi rồi lại không hiểu cái gì? Dấu chấm đầy cả đầu. Mấy cái điều khoản này là cái gì vậy a? Sao chữ nó lít nhít hết cả thế này.

“Không hiểu đâu. Cậu viết gì tôi không hiểu gì cả.”

Danh Hoài nhận được tin nhắn của đại ca trường thì thở dài. Cậu cũng nghĩ là anh không hiểu mấy thứ cao siêu nên cố gắng viết đơn giản nhất có thể. Ai ngờ anh ta vẫn không hiểu. Danh Hoài đang tự hỏi quyết định dạy kèm người kia có đúng đắn không đây. Xem ra tiền vẫn là khó ăn a.

“Hay anh gặp tôi đi. Chúng ta nói chuyện rõ hơn.”

“Được. Ngày mai tôi đến nhà cậu được không?”

Ngọc Cảnh Anh đã phải suy nghĩ rất nhiều mới chọn được địa điểm. Để bảo toàn danh dự đại ca của mình, mọi chuyện phải diễn ra thật bí mật. Không đâu phù hợp bằng nhà của Danh Hoài.

“Cậu chuẩn bị đi, ngày mai tôi đưa luật sư đến đó.”

Ngọc Cảnh Anh nhắn tin với giọng điệu cực kì nghiêm trọng. Thật ra cậu cũng bắt chước anh trai mình thôi. Anh Cảnh Hạo mỗi lần đi kí HĐ đều mang theo luật sư mà.

Danh Hoài bên này nghe cậu nói nghiêm trọng như thế cũng có chút lo lắng. Nhưng cho đến sáng ngày hôm sau, hắn mới biết mình lo lắng hảo rồi.

Não của tên đại ca này thoát tuyến thật sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK