• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.


Ninh Y cảm giác như cả người mình đang ở trong một không gian lộn xộn màu trắng, trôi lềnh bềnh hệt một linh hồn, di chuyển theo không khí, chẳng tìm được nơi dừng chân.


Có lẽ mị đi bán muối rồi.


Ninh Y nghĩ.


Bởi vì xáo trộn cốt truyện nên bị loại bỏ ư?


Nói chuyện đàng hoàng chút đi, đâu phải tất cả mọi chuyện đều là vấn đề của tao đâu, nếu mày không cho phép tao làm thì có thể trực tiếp ngăn cản. Hoặc giống lúc trước, nhắc nhở tao bằng cách kích thích đau đầu mà.


Lúc tao làm thì mày không quan tâm, đợi tao làm xong theo bản năng rồi mày mới kịp phản ứng là: "Ủa, thì ra cái vai phụ nhỏ xíu này mới khiến cốt truyện bị xáo trộn", sau đó trừng phạt tao một lần cuối cùng, oan cho tao quá luôn?


Dây phản xạ của mày dài, cũng không nên để người vô tội cõng cái nồi này chứ?


Vốn dĩ Thủ khoa cả nước đã nằm trong tầm tay tao, kết quả chẳng hiểu tại sao lại xuyên tới đây.


Tuy cũng tàm tạm nhưng trước khi chết, thậm chí là chả quét được một bộ đề ba năm nào hết, lần trước thi giữa kì còn là đếm ngược toàn trường nữa!


Ai có thể ngờ rằng một đời học sinh chuyên 13 môn như Ninh Y tao lại chết dưới thân phận một đứa đội sổ...


Sỉ nhục! Hoàn toàn là sỉ nhục!!


Ninh Y càng nghĩ càng tức, bỗng dưng cơ thể bắt đầu nóng lên, nóng từ trong ra ngoài.


Hệt như trong cơ thể chợt xuất hiện một cây đuốc, thiêu cô tới mức không thể nào chịu nổi, cả người cũng không kiềm được mà cuộn tròn lại.


Ngay lúc Ninh Y cho là mình không chịu nổi nữa thì một cảm giác mát lạnh và dễ chịu truyền từ tay trái của cô vào, theo cánh tay mà chạy dọc tới trái tim, cô không khỏi thoải mái rồi rên lên một tiếng, mí mắt dần dần mở ra.


"Răng rắc."


Có vật gì đó khẽ phát ra âm thanh rạn nứt.


Lộ Hứa Nam bị tiếng của mọi người đánh thức.


Sau khi Ninh Y chợt ngất xỉu, anh gấp gáp mang người đến bệnh viện, cũng liên lạc với phụ huynh hai bên, vốn dĩ muốn ngồi chờ mọi người đến rồi anh sẽ về nhà nghỉ ngơi, cuối cùng là có thể do gần như cả ngày hôm qua anh không chợp mắt nên chẳng hiểu sao đã ngủ ngay lập tức.


Lúc Lộ Hứa Nam đang mơ mơ màng màng, anh cảm thấy mình nghe thấy âm thanh của ba mẹ mình.


"Rốt cuộc thằng nhóc thúi này cũng thông suốt, còn biết anh hùng cứu mỹ nhân, không hổ là con trai của Lộ Đình mình."


Lộ Hứa Nam: "... Đây là khen con hay khen chính ba?"


"Lúc ngủ cũng không quên trông nom Nhất Nhất ở mép giường! Cảm động quá, huhuhu, mình phải chụp cái hình ảnh ấm áp như vậy lại mới được, sau này bé Nam kết hôn với Nhất Nhất rồi sinh con đẻ cái, nhanh chóng nhảy ra mấy đứa cháu trai và cháu gái nhỏ, mình sẽ cho tụi nó coi hình! Mình cũng biết chắc là bé Nam không giống đồ ngu si Lộ Đình, cũng không lạnh lùng như tảng băng giống anh trai nó mà là một đứa trẻ dịu dàng và ấm áp 1551."


*Thành ngữ ban đầu chỉ là "xấu hổ", nhưng do cách phát âm gần giống với " woo ", nó thường được dùng với nghĩa "bán manh (dễ thương) và khóc.


Lộ Hứa Nam: ??? Đây là mẹ anh? Mạnh mẽ vang dội, người phụ nữ mạnh mẽ không thua kém cánh mày râu ư?


Tròng mắt của Lộ Hứa Nam lăn lộn, anh khó khăn mở mắt ra thì thấy được ba mẹ mình đang đứng ở cuối giường.


Anh ngồi dậy hô: "Ba, mẹ."


Lộ Đình gật đầu một cái, uy nghiêm như ngày thường: "Ừ."


Đầu chân mày Trịnh Ngọc Hồng hơi cau lại, thấp giọng ra lệnh: "Nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức Nhất Nhất."


Ừ, vẫn là người mẹ ruột hầm hầm giận dữ của anh.


Lộ Hứa Nam thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là vừa rồi anh nằm mơ.


Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên "Ken két", bị người đẩy ra, một trận tiếng bước chân dội lại một cách dồn dập.


Là người nhà họ Ninh chạy đến.


"Ngọc Hồng, mọi người đã đến rồi à?" Đây là mẹ của Ninh Y, Lạc Bạch Thu.


Trịnh Ngọc Hồng: "Vừa tới, vừa khéo tui với ông già Lộ ở gần đây nên cũng đến nhanh hơn chút."


"Hèn chi, bị kẹt đường ở khúc đường vành đai hai, tui sốt ruột cả đoạn luôn ý." Lạc Bạch Thu vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn người trên giường bệnh.


Trịnh Ngọc Hồng kéo cánh tay bà, vỗ về nói: "Đừng lo, vừa rồi tụi tui đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ ngủ thôi, không sao đâu."


Lạc Bạch Thu thở phào nhẹ nhõm một cách rõ ràng, giảm âm lượng xuống bảo: "Mọi người bàn công việc ở gần đây sao? Đừng làm chậm trễ chuyện quan trọng."


Trịnh Ngọc Hồng nghiêm mặt: "Chuyện của Nhất Nhất là chuyện quan trọng."


Ở bên kia, Ninh Học Dân cũng nắm tay Lộ Đình để chào hỏi "Ông Ninh", "Ông Lộ", trong phòng bệnh đều là không khí vui vẻ, bỗng dưng...


"Ủa, thằng nhóc thúi nhà họ Lộ đổi tính từ lúc nào vậy? Còn biết ở lại bệnh viện để trông nom?"


Trong lòng Lộ Hứa Nam lộp bộp một tiếng.


Sao lại tới nữa rồi?


Anh nương theo tiếng nói rồi nhìn về phía Ninh Tu đang đi tới mép giường, Ninh Tu - "Con nhà người ta" nổi tiếng trong đám trẻ đồng lứa bọn họ.


Tuy nhà họ Ninh và nhà họ Lộ đều kinh doanh nhưng nhà họ Lạc lại là thư hương thế gia ở thành phố Ngu.


Ninh Tu đã được ông bà ngoại bồi dưỡng từ nhỏ, nổi tiếng là "Có tài mà không kiêu, có chí mà không ngạo", dịu dàng, biết lễ nghĩa, là quân tử khiêm tốn.


So sánh với anh hai kiệm lời và lạnh như nước đá nhà mình thì Lộ Hứa Nam có thiện cảm với anh hàng xóm lớn hơn mình 7 tuổi này hơn, khi còn bé, có lần anh muốn lấy Lộ Ưng Bắc để đổi với anh trai của Ninh Y là Ninh Tu.


Mà bây giờ, quân tử Ninh Tu mà anh kính trọng nhất, khoác một tay lên vai anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nhã nhặn nói: "Chuyện lần này may là có bé Nam, anh rất biết ơn cậu."


"Đệt, thằng nhóc thúi này lại nắm tay của Nhất Nhất? Tưởng anh đây chết rồi hả?"


Lộ Hứa Nam: ... Không không không, chắc chắn là anh vẫn còn trong mơ, sao Ninh Tu có thể nói bậy được?


Song cái suy nghĩ này vừa lú lên thì thực tế lại tàn nhẫn vả chạt anh một phát.


"Đợi chút, không phải hai tụi nó yêu đương rồi chứ? Không phải Lộ Hứa Nam cứ khăng khăng không thích Nhất Nhất sao? Đây coi là gì? Chú mày ăn cải xanh nhà anh, đã hỏi ý kiến anh chưa hả? Tôi phản đối! Con mẹ nó tôi kiên quyết phản đối!!!"


Tuy tám chữ cuối cùng đơn giản nhưng lại đinh tai nhức óc, suýt nữa Lộ Hứa Nam không nhịn được mà xoa lỗ tai.


Rốt cuộc anh cũng phải thừa nhận, anh thật sự có thể nghe được tiếng lòng của tất cả mọi người.


Lộ Hứa Nam ngẩng mặt, nhìn bộ dáng anh Tu vẫn như ngày thường thì có chút cạn lời.


"Ê? Ánh mắt thằng nhóc đó có ý gì? Giả ngu với tôi à? Không thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào cái móng vuốt của cậu đang nắm tay Nhất Nhất sao? I am watching you!!"


Lộ Hứa Nam giật mình, tròng mắt anh đảo một cái thì phát hiện rằng sau khi mình ngủ, không biết thế nào lại thật sự nắm lấy tay Ninh Y!


Anh vội vàng hất tay ra rồi đứng dậy, trả lời: "Không cần cảm ơn ạ, anh Tu đừng khách sao."


Ninh Tu khom người, giúp Ninh Y ém góc chăn lại, than thở lắc đầu: "Cũng xem như dạy dỗ nó đi, coi sau này con nhóc như nó còn dám lo chuyện bao đồng không. Nếu không phải cậu kịp thời chạy tới thì không biết Nhất Nhất phải chịu thiệt thòi bao nhiêu nữa!"


"Nhưng cũng không có nghĩa là tôi đồng ý cho cậu và Nhất Nhất hẹn hò nhé, Nhất Nhất của chúng tôi hiền lành đáng yêu như thế, căm thù cái ác, hiệp nữ nhỏ không sợ nguy hiểm, cần được người khác yêu thương và cưng chìu. Trước đây anh đã ghim chú mày quá nhiều rồi, dù là lần này cũng méo đền bù được đâu!"


Khóe mắt Lộ Hứa Nam không nhịn được mà co rút.


Căn bản là em cũng không thích Ninh Y, cũng chưa từng nghĩ muốn yêu đương với cậu ta, cảm ơn.


"Phải, Nhất Nhất lớn lên với em mà, em luôn xem cậu ấy như em gái ruột."


Lộ Hứa Nam tăng thêm ba chữ "Em gái ruột" để chứng minh lập trường của mình.


"Em gái ruột? Biết Nhất Nhất là em gái ruột của mày, mày vẫn muốn loạn luân???"


Lộ Hứa Nam hung hăng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.


Là anh sai rồi, lại có một khoảng thời gian đặt Ninh Tu là mục tiêu, haha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK