Hình như anh đã ngủ rất lâu và nằm mơ, song trên thực tế chỉ mới ba mươi phút, cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình từng thấy gì trong giấc mơ.
Nhưng anh biết có vài thứ không giống nhau, anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân thực sự đã sống, yêu và được yêu như giờ phút này. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, nơi lồng ngực tràn đầy cảm xúc, so sánh thì “Lộ Hứa Nam trong quá khứ” càng giống một người máy đã được lập trình sẵn.
Nhìn trần nhà hồi lâu, Lộ Hứa Nam mới kịp phản ứng mình đang ở đâu.
Ừm, anh sốt, Ninh Y đưa anh đến phòng y tế, sau khi uống thuốc thì đầu anh nặng nề, ngay sau đó thì ngủ… Không đúng! Trước khi ngủ anh còn hỏi Ninh Y về câu trả lời mà, cô trả lời chưa? Trả lời thế nào? Dm! Quên sạch rồi! Cô đâu? Sẽ không đi rồi chứ?
Ý thức vừa trở lại thì Lộ Hứa Nam đột nhiên ngồi dậy ở chiếc giường đơn chật hẹp, khi ánh mắt chạm đến cô gái đang ngủ gục trên cánh tay, động tác vén chăn của anh dừng lại ngay tại chỗ.
Thì ra Ninh Y vẫn luôn ở đây trông nom anh.
Nhận thức này khiến đáy lòng của Lộ Hứa Nam sinh ra một cảm xúc hết sức mềm mại, hệt như có làn nước ấm bao bọc trái tim anh, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng đều là sự ấm áp, nóng, làm người ta rất thoải mái.
Rèm cửa sổ được kéo lại, ánh nắng rực rỡ ngày thu bị ngăn ở bên ngoài, cũng tạo ra một không gian yên tĩnh thích hợp để nghỉ ngơi trong căn phòng.
Lộ Hứa Nam tham lam dùng ánh mắt miêu tả dáng vẻ của Ninh Y, thoáng chốc anh không nỡ dời mắt.
Cơn gió len lỏi vào cửa sổ không đóng chặt, chiếc rèm bị thổi tung lên đập vào khung cửa sổ bằng gỗ, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Lộ Hứa Nam nhìn những tia nắng nghịch ngợm hắt vào từ một góc rèm, rốt cuộc anh cũng dừng lại hành động ban nãy mà nhẹ nhàng vén chăn, khi xuống giường vẫn không có âm thanh gì, dường như là không tiếng động đi tới để đóng chặt cửa sổ lại, sau đó lặng lẽ trở lại, uốn gối ngồi trước mặt Ninh Y.
Hẳn là chơi bóng rổ hơn nửa tiết học đã tiêu hao hết sức lực vốn không có bao nhiêu của cô, thực sự mệt mỏi rồi, công chúa hạt đậu được cưng chiều mà lớn lên lại nằm ngủ trong tư thế khó chịu như vậy.
Lộ Hứa Nam nghĩ thế thì không khỏi cong mắt, nhưng ngay sau đó anh phát hiện Ninh Y ngủ cũng không ngon.
Hình như cô gặp ác mộng, mí mắt nhòe nước, hàng mi cong và đen ướt đẫm.
Trong lòng Lộ Hứa Nam căng thẳng, anh lập tức nghe thấy cô nằm mơ, sợ hãi kêu lên, một giọt nước mắt trong suốt lăn từ khóe mắt xuống tóc mai rồi biến mất.
Anh không cầm lòng nổi mà đưa tay ra, ngón tay quẹt đi mấy giọt nước treo trên hàng mi cô, thấp giọng gọi: “Ninh Nhất Nhất? Nhất Nhất, tỉnh lại đi.”
Bỗng chốc Ninh Y mở mắt, hé miệng thở dồn dập, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi chưa tan.
Lộ Hứa Nam dùng ngón tay xoa xoa khóe mắt ửng đỏ của cô, gọi cô từ ác mộng trở về thực tế: “Nằm mơ thôi, đừng sợ.”
Cơ thể Ninh Y run lên, vô thức co rúm lại, Lộ Hứa Nam thấy vậy không khỏi nhíu mày, chẳng biết rốt cuộc cô đã nằm thơ thấy gì lại sợ như vậy.
Lúc Lộ Hứa Nam không biết phải làm sao, ánh mắt không có tiêu điểm của Ninh Y đã tụ lại trên mặt anh, cô ngơ ngác nhìn anh vài giây rồi “huhu” một tiếng, trực tiếp vọt vào ngực Lộ Hứa Nam, ôm chặt lấy cổ anh.
Lộ Hứa Nam sững sờ và kinh ngạc, đôi tay giơ ra giữa không trung khựng lại, qua hồi lâu mới bị âm thanh khóc nức nở “huhuhu” của người trong ngực làm cho hoàn hồn.
Có lẽ vì quá cô quá đau lòng nên anh không nghe được tiếng lòng Ninh Y, chỉ có thể cảm nhận nỗi đau khổ đến cùng cực từ cô.
Lộ Hứa Nam có chút cứng nhắc đặt ra tay ở sau ót Ninh Y, sau đó vuốt tóc cô từng chút, từng chút, cũng dỗ dành cô một cách không quen: “Đừng khóc đừng khóc, đều là giấc mơ hết, là giả, đừng sợ, tôi ở đây…”
Ninh Y khóc không xem là nhỏ, bác sĩ cách vách nhanh chóng chạy đến, chị thấy cảnh tượng trước mắt thì ngẩn người: “Chuyện này là?”
Lộ Hứa Nam cảm giác được tiếng khóc của người trong ngực khẽ dừng lại, biết cô đã tỉnh táo, anh ngẩng đầu giải thích với bác sĩ: “Gặp ác mộng nên sợ quá khóc ạ.”
Bác sĩ nghe xong thì thoáng chốc nửa cười nửa mếu: “Nằm mơ thấy gì mà sợ vậy? Mau đỡ em ấy dậy đi, rót ly nước ấm uống cho bình tĩnh lại.”
“Bạn trai nhỏ bị sốt thôi, xem cô nhóc sợ kìa, tình cảm tốt thật đấy!”
Lộ Hứa Nam tỏ vẻ anh đã bị chị bác sĩ lấy lòng, anh xoa đầu Ninh Y, dịu giọng khuyên nhủ: “Tỉnh dậy là không sao nữa rồi, giấc mơ đều trái ngược hết, đừng sợ. Cậu lên giường ngồi đi, tôi rót cho cậu ly nước nhé?”
Ninh Y vẫn vùi đầu không di chuyển, ngay lúc Lộ Hứa Nam lo lắng muốn ngửa người về phía sau xem sao thì chợt nghe thấy tiếng lòng căng thẳng của đối phương.
“Aaa! Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích!”
Lộ Hứa Nam lập tức dừng lại, cảm giác được Ninh Y nhéo chặt lấy quần áo của mình, không để anh động đậy.
“Ơi là trời, sao lại để mị đối mặt với loại chuyện này! Bây giờ mị lấy tay lau một xíu thì Lộ Hứa Nam có phát hiện nước mắt nước mũi của mị chét đầy ngực cậu ấy không? Aaaa, mị không ngóc đầu lên nổi! Để cho mị ngủ đi… Không! Để mị té xỉu luôn đi!!!”
Lộ Hứa Nam không nhịn được mà rũ mắt cười khẽ, anh ngẩng đầu nói với bác sĩ: “Bác sĩ Tô, em chăm sóc Ninh Y là được rồi, chị về phòng làm đi ạ, không làm phiền chị nữa.”
Nói xong anh chỉ chỉ người trong ngực, lặng lẽ làm động tác khóc.
“Được rồi.” Bác sĩ cười gật đầu, bảo: “Chị sắp tan làm, mấy đứa thu dọn sớm chút, lát nữa chị đến đo nhiệt độ lại.”
Nói xong chị còn săn sóc khép hờ cửa phòng lại.
Lộ Hứa Nam chìa cánh tay của mình đến trước mặt Ninh Y: “Lau đi, thiếu thì đưa tay áo khác cho cậu dùng tiếp.”
Cơ thể Ninh Y hơi cứng đờ, cô nhận ra mình đã quên mất chuyện người này có thuật đọc tâm.
Dù sao cũng bị nghe thấy, cô dứt khoát làm vò mẻ chẳng sợ nứt, cầm tay áo của Lộ Hứa Nam lau lung tung một phen, cảm thấy hơi tức giận.
Lộ Hứa Nam hết cách, anh rút tay áo lại, một tay khác nâng cằm cô lên, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, từng chút lau sạch nước mắt.
“Nhẹ thôi.” Anh nói.
Ninh Y nhìn anh bằng đôi mắt ửng đỏ, thoáng chốc quên mất hành động, đến khi đối phương nói “Được rồi”, cô mới lúng lúng vuốt mặt đứng dậy, giả bộ xoa mắt ngồi xuống cuối giường.
Lộ Hứa Nam cảm thấy thú vị, anh vẫy tay áo nói: “Chậc, nhầy nhụa, ẩm ướt…”
Ninh Y ra vẻ dữ dằn trợn mắt với anh: “Chính cậu kêu tôi lau!”
Nếu không phải cặp mắt hồng hồng, gương mặt đỏ đỏ thì có lẽ có sức thuyết phục hơn.
Sau khi vượt qua được cái ngưỡng khó nhất là tỏ tình, sự non nớt và ngượng ngùng lúc ban đầu đã vơi bớt đi, trái tim tiềm ẩn sự “xấu xa” mà chả có thầy cô nào chỉ bảo đã thức tỉnh khi thiếu niên độ trưởng thành nhìn thấy gò má và vành tai đỏ rực của cô gái.
Lộ Hứa Nam đặt đầu lưỡi dưới răng nanh, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng chỉ vào chỗ ướt đẫm trước ngực mình, nói: “Là cậu nhào vào ngực tôi trước mà, không cho cậu lau thì chẳng lẽ đợi cậu khóc ướt hết đồ tôi sao? Dính vào ngực khó chịu lắm.”
Mặt Ninh Y càng đỏ hơn: … Tức.
Lộ Hứa Nam cảm thấy được rồi nên thôi, anh xoay người đi tới máy rót nước để rót ly nước ấm đưa cô.
Ninh Y không nhận, anh buộc lòng phải tiến lên một bước: “Tôi đùa thôi, lúc đi nhà trẻ, khi cậu phải ăn mấy món cậu ghét, cắn một miếng rồi nhét sạch vào chén tôi, tôi cũng ăn hết đấy, nếu ghét bỏ đã không đợi tới lúc này rồi.”
Lúc này Ninh Y mới nhận ly nước, uống một ngụm thì thấy trong lòng hơi nghẹn, cô lầm bầm: “Đã bảo đó không phải là tôi.”
“Cái gì?” Lộ Hứa Nam không nghe rõ.
Ninh Y cắn viền ly, đáp: “Không có gì.”
Cô nghiêng đầu, kinh ngạc phát hiện bây giờ cô hoàn toàn không nhớ nổi ký ức nào có liên quan đến nhà trẻ ở thế giới kia.
Lộ Hứa Nam ngồi xuống giường ở phía đối diện: “Nằm mơ thấy gì? Sao sợ đến như vậy?”
Suy nghĩ của Ninh Y cũng bị cắt ngang, cảnh tượng trong mơ lại ập vào đầu cô, cô không khỏi hít vào một hơi, âm thanh cũng thấp xuống: “Nằm mơ thấy ba mẹ xảy ra tai nạn giao thông, vì bị người ta kiện cáo ở công ty mà anh hai phải vào tù, hù chết tôi…”
Dù hiện tại nhớ lại cô vẫn sợ hãi. Những cảnh tượng trong mơ đều khiến người ta cảm thấy quá chân thật, rõ ràng chỉ là một cơn ác mộng song dường như cô đã tự mình trải qua vậy.
Lộ Hứa Nam khựng lại, nghiêng người sang, đặt tay lên đỉnh đầu cô xoa vài cái, trầm giọng bảo: “Nằm mơ thôi, trong mơ đều ngược lại, đừng sợ.”
“Ừ, là giả cả.” Ninh Y gật lặp lại như trấn an bản thân.
Vì cơn ác mộng mà tâm trạng Ninh Y vẫn luôn rất tệ.
Tới khi bác sĩ đo nhiệt độ lại cho Lộ Hứa Nam, báo rằng cơ thể đã hoàn toàn hạ sốt thì cô tâm trạng cô mới được đôi chút.
Hai người đến phòng làm việc đưa giấy khám cho Lưu Minh mới quay về lớp lấy cặp, các bạn học đều đã về hết.
Lộ Hứa Nam mau lẹ, thu thập xong thì đợi ở lối đi.
Ninh Y nhìn anh rồi tăng tốc độ trên tay, vừa cái nút cặp thì một cánh tay ở bên cạnh duỗi tới lấy cặp cô đi.
Cô “ơ” một tiếng nhìn sang, Lộ Hứa Nam đã đeo cặp lên vai.
“Túi kẹo cậu đâu?” Anh hỏi.
Ninh Y bị anh hỏi nên sự chú ý cũng dời đi, cô cầm túi trong hộc bàn ra, tháo dây kéo lấy một viên: “Cậu muốn ăn à?”
Lộ Hứa Nam nhận viên kẹo, lột nửa viên kẹo ra rồi đưa ngược lại cho cô: “Ăn đỡ một viên đi, sắc mặt cậu không tốt lắm.”
Chắc vì giờ thể dục đã tiêu hao sức lực nên quả thật lúc này Ninh Y hơi váng đầu, cô sợ chứng hạ đường huyết lại phát tác nên vô thức cắn viên kẹo đã được đưa tới bên mép mình.
Lộ Hứa Nam nhét giấy gói kẹo vào túi, bước ra ngoài phòng học: “Đi thôi.”
Ninh Y ngậm kẹo đứng dậy, đợi vị dâu tràn ngập khoang miệng cô mới muộn màng nhận ra sự ngượng ngùng.
Cô cũng không phải không có tay, cần người ta đút chỗ nào chứ? Hơn nữa, có phải động tác của người này hơi bị tự nhiên rồi không?
Ninh Y chọt chọt cái má phồng lên của mình, thầm nghĩ: Kẹo hôm nay có chút khác nhỉ? Hình như ngọt quá.
Sau khi đường trong cơ thể người trải qua phản ứng hóa học sẽ sản sinh ra Dopamine, từ đó khiến người ta vui vẻ hơn.
Ninh Y ăn kẹo, đúng là cảm thấy tâm trạng mình đã khá hơn nhiều, đến nỗi chặng đường về nhà cũng ngắn lại, nhanh chóng đến nơi.
Hai người chia tay ở trước cổng nhà họ Ninh, cô giơ tay nhận lấy cặp của minh, song lúc rút về thì cảm nhận được ai đó kéo.
Ninh Y ngẩng đầu: “?”
Lộ Hứa Nam nắm quai cặp bên kia, đè thấp giọng nói: “Ninh Nhất Nhất, cậu còn chưa cho tôi câu trả lời mà…”
“!!! Tới nữa hả?”
Bất thình lình bị hỏi, mắt thường có thể thấy Ninh Y đang hoảng hốt, tốc độ chớp mắt tăng nhanh, môi mím chặt, dái tai lặng lẽ biến thành màu đỏ của mã não.
Khi bạn nhận ra có người còn căng thẳng hơn mình, sự căng thẳng của bạn sẽ biến mất.
Con ngươi Lộ Hứa Nam hiện lên ý cười, tay anh buông quai cặp ra, quay sang vỗ nhẹ đầu cô, nói tiếp: “Từ từ suy nghĩ, không vội. Tôi chỉ muốn nói với cậu, tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cậu.”