• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“???!!! Trời má, đây là cái lời thoại của dòng phim ngôn tình chiếu lúc tám giờ gì đây? Rồi mắc cái gì mị nói chuyện lại lắp ba lắp bắp? Mị nên đi, bây giờ! Lập tức! Aaaa, điên rồi, sao cơ thể lại không chịu nghe theo sự khống chế của mị vậy?”

Ngón chân Ninh Y cũng không kìm được mà co quắp lại, cô sâu sắc cảm giác rằng nếu mình cởi giày thì chắc có thể bới được một rãnh Mariana luôn ấy!

*Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất.

“Đó là những lời tôi muốn nói, tôi cũng đâu xem phim ngôn tình…” Lộ Hứa Nam lúng túng mở miệng, nói xong thì trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, mất tự nhiên và có chút tủi thân, anh thử dò hỏi: “Vừa nãy tôi nói chuyện ngu lắm à?”

“À… Cũng không hẳn, chỉ là… A!”

Ninh Y vô thức che miệng, sau đó cô mới phản ứng kịp là cô có nên ôm đầu hay không.

Lộ Hứa Nam vẫn còn truy hỏi: “Chỉ là gì?”

“Thì chỉ là khiến người nghe rất không chịu nổi đó! Nghe xong tim mị muốn nhảy ra ngoài! Rốt cuộc làm gì thế không biết?!

Lộ Hứa Nam ngẩn ra, trong phút chốc trở nên sáng dạ, anh nhìn Ninh Y bằng đôi mắt lấp lánh sáng ngời như biển quảng cáo, ngay cả cơn đau đầu cũng quên, anh ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: “Cậu, cậu thích tôi nói như vậy sao?”

“Cậu, cậu, cậu đánh rắm! Cậu mới thích, cả nhà cậu đều thích! #%¥%…”

Đôi mắt hạnh của Ninh Y trợn tròn lên, cô luống cuống tay chân bò dậy, vừa giơ tay ngăn giữa hai người rồi lùi về phía sau, vừa có chút thẹn quá hóa giận gào với Lộ Hứa Nam: “Cậu, cậu đừng tới đây! Cậu phạm luật! Cậu xâm phạm quyền riêng tư của người khác đó biết không?!”

“Tôi cũng đâu thể kiểm soát được việc này…” Lộ Hứa Nam cảm thấy bị oan, song mắt thấy Ninh Y lật đật lùi về phía sau thì anh lập tức căng thẳng, nói: “Được được được, tôi không tới, yên tâm, ở khoảng cách như vậy tôi đã không nghe được. Cậu đừng lùi nữa… Ôi! Cẩn thận!”

Vừa dứt lời, Ninh Y đã “ai da” một tiếng ôm đầu, nhánh hải đường phía sau đâm vào ót cô, cô khom người muốn tránh theo bản năng, tóc lại vướng vào.

Ninh Y muốn giơ tay tháo ra nhưng không biết trận gió nghịch ngợm từ đâu đến lại thổi tung mái tóc mềm mại của cô, cộng thêm Lộ Hứa Nam thấy tình huống này thì sải bước đi về phía cô, trong lòng cô hoảng hốt, bàn tay lại rối tung lên, sau vài động tác mà tóc càng rối và quấn chặt hơn.

“A.” Ninh Y không khỏi nhón chân đến gần nhánh cây hơn để giảm bớt đau đớn, song cô vẫn cảm thấy da đầu mình cũng sắp bị lột ra.

“Đừng lộn xộn.”

Cơ thể cao lớn từ phía trước phủ đến, Lộ Hứa Nam giơ cổ tay lên trước để cố định nhánh cây đang lắc lư, tránh cho tóc càng quấn càng rối, sau đó bàn tay khác lại vô cùng cẩn thận gỡ từng sợi, từng sợi tóc mắc vào nhánh cây.

Do tư thế nên cả người Ninh Y hệt bị Lộ Hứa Nam ôm vào ngực, thỉnh thoảng hơi thở nóng bỏng của đối phương sẽ phả ra trên đỉnh đầu cô, dường như chỉ cần ngẩng một chút sẽ đụng vào nhau, vì thế mà cô không dám nhúc nhích.

Còn Lộ Hứa Nam vẫn một lòng gỡ tóc giúp cô ở đằng kia, cũng không để ý tới khoảng cách và tư thế của hai người quá mập mờ, trong miệng còn cằn nhằn: “Đã bảo cậu đừng lộn xộn, bây giờ thì hay rồi, tóc cũng bị đứt mấy sợi…”

Ninh Y cảm giác giờ phút này bản thân như ấm nước sôi trên bếp lò vậy, chả biết lửa ở đâu mà mạnh kinh khủng, đun tới độ mặt cô đỏ bừng.

Cô rũ mắt nhìn chằm chằm logo trường trên ngực người trước mặt, lẩm bẩm than phiền: “Nếu không phải tại cậu thì sẽ như vầy à…”

Lòng bàn tay ấm áp áp lên da đầu cô rồi xoa nhẹ, Ninh Y nghe được âm thanh của Lộ Hứa Nam truyền đến từ đỉnh đầu, thật thấp, nghe còn rất dịu dàng nữa.

“Phải, phải, đều tại tôi. Được rồi, cậu còn đau không?”

Hàng mi Ninh Y run lên, cảm giác nước trong “ấm nước nóng” thoáng cái đã “sôi sùng sục”.

Mặt cô đỏ rực, chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình đang bốc hơi.

“Không đau!”

Ninh Y rụt cổ lại, tránh né tay anh, lại dữ dằn vò vài cái ở chỗ ban nãy mình được anh xoa đầu, ném luồng điện bao quanh khiến mình run rẩy không thôi, cô nhanh chóng nhảy vọt, cách xa anh ít nhất hai bước chân, cảnh cáo nói: “Cậu cách xa tôi ra một chút!”

Lộ Hứa Nam hé môi như muốn nói gì đó song cuối cùng vẫn im lặng khép miệng, anh hơi cúi đầu, cánh môi mím chặt, hàng mi cũng rũ theo, bộ dáng hết sức uể oải.

Thoạt nhìn làm người ta cảm thấy điệu bộ có chút đáng thương.

Ninh Y thấy anh như vậy thì nghĩ rằng có phải mình phản ứng hơi lố không.

Dù sao Lộ Hứa Nam vốn có thể không thẳng thắn về chuyện thuật đọc tâm này với cô, hơn nữa anh cũng chẳng mượn chuyện này để làm gì quá đáng.

“Tôi… Tôi không có ý đó.” Ninh Y đắn đo mởi miệng: “Tôi chỉ muốn chúng ta nên giữ khoảng cách một chút, rốt cuộc suy nghĩ trong đầu có thể bị nghe thấy, việc này thật sự làm người khác không có cảm giác an toàn…”

Lộ Hứa Nam im lặng, cuối cùng như hiểu ra mà gật đầu một cái, anh cúi đầu, thấp giọng đáp: “Tôi cũng không muốn, chả biết tại sao bỗng dưng có thể nghe được tiếng lòng của người khác. Nhưng cậu đừng lo, khả năng này xuất hiện cũng không lâu, là từ ngày cậu cứu Mộ Vãn Tình ở hẻm mới bắt đầu, hơn nữa lúc linh lúc không linh, thật ra hiếm khi tôi nghe thấy lắm…”

Ninh Y nghe vậy thì ngẩn người.

Ngày cứu Mộ Vãn Tình? Đó không phải ngày cô vô tình thay đổi tình tiết gặp gỡ của nhân vật chính sao? Chắc lẽ tình trạng này của Lộ Hứa Nam… Là do cô ảnh hưởng đến cốt truyện mà tạo nên ư?

Cô không khỏi nhìn về phía Lộ Hứa Nam, người sau giơ tay lau mồ hôi trên trán, đôi môi khô đến mức tróc da, sắc môi nhợt nhạt.

Đúng rồi, cái người này còn bị sốt.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Y càng bất an, cô tiến lên hai bước, hỏi: “Ừm… Cậu ổn không?”

“Hửm? Gì cơ?” Lộ Hứa Nam ngước mi nhìn cô, trên mặt là sự nghi ngờ không giống giả vờ.

Ninh Y nhận ra anh hoàn toàn không biết bản thân đang bị bệnh, thoáng chốc sinh ra một sự tức giận không tên, hàng chân mày xinh xắn khẽ nhíu lại, cô chất vấn: “Chính cậu không biết mình bị sốt à?”

“Bị sốt?” Lộ Hứa Nam giơ tay sờ trán, trông hết sức kinh ngạc: “Tôi sốt? Sao lại sốt!”

Nói xong thì cơ thể anh lung lay, dường như có chút đứng không vững.

Ninh Y vừa thấy thì cũng không thèm quan tâm tới thuật đọc tâm hay không đọc tâm, cô đi lên đỡ anh: “Bây giờ tôi dẫn cô đến phòng y tế.”

Lộ Hứa Nam lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ hơi nhức đầu thôi.”

Mấy năm rồi anh chưa bị sốt, hơn nữa cũng biết rõ lúc mình ở hồ nước lại không có bất cứ sự khó chịu nào.

Đầu óc mê mang khiến suy nghĩ anh bị tắc lại, hiển nhiên cho rằng bản thân không thể nào bị sốt, song trong lòng nghĩ đến cảnh tượng Ninh Y né tránh anh ban nãy, anh lảo đảo muốn đi sang một bên: “Tôi cách xa cậu một chút là tôi sẽ không nghe được thôi, cậu đừng sợ…”

Ninh Y ngớ ra, cảm giác trái tim như bị ai nhéo một cái.

Cô túm lấy tay áo của Lộ Hứa Nam không để anh đi, vừa rung động vừa tức giận, cô bực bội ngắt lời anh: “Tôi sợ cái gì? Tôi cũng chẳng có bí mật nào không thể nghe! Cậu đừng đi lung tung nữa, còn muốn đi quanh sân trường nữa hả?”

Lộ Hứa Nam bị tiếng hét của cô làm cho ngu người, anh hé miệng, thoáng chốc không biết đáp thế nào.

Ninh Y mím môi trừng mắt, kéo cổ tay anh đi lên con đường, ngoài miệng lại ra vẻ ta đây: “Nắm cho chặt vào, nếu bị ngã thì tôi sẽ không đỡ cậu đâu!”

Lộ Hứa Nam đầu óc choáng váng đi theo cô, tầm mắt rơi ở tay đối phương đang siết chặt cổ tay mình, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên… 



Bác sĩ nghe được tiếng động thì ngẩng đầu từ sau bàn làm việc, nhìn hai người đứng ở cửa, chị bật cười: “Chị có đường ăn nữa rồi à? Sao hai đứa cứ chạy tới chỗ của chị miết thế? Bây giờ đến đứa nào xảy ra chuyện đó?”

Ninh Y quen thuộc chào hỏi, sau đó đẩy Lộ Hứa Nam vào trong: “Cậu ấy bị sốt.”

Bác sĩ nhìn Lộ Hứa Nam ra hiệu anh ngồi lên ghế, đồng thời lấy nhiệt kế và tăm bông đưa anh kẹp dưới nách rồi hỏi: “Còn khó chịu chỗ nào không?”

Lộ Hứa Nam không nhịn được mà liếc sang Ninh Y ở bên cạnh, anh trả lời: “Đầu hơi đau ạ, em không thấy mình sốt, cậu ấy lo quá thôi.”

Bác sĩ nhìn bộ dáng ra vẻ bình tĩnh của anh nhưng lại cầm lòng không đậu muốn khoe khoang, cùng giọng nói “cam chịu một cách ngọt ngào”, chị chịu không nổi liền nhướng cao một bên chân mày.

Vì vậy tới đây để show tình cảm hay khám bệnh?

Ninh Y nhận được tầm mắt của bác sĩ thì đỏ mắt trừng bóng lưng của Lộ Hứa Nam, xù lông nói: “Ai lo cho cậu?! Nếu không phải cậu đột nhiên chui ra thì bây giờ tôi đã ở lớp chuẩn bị vào tiết rồi!”

Vẻ mặt chị ấy tràn đầy vẻ sáng tỏ: “À, cúp học tới chăm nó hả?”

Ninh Y: Em không phải, em không có…

Một lúc sau, bác sĩ cầm nhiệt kế xem chỉ số, chị cau mày liếc Lộ Hứa Nam: “39.1, cái “CPU” của cậu vừa nóng vừa quá tải mà còn ở đây phơi phới à! Chị kê cho cậu thuốc hạ sốt, uống ngay bây giờ, sang phòng kế bên nghỉ ngơi một lát đi, nếu không hạ sốt được sẽ tính đến chuyện tiêm thuốc.”

Vì lo lắng lỡ như Lộ Hứa Nam phải tiêm nhưng không có ai bên cạnh chăm sóc nên cô dứt khoát ở lại, gửi tin nhắn cho Cư Mộng để cô nhóc xin nghỉ giup mình.

Cho đến khi uống thuốc xong, Lộ Hứa Nam vẫn còn bực dọc tại sao mình bỗng bị sốt, nhưng thành phần gây ngủ trong thuốc khiến đầu óc vốn không mấy tỉnh táo của anh càng choáng hơn, anh nghĩ ngợi một chút thì sự chú ý đã vô thức rơi vào trên người Ninh Y.

Ninh Y vừa đối phó với Cư Mộng ở Wechat, lại kéo rèm cửa để ngăn ánh sáng, sau đó lấy chiếc cốc dùng một lần đặt trên đầu giường rót nước nóng. Cuối cùng không còn gì để làm, Ninh Y mới trở lại cái ghế cuối giường, cô ngồi xuông, sau khi bảo đảm mình đã ngồi trong phạm vị an toàn không thể bị thăm dò thì lấy điện thoại ra chuẩn bị làm đề.

Song ánh mắt của Lộ Hứa Nam thật sự rất có cảm giác tồn tại, Ninh Y đã đọc nội dung cái đề mình chọn năm phút nhưng vẫn chưa xong, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô ngước mắt nhìn anh: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Vì buồn ngủ nên âm thanh Lộ Hứa Nam hơi khàn, anh khẽ nói: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi.”

Ninh Y không hiểu: “Trả lời cậu cái gì?”

“Tỏ tình đấy…” Lộ Hứa Nam khép hờ mắt nhìn cô: “Tôi thích cậu, cậu thì sao? Cậu còn thích tôi không?”

Vất vả lắm Ninh Y mới cố gắng quên đi ký ức đó, cô cảm giác cực kỳ lúng túng, ngón trỏ của cô vô thức khảy đường may trên quần, ánh mắt rơi xuống sàn gạch, nói năng hơi lộn xộn: “Cái gì mà gọi là “vẫn còn thích cậu”? Tôi đã nói rồi, trước đây người thích cậu là Ninh Y real, cũng không phải tôi… Hơn nữa, cho dù, cho dù cậu thích thì cũng thích Ninh Y, cái người đã lớn lên với cậu chứ? Tôi mới xuyên đến ba tháng, liên, liên quan gì tới tôi đâu…”

“Không phải vậy.” Lộ Hứa Nam phản bác theo bản năng, anh cảm nhận được trong đầu mình lóe lên thứ gì đó song lại không bắt kịp.

Anh duỗi tay ra khỏi chăn, đè lên lồng ngực mình, trong mắt hiện ra sự nghi ngờ: “Tôi không biết miêu tả thế nào nhưng dường như trước đây tôi đã mất đi một phần rất quan trọng, một vật rất quan trọng. Tôi cảm giác cả một khoảng thời gian dài, tôi… Hình như không phải tôi…”

Lộ Hứa Nam vừa nói vừa giương mắt nhìn về phía Ninh Y, sự nghi ngờ nơi đáy mắt dần dần biến thành khẳng định: “Nhưng bây giờ tôi đã tìm về được rồi, tôi cảm giác nó đã trở nên hoàn chỉnh.”

Ninh Y nhìn thiếu niên trên giường bệnh chậm chạp chớp mắt, hẳn rất mệt mỏi, rốt cuộc trước khi nhắm mắt lại vì buồn ngủ, anh lẩm bẩm như một tiếng thở dài: “Người tôi thích vẫn luôn là cậu mà Ninh Nhất Nhất, trước kia là vậy, bây giờ cũng như vậy…”

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Hai tay Ninh Y chắp lại đè ở vị trí trái tim, cô hơi cúi người như thể sợ nó nhảy ra ngoài, cô nhìn chằm chằm đầu gối, có chút sợ hãi nghĩ…

“Toang rồi, hình như nó bị hư rồi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK