• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Hạ Vy cài thiết bị hóa mã khóa nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống. Dựa vào virút xâm nhập vào hệ thống phá bức tường lửa lấy mã. Ổ khóa này cũng muốn làm khó cô thì đúng là mất mặt. Ngày trước lần đầu cô tiếp xúc với ổ khóa tự động này đã bị một vết bỏng rất to ở cánh tay phải do thiết bị tự động phát nổ. Bài học nhớ đời của cô, dù có đủ giải phẫu cũng chỉ có thể làm mờ.
Sở Ngạo nhìn Mộc Hạ Vy bất giác ngây người. Cô mặc bộ đồ đen, chỉ trùm mũ, dung mạo tuyệt mỹ hiện ra. Rất xinh đẹp. Vì vừa không để ý nên hắn không biết cô đã tháo bỏ khẩu trang ra từ lúc cải trang. Hắn bình tĩnh lại là lúc Mộc Hạ Vy chửi thề một tiếng.


-Sh*t, bên trong còn có thiết bị báo động. Tôi lấy được hồ sơ rồi nhưng đồng nghĩa với việc mình bị phạt hiện. Mau đi thôi.


Mộc Hạ Vy nhét tập tài liệu vào trong lồng ngực của mình. Sở Ngạo gật đầu kéo cô đi.
Tiếng còi vàng lên ing ỏi, vệ sĩ mặc đồ đen nhanh chóng phong tỏa cả căn biệt thự. Sở Ngạo rút súng bệnh bên hông phòng thủ. Mộc Hạ Vy cầm lên một con dao gấp nhỏ. Đây không phải loại dao gấp thường vì kim loại làm ra nó cũng rất đặc biệt, mỏng nhưng sắc. Lưỡi dao mỏng manh lại vô cùng sắc bén chỉ cần cứa một đường trên cổ vào động mạch cũng đủ khiến đối phương chết chưa kịp ngáp. Mộc Hạ Vy phối hợp vô cùng ăn ý với Sở Ngạo. Chẳng mấy chốc đã thoát được ra ngoài.
Mộc Hạ Vy thở dốc một hơi.


-Tiểu caca, tôi không chạy được nữa đâu.


-Vậy ngồi đây chút đi. Chúng cũng không đuổi kịp đâu.


-Được.... Coi chừng.... Aaaaaa


Hành động diễn ra quá nhanh khiến Mộc Hạ Vy không nghĩ ngợi mà đẩy Sở Ngạo sang một bên bả vai lãnh trọn một phát đạn. Sở Ngạo xoay người nhắm giữa mi tâm bắn chết một tên mặc áo đen trong bụi cây rồi bế cô chạy đi.TMD vẫn có người ở gần đây.
Mộc Hạ Vy cắn chặt đôi môi, cả người không ngừng run rẩy. Thân thể này quá yếu ớt rồi. Sở Ngạo trong lòng sợ hãi cũng không biết nguyên nhân. Hắn cứ thế đưa cô thẳng đến bệnh viện. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lo lắng cho một nữ nhân. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được một người bảo vệ.
Mộc Hạ Vy mỉm cười yếu ớt trấn tĩnh hắn. Cũng không phải lần đầu bị thương nhưng do thân thể này quá yếu đi. Cô hình như không xong rồi. Mi mắt như cánh bướm chớp chớp nhẹ dần dần nặng trĩu hai mí mắt.
Mộc Hạ Vy rơi vào hôn mê ,Sở Ngạo bối rối. Đến bệnh viện, ngay ngắn đặt cô lên cán cứu thương rồi cùng với các y tá đưa cô vào bên trong phòng cấp cứu. Sở Ngạo bị ngăn ở bên ngoài.
Hắn lo lắng đứng ngồi không yên, tự trách bản thân sao lại sai sót đến vậy. Sát thủ hàng đầu sao? Có phải hắn quá vô dụng rồi không?
Sau hai tiếng chờ đợi thì bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng, Sở Ngạo vội vàng chạy đến hỏi thăm, tuy mặt một biểu cảm lạnh nhạt nhưng ai biết tâm hắn dao động dữ dỗi như cơn sóng thần ngoài biển khơi.


-Bệnh nhân không sao rồi. Anh chú ý vết thương bên vai của bệnh nhân, tránh cử động mạnh, ba ngày sau có thể tháo băng rồi.


Sở Ngạo cúi người thay lời cảm ơn rồi mở cửa đi vào phòng bệnh. Nhìn Mộc Hạ Vy trên giường bệnh, tuy sắc mặt xanh xao nhưng không làm giảm vẻ đẹp của vốn có của cô. Sở Ngạo nhìn chằm chằm vào cô, lông mi dài quá. Thật xinh đẹp.
Mộc Hạ Vy tan dần thuốc mê trong người, nhận ra có đạo mặt nhìn cô thì mở hẳn cả hai mắt. Sở Ngạo đang cúi sát mặt nhìn cô, vì thế giữa hai người chỉ có một khoảng nhỏ, bốn mắt nhìn nhau yên lặng. Mộc Hạ Vy chớp chớp mắt một vài cái, đáy mắt mang theo sự tán thưởng.


- Tiểu ca ca thật là soái nha....


Sở Ngạo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, vội vàng xoay người che dấu đi sự hổ thẹn, hai má đã sớm đỏ lên. Mộc Hạ Vy thật không ngờ bạn đồng hành với mình lại cực phẩm vậy a...


- Sở Ngạo, tôi đói. Đi mua ít đồ cho tôi ăn được không?


Sở Ngạo không trả lời xoay người trực tiếp đi ra khỏi phòng mua đồ ăn cho cô. Mộc Hạ Vy lắc lắc đầu tặc lưỡi, chỉ là nhờ mua chút đồ thôi mà có cần lạnh lùng vậy không? Cô không biết rằng thật ra là Sở Ngạo đang xấu hổ.
.......


Tống Hạo Thiên ngồi trên tầng thượng, nhìn lên bầu trời đầy sao hắn lại nhớ lúc trước Mộc Hạ Vy cũng thường đòi hắn thức ngắm sao cùng. Tống Hạo Thiên làm sao vậy? Tại sao lại nghĩ tới ác nữ đó. Chỉ là nhất thời quyến luyến mà thôi, không thể để cảm xúc nhất thời này làm hỏng việc hủy hôn. Đúng vậy. Hắn nghĩ ngợi gì đó, uống cạn ly rượu vang trên bàn rồi đi về phòng của mình. Chỉ là bản thân hắn không biết quyết định của hắn khiến hắn về sau hận nhất chính là việc hủy hôn, đẩy con đường truy thê càng thêm khó khăn
.......


Sở Ngạo cầm trên tay là mấy túi đồ ăn dinh dưỡng hắn vừa mua. Mộc Hạ Vy cười híp mắt lấy lòng hắn.


-Sở Ngạo, huynh cũng thật nghĩa khí. Tôi tưởng huynh bỏ tôi ở đây một mình rồi chứ.


Sở Ngạo kê bàn gấp lên giường bệnh, giúp cô mở mấy hộp thức ăn. Mộc Hạ Vy nhìn một lượt, lại là cháo, ở bệnh viện kia cô ăn đến phát ngán rồi.


-Tôi không muốn ăn cháo, tôi muốn ăn tôm hùm nhỏ, gà nướng, thịt nướng....


Sở Ngạo trừng mắt một cái, hắn đã mất bao công mới mua được, giờ lại chê. Mộc Hạ Vy phụng phịu trừng lại hắn.


-Anh còn hung dữ với tôi. Biết vậy, tôi cho anh chết rồi.
.
.
.
Vote and cmt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK