• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53
Tống Hạo Thiên ngồi một mình trong phòng VIP quen thuộc của Mộng Ảo, hắn ôn nhu vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, hôn lên một cái. Đôi mắt tràn ngập vẻ đau thương của một kẻ si tình.
Đã bốn năm rồi, ngày nào hắn cũng sống trong nỗi sợ hãi, không dám ngủ cũng chẳng muốn thức. Mỗi lần mở mắt đều là không gian cô tịch quạnh hiu. Trước mắt hắn như chẳng còn màu sắc gì. Mỗi ngày đến nghĩa trang Hoa Hạ rồi đi làm, tối lại tới Mộng Ảo uống rượu quên sầu, cuối tuần sẽ đi tới những quán quen thuộc chứa đựng tất cả hồi ức tươi đẹp của cả hai người...Nhưng trái tim vẫn luôn trống rỗng, không cách nào có thể lấp đầy. Những hành động thói quen cứ như vậy đã lập lại suốt bốn năm nay rồi.
Tống Hạo Thiên theo thói quen nhìn đồng hồ trong phòng rồi cầm áo khoác chuẩn bị ly khai khỏi phòng. Vừa mở cửa phòng, bóng lưng quen thuộc của thiếu nữ đập vào mắt hắn, Tống Hạo Thiên đã nhớ như in bóng lưng này trong đầu, vì hắn đã rất nhiều lần chỉ có thể nhìn thấy người đó quay lưng về phía hắn, không chịu ban cho hắn một ánh nhìn ôn nhu hay ấm áp. Bóng lưng hắn khắc cốt trong lòng.
Trái tim trong lồng ngực liên tục đập mạnh, hô hấp càng trở nên gấp gáp. Tay hắn run run đặt lên vai thiếu nữ trước mặt mình.


- Tiểu Vy...có phải em là Tiểu Vy không?


Mộc Hạ Vy quay người nhìn thẳng Tống Hạo Thiên đang run rẩy. Cười lên một cái thật yêu nghiệt.


- Hạo Thiên, chào anh.


Tống Hạo Thiên nửa tỉnh nửa mơ, ôm chầm lấy Mộc Hạ Vy. Hắn hôm nay không uống nhiều, có phải hay không sinh ra ảo giác. Nhận được hơi ấm của người ngọc, cả người Tống Hạo Thiên như có dòng điện mãnh liệt chạy qua, hắn càng ra sức ôm chặt cô. Mùi hương này....Đúng là cô gái của hắn rồi. Mộc Hạ Vy, thực sự em trở về bên anh rồi.
Tống Hạo Thiên không kìm được cảm xúc, trong người còn có chất cồn kích thích. Hắn ôm cô không rời bật lên tiếng khóc như đứa trẻ lạc tìm được gia đình.


- Mộc Hạ Vy...em cuối cùng cũng về rồi...Mộc Hạ Vy anh đợi được rồi...Mộc Hạ Vy anh có phải đang mơ hay không?


Tống Hạo Thiên bất ngờ bị Mộc Hạ Vy đẩy ra, hắn áp tay lên khuôn mặt chỉ xuất hiện chập chờn trong những giấc mơ của mình. Cảm giác này là thật, nhiệt độ này là thật. Hắn không có nằm mơ, hắn không tự mình suy nghĩ viển vông. Tống Hạo thiên vui mừng cười thật tươi nắm chặt tay cô đưa lên má mình cọ cọ như chú chó nhỏ đang làm nũng với chủ nhân của mình.
Mộc Hạ Vy cười lạnh một cái rút tay về.
Tống Hạo Thiên mất đi hơi ấm liền hốt hoảng muốn nắm lại nhưng bị Mộc Hạ Vy từ chối.


- Tiểu Vy...có phải em vẫn giận anh không? Vậy..vậy phải làm sao em mới hết giận...mới chịu để ý tới anh.


- Tống Hạo Thiên chẳng phải không có tôi anh vẫn sống rất ổn sao? Còn luôn có tin tức anh cùng người chị gái mà tôi chán ghét nhất đang hẹn hò. Anh nói xem, tôi có nên ghét anh hay không?


Tống Hạo Thiên nghe vậy liền gấp gáp lên tiếng giải thích. Không phải, hắn luôn luôn duy trì trạng thái đi làm rồi lại tới thăm ‘cô’. Làm gì có thời gian mà hẹn hò, còn đặc biệt là người hắn chán ghét. Rốt cuộc trong thời gian qua ai to gan viết ra mấy bài báo nhảm nhí đó. Có phải vì vậy mà Mộc Hạ Vy cô không chịu xuất hiện gặp hắn, dày vò hắn sống trong đau khổ.
Mộc Hạ Vy mà đọc được suy nghĩ này của hắn chắc chắn sẽ cười lớn một cái, chỉ là do cô phải chỉnh đốn lại mấy đám tôm tép muốn chiếm lấy địa bàn Mộc gia, xây dựng thế lực Mộc gia vững chắc . Đâu có thời gian mà hờn trách.


- Tiểu Vy, anh không hề biết có tin tức đó. Anh xin thề, anh chỉ có một mình em. Bạch Hoa Hoa gì đó đã sớm bị anh vứt ra sau đầu. Nhất định anh sẽ lên bài đính chính. Tiểu Vy, đừng chán ghét anh mà...Xin em....


Mộc hạ Vy cười lạnh một cái,  đôi mắt xanh xinh đẹp nhanh chóng dâng lên một tầng nước vô cùng thảm thương, Tống Hạo thiên bối rối lại đau lòng muốn chết. Hắn dịu dàng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô.


- Đừng khóc, đừng khóc anh sẽ rất đau lòng.


- Tống Hạo Thiên, Bạch Hoa Hoa yêu thích anh nhiều như vậy. Hôm đó cô ta vì muốn giành anh mà suýt thiêu chết tôi cùng Mộc gia. Nếu như...hức nếu như hôm đó không có...hức hức Lưu học tỷ tới cứu tôi kịp...tôi đã không còn đứng đây rồi...hức hức..tôi nên tránh xa anh...


Tống Hạo Thiên hốt hoảng càng ôm chặt lấy cô. Hắn không biết vụ hỏa hoạn năm đó là Bạch Hoa Hoa đó làm. Nếu như biết hắn nhất định sẽ giết chết cô ta. May mắn thay Tiểu Vy của hắn vẫn sống. May quá, nhưng Bạch Hoa Hoa nhất định hắn sẽ không tha.


- Tiểu Vy, đừng rời xa anh. Kể cả em muốn giết cô ta anh cũng thay em làm.


Mộc Hạ Vy hừ lạnh trong lòng, nếu cô muốn giết chết cô ta thì chỉ gần pằng một cái cô ta đã sớm ngày quy tiên rồi. Chỉ là nên để cô ta tận hưởng một chút, coi như cô nhân từ cho cô ta chơi lâu một chút, nuôi cho béo mập một chút, lúc đó vờn bắt mới vui mắt chứ.
Mộc Hạ Vy vòng tay qua eo ôm lấy Tống Hạo Thiên.


- Hạo Thiên, anh sẽ giúp tôi chứ.


Tống Hạo Thiên gật gật đâu hôn nhẹ lên tóc của cô, đôi mắt hoàn toàn chỉ có Mộc Hạ Vy trong đó.


- Em muốn anh làm gì? Anh liền làm cái đó. Dù có xấu xa, độc ác, tàn nhẫn ra sao! Đã có anh thay em gánh lấy. Em cứ mặc sức vui vẻ mà chơi.


Mộc Hạ Vy liền cười ngọt ngào, cả đôi mắt xanh đó đều ánh lên ánh sáng xinh đẹp rất lâu rồi Tống Hạo Thiên mới có thể thấy lại. Ngọt ngào làm sao. Có chết hắn cũng mãn nguyện.


- Chẳng phải Bạch Hoa Hoa yêu thích anh như vậy sao? Anh liền cho chị ta thứ chị ta muốn.


- Mộc Hạ Vy, em là muốn dâng chồng tương lai của mình cho người khác sao?


Mộc hạ Vy tinh nghịch ôm lấy cổ hắn, nhón chân hôn lên má hắn một cái.


- Nào có chứ! Cuối tuần này là sinh thần lần thứ 23 của chị ta mà. Anh chỉ cần tỏ ra yêu thương chị ta tới cuối tuần này thôi.


Tống Hạo Thiên có thể hiểu được ý của Mộc Hạ Vy, hắn nhìn cô đưa hai mắt long lanh lên nhìn hắn trái tim liền nhũn ra thành bãi nước. Bây giờ, có muốn hắn moi tim cho cô xem hắn chắc chắn cũng sẽ làm.
Tống Hạo Thiên nhìn đôi môi đỏ mọng của cô không nhịn được cúi xuống in lên một cái, không đủ, hắn còn muốn nhiều hơn như vậy. Tống Hao Thiên ép cả người Mộc Hạ Vy lên tường say mê mút lấy đôi môi ngọt ngào mê người.
Dù có người đi qua đây cũng là một khung cảnh hết sức bình thường trong quán bar bậc nhất thành phố này.
Tống Hạo Thiên đang chìm đắm trong tình yêu thì bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, bất ngờ bị ăn một cú đấm. Lực đạo không hề nhẹ khiến hắn chao đảo ngã xuống sàn, khóe môi rỉ máu.
Mộc Hạ Vy vội vàng đỡ Tống Hạo Thiên ngồi dậy, cô nhìn nam nhân trước mặt liền khó chịu lên tiếng


- Tiểu Tư, cậu đang làm gì vậy? Trái lệnh của tôi?


Tiểu Tư sợ hãi nhìn đôi mắt không chút ấm áp của chủ nhân, hắn muốn vào trong xem xét tình hình của boss, không ngờ lại chính mắt nhìn thấy một màn như vậy. Hắn không thể kìm chế nỗi ghen tị cùng tức giận trong lòng, nhất thời không thể suy nghĩ được điều gì. Chắc chắn boss sẽ rất tức giận. Có phải sẽ không quan tâm hắn, không chịu nhìn hắn? Nghĩ thôi trái tim liền rỉ máu đau đớn.
Mộc Hạ Vy đỡ Tống Hạo Thiên dậy, ra hiệu cho Tiểu Tư ra ngoài. Tiểu Tư biết mình phạm lỗi cũng không cảm tính làm trái lời chủ nhân của mình, hắn nắm chặt hai tay kiềm chết, ánh mắt đầy sát khí nhìn Tống Hạo Thiên rồi rời khỏi.


- Hạo Thiên, hiện tại Lam Cầm cùng Lương Anh Đào đang đợi tôi. Chúng ta liên lạc sau.


Tống Hạo Thiên níu lấy tay cô không muốn rời đi.


- Không được, nam nhân kia là ai? Hắn ta có ý với em.


Mộc Hạ Vy vuốt trán, quay ra mỉm cười ngọt ngào trấn an hắn, đưa cho hắn một tờ giấy ghi một dãy số.


- Hắn chỉ là vệ sĩ của Bác cả thuê cho tôi mà thôi. Đừng lo lắng, đây là số điện thoại của tôi. Ngoan, cuối tuần gặp lại. Nếu không nghe lời tôi liền không để ý tới anh.


Nghe vậy Tống Hạo Thiên ngoan ngoãn gật gật đầu thả Mộc Hạ Vy ra, trước khi rời khỏi còn nhẹ nhàng hôn lên bàn tay cô một cái, lưu luyến mãi mới rời khỏi.
Mộc Hạ Vy dùng một chiếc khăn ướt lau lau bàn tay vừa bị hôn lên, cô vuốt lại tóc rồi đi về phía Lương ANh Đào và LAm Cầm đang đợi mình, khuôn mặt lại như nở hoa thật vui vẻ.
.
.
Vote and cmt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK