• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69:

Mộc Hạ Vy trốn trong một góc nhìn về phía sảnh của tòa plaza, cuối cùng đoàn người mặc áo đen cùng Tiểu Tư xuất hiện, Mộc Hạ Vy thở phào nhẹ nhõm bình thản đi đến chỗ Tiểu Tư. Phong thái của một nhân vật phản diện nhưng mặc trên người bộ đồ hầu nữ có chút buồn cười.
Tiểu Tư nhìn thấy chủ nhân của mình liền không kiềm chế được mà lao đến om chặt lấy cô không muốn buông. Nỗi bất an trong lòng cuối cùng cũng dịu xuống.

- Boss, cuối cùng cũng tìm thấy người.

Mộc Hạ Vy vỗ vỗ lưng hắn mỉm cười tiêu sái, lại ngả ngớn muốn trêu ghẹo hắn.

- Mới một thời gian ngắn không gặp mà Tiểu Tư sao lại nhõng nhẽo như vậy chứ? Đáng yêu chết đi được.

Tiểu Tư nhìn bộ đồ trên người cô liền không nhịn được muốn cười thành tiếng, nhưng nhìn lại vô cùng đáng yêu. Boss của hắn mặc gì cũng đẹp. Tiểu Tư cởi áo khoác lên người Mộc Hạ Vy sau đó cung kính mở cửa xe cho cô lên. Lại chuẩn bị trở về nước C, đối diện với một đám nam nhân đang lo lắng ở đó.
.....

Mộc Hạ Vy mệt mỏi được Tiểu Tư ôm lấy mang lên căn chung cư quen thuộc, cô meo meo lười biếng cuộn người trên chiếc giường quen thuôc của mình, không quan tâm bên cạnh tiểu Tư cẩn thận giúp cô cởi giày rồi lau mặt, chung thủy trạng thái muốn ngủ một giấc.
Bên ngoài cửa tiếng bước chân rồn rập chạy đến, tất cả cùng lo lắng nhìn Mộc Hạ Vy lim dim nằm cuộn trong chiếc chăn ấm.
Tống Hạo Thiên thở ra một tiếng.

- Tiểu Vy,cuối cùng là em đi đâu vậy chứ?

Bên cạnh Hạ Minh cùng Lâm Hàn Phong và Bạch Dật muốn lên tiếng hỏi nhưng liền bị tiếng gắt ngủ của Mộc Hạ Vy làm cho im lặng.

- tôi chỉ muốn ngủ, mấy người về hết đi. Mai chúng ta gặp, Tiểu tư mau tiễn khách.

Mộc Hạ Vy lăn người vào góc giường, chăn chùm kín người không quan tâm đám người đang lo lắng đến gầy ốm kia. Tiểu Tư cũng hết cách mang đám người kia ra ngoài phòng khách, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Bạch Dật không chịu rời đi liền xí một chỗ ở sofa đóng quân ở đây không chịu rời đi. Tống Hạo Thiên cũng không muốn trở về xí chỗ ngồi cạnh Bạch Dật. Lâm Hàn Phong cũng mặt dày ngồi xuống. Chiếc ghế sofa dài chứa ba nam nhân anh tuấn có chút chật chội. Còn Hạ Minh không yên tâm đi đi lại lại trước cửa phòng của Mộc Hạ Vy, lặp đi lặp lại.
Tiểu Tư lặng lẽ cúi đầu ly khai khỏi phòng đi siêu thị mua chút đồ nấu cháo, đoán chắc khi chủ nhân của hắn thức dậy sẽ đói liền bám víu lấy hắn kêu than.

Mộc Hạ Vy ngủ một giấc liền đến 7h tối, cô mơ màng thức dậy muốn gọi Tiểu Tư nhưng trên giường đã có bốn nam nhân đang chăm chú nhìn cô. Mộc Hạ Vy có chút giật mình nhưng mau chóng trở lại trạng thái ngái ngủ.

- Các anh còn chưa về sao?

Hạ Minh bên cạnh dùng khăn ướt lau mặt giúp Mộc Hạ Vy tỉnh ngủ, không quên giúp cô vén tóc lên cho gọn. Hắn biết rõ khi thức dậy Mộc Hạ Vy thường sẽ mất một khoảng thời gian ngắn để tỉnh ngủ. Bạch Dật mặc kệ tất cả ôm lấy cô bế ra phòng ăn đã được Tiểu Tư chuẩn bị tươm tất mọi thứ. Mộc Hạ Vy cũng chẳng phản kháng ngược lại còn như koala ôm chặt lấy Bạch Dật, hai mắt vẫn một nhắm một mở mơ hồ lại mông lung, Tôngs Hạo Thiên kéo ghế để Bạch Dật đặt cô ngồi xuống, bản thân cũng xí chỗ ngồi cạnh cô. Mộc Hạ Vy gật gù nhìn tô cháo gà vẫn đang bốc khói nghi ngút nóng hổi nuốt nước miếng cái ực. Từ từ cầm muồng lên ăn một miếng rồi lại hai miếng, sự xuất hiện của những người đàn ông trong căn phòng hầu như không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Tiểu Tư rót cho Mộc Hạ Vy một cốc sữa nóng đặt trước mặt cô, sau khi Mộc Hạ Vy ăn xong mới liếc nhìn đám người đang vây quanh mình. Không khí này có chút khó hiểu.

- Hôm nay sao lại đông đủ như vậy?

Tống Hạo Thiên mặt dày dùng khăn giấy lau đi vệt sữa còn vương nơi khóe môi của cô, ôn nhu vuốt láy mái tóc mềm.

- Hạ Vy, em là bọn anh lo chết mất rốt cuộc những ngày qua em đã đi đâu?

Lâm Hàn Phong cùng thừa cơ hội đút cho Mộc Hạ Vy một miếng táo, gật gật đầu phụ họa. Mộc Hạ Vy lắc lắc đầu không nói, đứng lên đi thẳng ra phòng khách ngồi trên ghế sofa bật tivi xem bộ phim drama yêu thích, không mảy may quan tâm đến bọn họ.

- Các anh về đi, hiện tại tôi muốn ở một mình. Tiểu Tư mau tiễn khách đi.

Cả đám người bị Tiểu Tư không lưu tình đẩy ra khỏi cửa, chỉ nghe tiếng đóng cửa rầm một cái, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh chỉ có tiếng tivi đang phát ra tiếng động. Tiểu Tư biết chủ nhân hắn đang muốn nghỉ ngơi cũng không làm phiền, mau chóng thu dọn chén đĩa mang đi rửa. Không quên mang cho Mộc Hạ Vy một đĩa hoa quả ăn tráng miệng.
....

Phía bên Sở Ngạo sau khi nhận tin Mộc Hạ Vy đã trốn mất liền tức tốc trở về, trong phòng chỉ có Tiểu Nhu mơ màng không hiểu chuyện gì xảy ra ngồi ngây ngốc trên giường, đám người làm hoảng sợ quỳ rạp trên nền đất lạnh lẽo, chiếc xích đặc chế kia cũng bị tháo rời.
Sở Ngạo có chút bất lực nhìn gian phòng không có bóng dáng nữ nhân hắn yêu thương, tâm trạng cũng biến thành một bãi bùn.
Tiểu Nhu mau chóng nắm bắt tình hình sụt sùi trực khóc, hai mắt đã ừng ực nước.

- anh Tư, Tiểu Nhu xin lỗi....

- Không có chuyện gì, em trở về đi. Anh muốn ở một mình

Sở Ngạo một mình ngồi trên giường ôm lấy con thú nhồi bông mà Mộc Hạ Vy hay ôm lấy để ngủ, mùi hương vẫn nhàn nhạt trong phòng. Sở Ngạo lấy trong túi ra một chiếc dây chuyền có luồn qua là chiếc nhẫn hình chim ưng, đại diện cao quý cho tổ chức ngầm tại nước S. Mộc Hạ Vy chắc chắn sẽ tự động liên lạc với hắn, nhưng lần này không biết khoảng cách của hai người còn bao nhiêu .
..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK