Công việc của ban hội đầu năm cũng khá là bận rộn, còn phải đọc hết đống sách trong thư viện trường nữa, biết đến bao giờ mới hết việc đây.
Nhỏ còn nhớ, Hoàng Nam và Lâm An đi du lịch nhưng cũng mang quà về cho nhỏ, cả anh Việt Minh và chị Tâm Như nữa, cũng có quà, còn làm một bữa tiệc ở phòng nhỏ, nhưng lần này làm ngoài trời, rất vui. Anh Thanh Minh thì nhắn tin thông báo cho nhỏ, là anh có người yêu mới rồi, cô ấy đã đồng ý làm người yêu anh, nhỏ mừng thay cho anh và chúc anh và chị ấy hạnh phúc mãi.
Nhỏ và hắn giờ thì không biết sao nữa, từ lúc tỏ tình là khoảng cách hai người càng xa hơn thì phải, không còn nói chuyện bình thường như trước nữa, thường xuyên đi ăn uống với nhau, giống như mấy cặp yêu nhau khác, nhưng nhỏ không ăn nhanh gọn lẹ, nói chuyện cũng không còn thô bạo nữa, cũng chẳng dám mắng hắn hay là nói xấu sau lưng hắn nữa, nhỏ đã thay đổi hẳn sau một tháng làm người yêu hắn.
Sự thay đổi này không qua mặt được bốn cặp mắt “diều hâu” kia, đứng ở sau cánh gà, xì xầm… xì xầm về hai người… rồi nhỏ hắt xơi một cái, tiếp theo là hắn… cả hai dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bốn người… họ gãi đầu cười cười cho qua chuyện, rồi tới phiên họ nhắc đôi lời với các sinh viên, hắn và nhỏ không bị “nói xấu” nữa. Buổi chào cờ đầu năm kết thúc, bọn nhỏ cũng được trở về, mai mới bắt đầu lịch học.
Năm hai này có nhiều thay đổi với nhỏ, anh Việt Minh và chị Tâm Như thì vẫn lịch cũ nên không nói làm gì, bọn nhỏ mới đăng ký học các môn nên họ bị tách lớp, vì đăng ký không cùng giảng viên, nhưng cũng hên là nhỏ và hắn cùng lớp (hắn cố tình đấy), Lâm An và Hoàng Nam cũng cùng lớp, bạn chí cốt mà, không thể xa nhau được.
Nhỏ đã hoàn thành khóa học tiếng Nhật của mình, giờ nhỏ có thể giao tiếp oker rồi, nhưng còn hơi chậm xíu, nhỏ cũng tiếp tục học nốt một năm nữa để nâng cao khả năng giao tiếp hơn, buổi học đầu tiên vẫn là cậu Đồng xoa đầu nhỏ, nhưng dạo này cậu lại phát ngôn ra câu mới “Sayonara I love you”, nhỏ cười cười lâu lâu còn chêu “you cái gì mà you… hê hê”.
Cậu Đồng trong lớp cũng rất ngộ nghĩnh, cậu ta đọc hay lặp lại nhiều lần có một câu đó thôi, hơn nữa cậu ta cũng hay phát ngôn ra mấy câu hài lắm, có lúc cười đau ruột với cậu.
……
Nhỏ ngồi trong phòng làm việc của mình, lần này nhỏ được làm việc trên máy tính, nhập và xuất dữ liệu, và còn giao tài liệu tới phòng khác nữa, nhỏ cũng khá bận rộn, nhưng nhỏ cũng sắp xếp thời gian hợp lý, cho việc học, nghỉ ngơi và làm công ty như thế này.
- Song Đào… mang hồ sơ tới phòng tạp vụ - trưởng phòng đưa cho nhỏ túi hồ sơ.
- Vâng – nhỏ nhanh chóng mang đi.
Nhưng có vẻ lần này nhỏ gặp trắc trở rồi nhỉ? Sau khi mở cửa thang máy đi ra, nhỏ vội vã đi tới nơi mình cần, nhưng không may người con gái kia cũng vội vã nên đụng phải nhỏ, hồ sơ rơi xuống và bị bung ra bay tung tóe.
- Dạ… - nhỏ định nói xin lỗi thì cô gái đó cất giọng trước.
- Cô đi không có mắt à… biết tôi là ai không mà dám động vào tôi? – cô gái đó mắng nhỏ xối xả.
- Tôi xin lỗi… nhưng mà tôi thấy do cô đụng tôi trước mà! – nhỏ cảm thấy khó chịu với người này.
- Cô chỉ là nhân viên mà dám lên mặt với chủ thứ hai của cao ốc này sao? – cô gái không tiếc rẻ mà chê nhỏ.
Một vài người cũng đã tập trung ở đó, chỉ chỉ trỏ trỏ về nhỏ và cô gái đó, nhưng dường như họ biết nhỏ là ai, và công việc mà nhỏ làm, họ quay sang xì xào về cô gái đó.
- Chủ thứ hai là cô à… - nhỏ không hiểu lắm.
Cô gái đó cảm thấy tình thế không ổn định mấy, nên cố gắng ghé sát tai nhỏ thều thào vài câu “bố nuôi tôi là chủ tịch Thiết Cung, chủ của cao ốc này… bây giờ nghe tin bố nuôi tôi mất tích, bây giờ vẫn chưa tìm thấy, nên tôi về xem tình hình…” rồi cô gái đó đi lên phòng của hắn.
Nhỏ cười cười… rồi nụ cười tắt ngỏm… “cô ta nói Tư Mã Thiết Cung mất tích”… vậy mà nhỏ cứ nghĩ là ông ấy chết rồi.
Đầu óc nhỏ quay cuồng, suy nghĩ cũng không biết nghĩ gì nữa, cô ta là con nuôi cũng sẽ là em nuôi của Thành Khang.
Giọng nói của các nhân viên ở đó, nhỏ trở về thực tại, vội vã lượm nhặt giấy tờ rồi bỏ vào bì mang đến phòng tạp vụ, một cánh tay săn chắc giúp nhỏ nhặt những giấy tờ đó… nhỏ ngước mặt nhìn người con trai đó.
Hôm nay là ngày gì, mà cùng một lúc nhỏ gặp được hai người xa lạ, một nam, một nữ, nhìn qua thì biết đều là con tài phệt.
- Cảm ơn – nhỏ cảm ơn cậu thanh niên đó rồi chạy đi luôn.
Cậu nam đó cười bí ẩn một cái rồi đi lên phòng của hắn.
Hoàn thành nhiệm vụ, nhỏ vội vã về phòng và ngồi vào bàn làm việc của mình, nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
- Song Đào có chuyện gì với cháu sao? – trưởng phòng thấy nhỏ khác lạ, kiểu như tâm trí không ổn định mấy.
- … - còn đang suy nghĩ, nhỏ chưa nghe trưởng phòng hỏi.
- Song Đào… Song Đào! Mệt thì cháu có thể về nghỉ – trưởng phòng bước lại gần nhỏ, cũng thấy nhỏ làm việc rất tích cực mà chưa nghỉ bữa nào.
- D-Dạ, trưởng phòng – nhỏ giật mình.
- Có chuyện gì với cháu sao?
- Dạ… thật ra thì cháu mới gặp hai người lạ mặt tới đây – nhỏ nghĩ trưởng phòng làm ở đây chắc chắn biết nhiều chuyện.
- Hai người… lạ mặt… không lẽ là… – trưởng phòng thấy lạ, trước nay chưa có.
- Dạ… một cô gái rất đẹp và một chàng trai giúp cháu nhặt hồ sơ… và đặc biệt hơn là người con gái đó tự nói mình là con nuôi của chủ tịch Thiết Cung, vì ông ấy mất tích lâu vẫn chưa tìm ra nên cô ấy tới, trưởng phòng làm việc ở đây lâu chắc biết rõ chuyện về chủ tịch chứ ạ, trước đây cháu có nghe Tổng giám đốc nói cháu nghĩ ngài ấy không phải mất tích – nhỏ kể lại hết mọi chuyện.
- Chuyện này… - trưởng phòng ngập ngừng, cũng hiểu ý “mất tích” của nhỏ.
Cô nghĩ lại nếu là người khác thì chắc chắn hắn không quan tâm như vậy, nhỏ thật sự là người đặc biệt với hắn, ngay cả Lâm An trước đây thì hắn cũng không chu đáo đến thế, cô cũng nghĩ chuyện này cũng không nên giấu nữa, làm việc với nhỏ thời gian ngắn nhưng nhỏ là người hiểu chuyện và nhiệt tình, nếu nhỏ đã biết chút ít, thì chi bằng cho biết chuyện, có khi sẽ có cách giúp hắn, quãng thời gian của chủ tịch chắc cũng nên có hồi kết, vậy nên trưởng phòng đã kể toàn bộ mọi chuyện cho nhỏ nghe, nhỏ nhìn cô không chớp mắt, cũng dỏng tai nghe không sót một chỗ nào, giống như nhỏ được nghe kể một bộ phim hành động nào đó.
- Thật sao ạ - nhỏ nghe xong, chỉ thốt lên được một câu, nhận được cái gật đầu của trưởng phòng, nhỏ cũng hiểu chuyện.
- Hai người mà cháu gặp là Lạc Vi và Huỳnh Hải, đó chính là con gái nuôi và con trai nuôi của chủ tịch, không ai trong cao ốc này biết chuyện đó cả, trước nay họ chỉ nghĩ Thành Khang là con một, cũng không có họ hàng gì, mà cháu đừng lo, họ đều là người tốt cả - cô Nhật từ tốn kể lại.
Nhỏ không để ý tới hai người kia, mà chỉ nghĩ tới hắn, không ngờ hắn phải chịu khổ nhiều như vậy, nghe cô nói hắn đã có thời gian vui vẻ mà giờ lại trở thành người lãnh cảm với mọi thứ, quen biết hắn những một năm nay, mà nhỏ chưa bao giờ hiểu hết con người hắn, đến giờ thì nhỏ cũng hiểu vì sao, hắn luôn lạnh lùng, luôn ghét bỏ người khác, nhớ tới vụ bắt cóc, nhỏ thật ngu ngốc khi giao hắn vào miệng cọp, nhỏ tự hứa sau này sẽ không làm hắn buồn, không làm hắn phải cố tỏ ra cứng rắn để che đi sự mềm yếu bên trong.
- C-Cô nói điều này… không biết có quá đáng với cháu không? – cô Nhật luôn muốn những điều tốt đẹp với hắn.
- Dạ… cô cứ nói đi ạ - nhỏ cười.
- Bên Tổng giám đốc có rất nhiều kẻ thù, mặc dù thời gian gần đây chưa có chuyện gì, nhưng sau này thì chẳng ai biết được, cô đã nói chuyện bí mật cho cháu nghe, thì thực sự cháu cũng đã là người ở đây và cũng là người quan trọng với cậu ấy, nên có những thứ cháu cần phải che mắt thiên hạ, cháu cần phải mạnh mẽ, chứ không thể yếu đuối được, cháu hiểu chứ?
- Dạ… cháu hiểu ạ… nhưng mà… trưởng phòng nói lại được không, nó bị cấn cấn chỗ nào ấy!
- À… được thôi… ý cô là cháu muốn bảo vệ người khác, thì cháu phải bảo vệ được bản thân mình trước, cô được biết chuyện “người bay” của cháu, nhưng cô muốn tận mắt chứng kiến kìa – cười gian tà.
- Cháu đã hiểu… he he… cháu sẽ đáp ứng cho cô một thời gian nữa – nhỏ cười gian tà, hai người cười gian gian.