“Anh còn tới đây nữa sao? Chị em không thích cô ta đâu, anh mau về đi?”
Hắn cũng khá buồn, muốn tới thăm nó và nói chuyện kia, hắn không gọi cho nó, hắn đợi ở đây cũng gần ba mươi phút không thấy ai.
“Mèo à! Anh xin lỗi, lần này anh tới muốn nói rõ với chị em một chuyện, phiền em vào nói chị gặp anh một lát được không?”
Bất kể là ai, chỉ cần là người nhà nó, hắn đều dịu dàng và ôn nhu.
“Nếu là về chuyện cưới hỏi thì em nghĩ là không cần, chị em khóc đủ cạn nước mắt rồi, thời gian này chị ấy còn ốm đi rất nhiều vì anh, em không giúp được nữa đâu?”
Nghe những lời chân thành của hắn, mèo cũng có mủn lòng, biết tính hắn trước nay là người lạnh lùng, cũng vô cùng yêu quý chị và gia đình, nhưng chuyện gần đây, mèo lại buồn.
Hắn nghe nó khóc vì mình, hắn cảm giác mắt cay cay và đau trong tim, còn nhớ tới nó ốm hơn trước, hắn còn nghi ngờ vì có gặp nó lúc gần đây nhất, nó vẫn chẳng ốm đi tẹo nào.
“Anh có chuyện rất quan trọng cần gặp.”
Thấy hai người còn đôi co, Huỳnh Hải đành phải lên tiếng giải vây, sau đó nói toàn bộ chuyện này cho mèo nghe, may mà mèo đủ lớn để hiểu hết toàn bộ, lật đật xin lỗi hắn rồi nhanh chân bảo hắn và anh Huỳnh Hải cùng vào trong nhà gọi nó, nhưng không có ai cả, chỉ thấy mình nghé ngồi chơi game thôi.
“Chị Đào chưa về à nghé!”
Nghé vừa đói lại vừa giận các chị không chịu đi đón, còn bắt ở nhà một mình, nghé cắm cúi vào ipad, đáp trả hời hợt.
“Em không biết?”
“Kỳ vậy, chị ấy đi đâu mà sáng giờ không thấy về!”
“Em đói lắm đây, chị mau nấu cái gì cho em ăn đi, trong tủ toàn nước với đồ ăn nhanh, em thích ăn thịt gà, ăn tôm với canh cua cơ, chị còn không đi đón em để em ở nhà một mình đấy, về em mách mẹ, hứ?”
“Nhưng…”
“Chị nấu đi rồi em nói chị Đào đi đâu cho?”
Nghé dẻo cái mỏ lên quát mắng mèo và ám chỉ cả nó luôn, linh hồn nó đang chìm trong giấc ngủ cũng tỉnh dậy hắt xì một cái, rồi mới ngủ tiếp.
Anh Huỳnh Hải và Thành Khang nghe nghé nói mà phải bật cười, hắn liền đi tới và véo má nghé, dỗ dành nghé bằng trò chơi mà hai người hay chơi, anh thì phi nhanh tới cái bếp thân yêu để phụ mèo nấu ăn, bây giờ tất cả quên luôn cả nó mà đang tập trung vào cô công chúa nhỏ đang đói meo râu kia.
Xong xuôi trong vòng ba mươi phút, nghe ngồi ăn nhồm nhoàm, no căng bụng rồi uống một cốc nước.
“Oa, no rồi, đi ngủ mai đi học thôi.”
Nghé tỉnh như ruồi, nhanh chóng bước xuống ghế, vì ngồi ăn mà có ba con kè kè kia ép nghé ăn cho thật nhanh, thật no.
“HẢ, EM CHƯA NÓI SONG ĐÀO Ở ĐÂU MÀ!”
Ba con kè kè đồng thanh lên tiếng.
“Ủa, em đâu có biết, anh chị bị lừa rồi, lêu lêu”
Nghé cười tươi vì mình đã hành hạ được mấy người kia, nhanh chóng lên phòng mình đóng cửa lại, nằm vắt chéo chân xem ti vi.
Ba con kè kè kia cạn lời, câm nín lời, hết lời.
Sau đó hắn lấy điện thoại gọi cho nó, nhưng đổ chuông mà không ai trả lời, hắn cảm thấy lo, nghĩ ra cách đó là dò bằng GSP.
“Hai em ở nhà đi, anh đến địa điểm này tìm Song Đào”
“Vậy anh đi cẩn thận”
“Ừ, anh biết rồi.”
Hắn nói rồi tức tốc ra cổng và lái xe đi theo vị trí trên điện thoại.
……
Ông Thiết Cung ở biệt thự gọi cho hắn, ngồi trong xe hắn mở ta nghe bờ lu tút.
“Con nghe”
“Giờ này rồi con còn đi đâu, không mau về nhà nhanh lên”
Ông nhìn Liên Kỳ khóc rồi quay sang trách hắn.
“Con có chút việc, con cúp máy đây, bố nói cô ta mau dọn đồ đi, đừng để tới lúc con truy ra tội, thì ngay cả nhà, cô ta cũng không có đâu?”
Hắn thẳng thắn nói, sau đó cúp máy và tắt nguồn luôn, hắn đang xài máy khác kết nối với vị trí của nó qua điện thoại.
Ông cũng chẳng hiểu con mình nói gì, nhưng cũng nói lại y chang với Liên Kỳ, làm cô cảm thấy bất an, vội vã xin phép lên phòng một chút.
Ngay khi Liên Kỳ lên phòng, bố hắn nhận được tin nhắn từ hắn.
“Bố tin con hay tin cô ta, nếu tin con thì bố hãy làm theo những gì con đề nghị đây, bây giờ bố lên phòng làm việc, mở máy tính lên và kết nối với camera trong phòng cô ta, rồi bật con nghe cô ta nói gì.”
“Được bố sẽ tin con một lần, nhưng nếu Liên Kỳ không có tội gì thì con mau về nhà đấy?”
“Tất nhiên rồi thưa bố!”
Hắn mỉm cười vì hôm qua cho người gắn camera trong phòng cô ta.
Bố hắn làm theo, và ngồi nhìn hành động của Liên Kỳ.
Trong phòng mình, Liên Kỳ lập tức gọi điện cho ai đó, cuộc nói chuyện diễn ra như sau.
“Alo, Phùng Lập à, anh đang ở đâu vậy, có chuyện lớn rồi!”
Bố hắn và hắn nghe rõ mồn một điều Liên Kỳ nói.
“Liên Kỳ, có chuyện gì mà cô gọi tôi vào giờ này, tôi đang bận xử lý cô ta.”
“T-Thành Khang, hình như anh ấy phát hiện ra chuyện chúng ta qua lại với nhau hôm ở căn hộ đó, lúc nãy anh ta nói sẽ truy ra mọi chuyện nữa.”
“Vậy sao, chẳng phải cô sẽ không được làm phu nhân của gia đình giàu sụ rồi nhỉ? Tiếc cho cô quá, nhưng thông báo với cô là Song Đào đang ở chỗ tôi, tôi cũng nói chuyện hai ta với cô ấy rồi, nhưng có vẻ cô ấy không biết nghe lời.”
“S-Sao, S-Song Đào biết chuyện lên giường của chúng ta, còn cả mối quan hệ bất chính nữa, rồi những âm mưu của hai ta sao, thế cô ta đâu mau trừ khử đi, MAU GIẾT CHẾT CÔ TA ĐI.”
Liên Kỳ mới nói hết câu, cánh cửa phòng văng cả ốc vít mà nằm êm đềm với nền nhà, người làm chuyện này chính là bố hắn, mặt ông rất đáng sợ.
“Thì ra mọi chuyện đều do cô à, vì chút tài sản mà cô làm thế với Song Đào sao?”
Phùng Lập bên đầu dây nghe rõ mồn một, những điều kia, cậu ta cũng lo lắng cho cô vì một phút lơ đãng mà bây giờ không kịp trở tay, cậu liền tắt điện thoại và quay qua với nó.
“Song Đào! Em biết không, Liên Kỳ cô ta đang bị bố của Thành Khang hỏi tội, em có hài lòng không? Bây giờ chỉ có hai ta, anh sẽ cho em nếm mùi đau khổ.”
Nó bị treo lủng lẳng, giống như từng treo con trăn kia, bên dưới nó là con trăn đang há miệng chờ sung, nó nhớ tới ngày trước cũng trong trạng thái và hoàn cảnh tương tự.
“Là do cô ta tự chuốc lấy thôi, ai bảo tham lam làm gì, Phùng Lập, cậu quả là con rắn độc, không từ mọi thủ đoạn để hại người.”
Vì yêu thành hận, Phùng Lập biết được nó là người vào đây, từ đầu đến cuối đều bị một cái bẫy do chính cậu tạo ra, quan điểm của cậu rất đơn giản, ai biết được nơi này, ngoại trừ Liên Kỳ, thì người đó đều phải chết.
……
Liên Kỳ đang chịu đau đớn, chính cô gây ra nên giờ cô tự chịu.
“B-Bác Thiết Cung, xin bác tha cho cháu, cháu biết lỗi rồi, tất cả là tại vì Phùng Lập, cậu ta lừa gạt và dụ dỗ cháu, vì một ít thuốc mê của cậu ta, nên cháu phải đồng ý, chứ cháu thật sự không muốn thế đâu.”
Cô khóc lóc van xin, làm ông nhớ lại những lúc trước, có thể ông sẽ tha cho cô vì chuyện trước đây cô từng giúp ông, nhưng hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của ông, cô ta quả là độc ác.
“Vậy, cô mau nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe”
“V-Vâng, chuyện là…”
Liên Kỳ không còn gì để chối từ, đành kể lại toàn bộ, nhưng cô kể láo đi chuyện Phùng Lập bỏ thuốc mê cô, rồi sau đó làm nhục, và biến cô trở thành nô lệ cho cậu ta, nếu không nghe theo, cậu ta sẽ giết cô.
“Đợi Thành Khang và Song Đào về, tôi sẽ cho họ xử lý cô.”
Ông Thiết Cung thật đáng trách, hiểu lầm nó, bây giờ còn để nó trong vòng nguy hiểm, lại đi thương hại một con người tàn nhẫn, dám giết hại cả người mình tin tưởng, ông chỉ mong sao hắn cứu được nó an toàn trở về, nhất định ông sẽ đối xử thật tốt với nó.