Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú
Chương 50 - ‘Ăn’
Biên tập: Sen ĐáTruyện được đăng tải chính thức và duy nhất tại nhà Sen Đá
phuongminhdo.wordpress.comKhách sạn nhỏ mang đặc sắc dân tộc, tuy không nhiều phòng, địa điểm hẻo lánh nhưng tiện nghi bên trong khá tốt, tay vịn cầu thang bằng gỗ, tường hành lang treo tranh thêu dệt dân tộc, thậm chí sàn nhà cũng trải thảm dày màu xanh biển, để đảm bảo rằng tiếng bước chân bên ngoài sẽ không làm phiền sự nghỉ ngơi của người khác.
Niếp Duy An lại không có tâm trạng thưởng thức phong cách trang trí độc đáo của khách sạn, cô nhịn không được vươn tay chọc vào lưng người đàn ông trước mặt.
Nguyên Soái cả người cứng đờ, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Niếp Duy An yên lặng nhìn anh, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Anh cùng tay cùng chân...” x5b1x5d
Nguyên Soái: “...”
Nguyên Soái đặt tay bên môi, giả vờ ‘khụ khụ’ hai tiếng để che giấu sự xấu hổ, bình tĩnh giải thích: “Ồ, hành lang này quá thấp và hẹp, anh luôn cảm thấy không duỗi chân được.”
Niếp Duy An lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà cao và im lặng.
“Đến rồi!” May mắn lúc này nhân viên tiếp tân đúng lúc lên tiếng đánh vỡ không khí xấu hổ xấu hổ, “Điện thoại trong phòng chỉ dùng để gọi nội bộ, có gì cần xin cứ liên hệ với lễ tân, chúc quý khách nghỉ ngơi thoải mái!”
Gian phòng không lớn, một chiếc giường chạm trổ hoa văn phong phú chiếm phần lớn không gian, trang trí trong phòng đều mang hơi hướng cổ kính, ánh đèn mờ ảo, lộ ra một bầu không khí ái muội.
Nguyên Soái ánh mắt lợi hại đảo qua, liền chính xác phán đoán ra đây là giường 2m2x2m, anh lập tức đi đến bên giường ngồi xuống, chiếc giường lập tức kêu cót két.
Nguyên Soái cau mày thở dài một phen, ghét bỏ lẩm bẩm nói: “Không đủ rắn chắc a...”
Niếp Duy An: “...”
Nguyên Soái tùy ý gõ lên vách tường, âm thanh thùng thùng cuối cùng cũng khiến anh hài lòng, gật đầu nói: “May mà có cách âm!”
Niếp Duy An: “...”
Niếp Duy An ở trong lòng thầm dùng súng trường bắn liên tục vào Nguyên Soái, đạn bay pằng pằng tú tung, nhưng không thể tạo nên dấu vết nào trên da mặt còn dày hơn cả áo chống đạn của anh.
Nguyên Soái giống như lơ đãng liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, nhàn nhạt nói: “Mệt mỏi một ngày, đi nghỉ sớm một chút đi!”
“Ha ha!” Niếp Duy An cười lạnh, “Vậy anh ngủ trên giường hay tôi ngủ trên giường?”
Nguyên Soái trịnh trọng nói: “Giường lớn như vậy, hai người vẫn có thể nằm thoải mái! Lúc ra ngoài không cần quá để ý chuyện nam nữ!”
Đờ mờ... Da mặt đã dày, lại còn không biết xấu hổ!
Niếp Duy An liếc mắt một cái: “Anh cứ tắm trước đi, tôi xuống dưới lầu mua ít hoa quả.”
Nguyên Soái nhíu nhíu mày, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời: “Không, em tắm trước đi! ‘Hoa quả’... Hẳn là để anh đi mua!”
Niếp Duy An dường như cảm thấy chữ ‘Hoa quả’ được anh nhấn mạnh có ẩn ý, cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cô chưa kịp phản ứng lại thì Nguyên Soái đã mở cửa vang dội rời đi.
“Èo – Có bệnh à!”
Niếp Duy An tranh thủ thời gian đi vào phòng tắm. Khách sạn này được trang trí thực sự rất đặc biệt, ngay cả phòng tắm cũng trang trí theo phong cách hoài cổ, ngay cả hình dáng của vòi hoa sen cũng rất cổ điển, bồn tắm cũng giả vân gỗ...
Nước nóng gột rửa sự mệt mỏi nhưng lại khiến Niếp Duy An lười biếng. Cô thật muốn ngâm nước nóng lâu một chút để thư giãn nhưng nghĩ đến Nguyên Soái có thể về bất chợt bất cứ lúc nào, cô không tình nguyện đứng lên cố gắng lau khô nước và mặc áo choàng tắm của khách sạn bước ra khỏi phòng tắm.
Nguyên Soái rất nhanh đã quay lại, mang theo túi lớn túi nhỏ, ngoài trừ hoa quả cho Niếp Duy An, còn có đồ ăn vặt và vài lon bia.
Niếp Duy An thở dài: “Chỉ ở có một đêm, sao mua nhiều như vậy?”
Nguyên Soái ho khan một tiếng, cầm lon bia mở ra đưa cho cô và nói: “Đêm còn dài... uống chút đi!”
Niếp Duy An cười như không cười nhìn anh, chậm rãi nói: “Tôi chưa kể cho anh nghe rằng khi anh trai tôi kết hôn, anh rể của anh ấy luôn ghim chuyện anh trai tôi hay bắt nạt chị dâu, nên anh rể cố ý gọi một đám người đến rót rượu cho anh trai tôi. Sau đó chính tôi là người ra tay dẹp loạn, những người đó uống cho đến khi say mèm cũng không thắng được tôi, lúc đó mới cứu được anh trai tôi khỏi nước sôi lửa bỏng đấy.” (*)
(*) Đoạn này là ‘Phiên ngoại 4: Hôn lễ’ trong truyện ‘Bác sĩ cầm thú’ nhé. x26#x1f60a;
Cho nên muốn chuốc say cô… Kiếp sau đi!
Nguyên Soái yên lặng rút tay về, tu một ngụm lớn, thản nhiên nói: “Ồ, vậy càng tốt, không cần phải lo lắng em tửu lượng kém uống hai hớp liền say, vậy cứ thoải mái quẩy đê!”
Niếp Duy An rửa sạch hai quả táo, gặm từng quả một, dùng ngón chân chọc vào điều khiển TV, vui vẻ xem chương trình giải trí.
Nguyên Soái bỗng nhiên đứng dậy: “Anh đi tắm đây!”
Gặm hai quả táo xong, Niếp Duy An nhấc chân tắt điều khiển TV, khéo léo vung tay lên, hai cái lõi táo bay một vòng cung tuyệt đẹp rơi gọn gàng vào thùng rác gần cửa, vừa định giũ chăn đi ngủ thì nhìn thấy cánh cửa phòng tắm mở ra, một làn hơi nước sương mù tỏa ra.
Nguyên Soái quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, nước trên người còn chưa kịp lau, chậm rãi trượt trên làn da trần của anh, như thể anh đổ mồ hôi đầm đìa sau khi tập thể dục, dáng người cường tráng, nam tính và tràn đầy khí chất rắn rỏi, ánh đèn chiếu vào dụ hoặc cực điểm.
Nguyên Soái vừa nhấc chân đi hai bước, Niếp Duy An liền giơ tay lên, trầm giọng nói: “Dừng lại!”
Nguyên Soái dừng lại, cau mày khó hiểu.
Niếp Duy An ngón tay chỉ chỉ mặt đất, ý tứ rất rõ ràng không cần nói cũng biết.
Nguyên Soái lặng im một lát, chậm rãi mở miệng: “Mùa xuân lạnh, trên mặt đất cũng rất lạnh.”
Giờ đã bắt đầu qua mùa hè rồi, nếu lạnh sao vẫn trần truồng đi ra ngoài như vậy!
“Vậy anh cũng phải mặc quần áo đàng hoàng chứ!”
Nguyên Soái hợp lý hợp tình nói: “Không mang áo ngủ, mặc quần áo kia rất cứng, không thoải mái!”
Lý do lý trấu! Dã ngoại tác chiến vẫn có thể lăn lộn nằm ngủ trên mặt đất cứng rắn lạnh băng, sao lúc đó không thấy anh than mặc đồ rằn ri không ngủ được đi!
Niếp Duy An yên lặng nhìn anh hồi lâu, rốt cục kéo mạnh chăn che đầu nằm xuống, không thèm để ý tới anh nữa.
Khóe miệng Nguyên Soái nhếch lên một nụ cười đắc thắng gần như không thể nhận ra, anh bình tĩnh bước tới, ung dung nằm xuống giường.
Bây giờ còn chưa tới mười giờ, có lẽ ở đây thật hẻo lánh nên trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở nhẹ của hai người. Niếp Duy An hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa bên cạnh còn có một tên đàn ông trong đầu rắp tăm gây rối như vậy… Thần kinh của cô chức phải làm bằng thép may ra mới ngủ được.
Niếp Duy An nhịn không được lên tiếng: “Tắt đèn đi!”
Nguyên Soái đưa tay nhấn công tắc, ‘tách’ một tiếng, căn phòng hoàn toàn tối om.
Trong bóng tối, mắt không thấy được thì các giác quan khác sẽ nhạy cảm hơn, Niếp Duy An thực sự không lờ đi hơi thở đều đặn và hơi ấm đặc trưng của nam giới tỏa ra từ bên cạnh.
Niếp Duy An phiền não lật người, Nguyên Soái lập tức nói: “Như thế nào, không ngủ được?”
Niếp Duy An không để ý đến anh.
Người đàn ông bên cạnh dịch người lại gần cô, đưa tay ra, Niếp Duy An lập tức cảnh giác: “Anh làm gì?”
Nguyên Soái dừng một chút, sau đó vỗ nhẹ vào người cô, rất tự nhiên nói: “Không phải là em không ngủ được sao? Anh đang dỗ em ngủ!”
Niếp Duy An đầu đầy hắc tuyến xoay người ngồi dậy, chỉ cảm thấy căn phòng kín gió và ngột ngạt đến khó thở.
Nguyên Soái với tay bật công tắc trên tường bật đèn lên, ánh sáng chói mắt làm anh không khỏi nheo mắt lại.
“Mất ngủ?”
Niếp Duy An dùng ánh mắt thâm thúy nhìn anh, trầm mặc không nói, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, giống như đột nhiên hạ quyết tâm chuyện gì đó, vẻ mặt bi tráng nhắm mắt lại, dang hai tay nằm xuốngliều mạng nói: “Đến đây đi!”
Nguyên Soái: “...”
Nguyên Soái ngạc nhiên trừng mắt nhìn cô nửa ngày, gian nan nuốt nước miếng nói: “...Em sao vậy?”
Niếp Duy An mở to mắt khinh thường nhìn anh một cái, cười nhạo nói: “Anh tính kế lâu như vậy, không phải là muốn làm chuyện đó sao? Đến đây đi!”
Nguyên Soái trong lòng rất rối rắm, nhất thời không biết nên thể hiện vẻ mặt gì, không lẽ biểu lộ vẻ mặt tâm tư bị vạch trần thì cũng quá xấu hổ đi... Anh thật sự không có nhiều cảm giác. Phấn khích...? Hay nên dè dặt một chút?
Nguyên Soái trong lòng tranh đấu dữ dội, cuối cùng ngập ngừng hỏi: “...Em chắc chứ?”
Niếp Duy An trợn mắt chế giễu: “Anh có phải đàn ông không? Có sắc tâm mà không có gan! Đưa đến tận cửa rồi mà còn không dám, anh...”
Đã là đàn ông đều không chịu được loại ngôn ngữ đả kích này…
Niếp Duy An còn chưa nói xong, Nguyên Soái đã lao tới đè cô xuống dưới thân…
Niếp Duy An da mặt co rút, nhịn không được phàn nàn: “Tôi có thể hiểu được nỗi thống khổ phiền muộn của anh khi không được gặp phụ nữ trong nhiều năm và không có nơi nào để trút bầu tâm sự... Nhưng anh có thể đừng ngông cuồng như vậy được không? Tôi là phụ nữ đấy, không thể chịu được sự thô bạo như vậy!”
Nguyên Soái không thể nhịn được nữa, anh cúi đầu xuống, bịt miệng cô lại và chặn tất cả những gì cô định nói.
Khác với nụ hôn trước mang ý nghĩa đùa giỡn nhiều hơn, lần này, Nguyên Soái nắm chắc thế chủ động, mút và gặm cắn, vừa bá đạo vừa ôn nhu mang theo dục vọng mãnh liệt không che giấu.
Niếp Duy An bất ngờ không kịp đề phòng, bị hôn đến mức không thở được, mặc cho anh trêu chọc một cách bất lực...
Nguyên Soái càng hôn càng sâu, nôn nóng đẩy hai hàm răng của cô ra, mút lấy lưỡi cô không cho cô chạy trốn, môi lưỡi quấn quýt nóng bỏng, khiến cho máu trong người anh như sôi lên.
Nguyên Soái vận hết toàn bộ tự chủ, chậm rãi nới lỏng trói buộc trên người cô, thở hồng hộc, khẽ nhổm dậy, đôi mắt sáng như đá diệu đen nhưng lại vô cùng sâu thẳm khiến người ta muốn trầm luân vào đó.
Nguyên Soái nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, khàn giọng gằn từng chữ hỏi: “Không hối hận?”
Niếp Duy An bị hôn đến choáng váng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đối phương như cá gặp nước, linh hoạt và nóng rực như lửa đốt, khơi dậy dục vọng mà cô chưa từng có.
Niếp Duy An hô hấp không ổn định, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển thật lâu mới khôi phục lại, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt Nguyên Soái sâu không lường được của anh, chỉ cảm thấy linh hồn như bị hút vào trong đó.
Ý thức của Niếp Duy An dần dần quay lại, lúc này cô mới phản ứng lại Nguyên Soái đang hỏi cái gì, kéo khóe miệng cười hỏi lại: “Hối hận thì anh sẽ không tiếp tục sao?”
Nguyên Soái thật sự nghiêm túc suy nghĩ, gần như lập tức lắc đầu kiên quyết nói: “Anh sẽ không cho em cơ hội hối hận!”
Niếp Duy An chậm rãi nở nụ cười, không còn là nụ cười giễu cợt nữa mà là nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng.
Niếp Duy An vòng cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, hơi kéo anh xuống, chủ động mấp máy môi, nhắm mắt lại hôn một cái tinh tế.
Nguyên Soái không kiềm chế được, hung hăng ôm cô vào lòng, vừa hôn cô vừa thô bạo đưa tay mò mẫm vào trong áo choàng tắm của cô.
Nụ hôn của Nguyên soái dần dần di chuyển xuống, gặm nhấm dọc theo cổ cô, áo choàng tắm vốn đã lỏng lẻo, chỉ cần kéo nhẹ là có thể mở ra hoàn toàn.
Không khí hơi mát lạnh khiến Niếp Duy An hơi mất tập trung. Nghe thấy tiếng mở đồ gì đó, cô liếc nhìn sang bên, để che giấu sự ngại ngùng, cô thản nhiên hỏi: “Khách sạn cung cấp sao?”
Nguyên Soái lấy ra một miếng mỏng, bình tĩnh nói: “Không phải.”
Niếp Duy An ngạc nhiên: “Anh đã sớm chuẩn bị từ trước?”
Nguyên Soái nhìn cô đầy ẩn ý, khẽ mỉm cười: “Không phải vừa nãy em ám chỉ kêu anh mua sao?”
Niếp Duy An trợn mắt há hốc mồm: “Hả? Tôi ám chỉ khi nào?”
Nguyên Soái khẳng định nói: “Mới vừa rồi em nói vị ‘hoa quả’!”
Niếp Duy An: “...”
Chỉ là mua ít trái cây thôi mà… Chuyện bình thường như vậy rốt cuộc làm thế nào mà lại kích thích đến tên đàn ông tâm tư mẫn cảm lúc nào cũng nhăm nhe chuyện đó vậy chứ?
– Hết chương 50 –
Chú thích:
同手同脚: Cùng tay cùng chân: Nghĩa là tay trái chân trái cùng lúc vận động, tay phải chân phải cùng lúc vận động. Con người thường đi theo kiểu bước chân trái, đánh tay phải và ngược lại. Còn ở đây, Niếp Duy An muốn nói đến Nguyên Soái đang đi kiểu bước chân trái cùng lúc với đánh tay trái, bước chân phải cùng lúc với đánh tay phải.