• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiệu Chính trán đầy mồ hôi, nhìn đồng đội chĩa súng vào đám trẻ con đó, không nhịn được hét lên: “Các người điên rồi! Súng là để chúng ta chiến đấu với kẻ thù một cách dũng cảm! Nó không dành cho những đứa trẻ vô tội này!”

Xe cuối cùng không chạy nữa, hai chiếc xe nối đuôi nhau đậu trên một bãi đất cao làm nơi trú ẩn tạm thời, mọi người núp ở phía sau xe chiến đấu.

Nguyên Soái hung hăng giáng một cái tát vào Thiệu Chính, tức giận mắng: “Mẹ kiếp thằng ôn con này! Vô tội? Cậu mẹ nó học lịch sử quân sự rồi vất hết cho chó ăn rồi sao! Có biết hay không đó là loại người nào? Trên tay bọn chúng đã nhuốm bao nhiêu máu rồi? Vô tội? Những sinh mệnh chết oan uổng trên tay bọn chúng mới thật sự là vô tội.”

Thật vậy, những đứa trẻ này đã được nuôi dưỡng để trở thành những phần tử tàn bạo nhất, đốt phá, giết hại, hãm hiếp và phạm đủ thứ tội ác.

Chính vì không có ý thức đúng sai, không phân biệt thiện ác nên họ không ngần ngại phạm tội, yên tâm hưởng thụ thú vui giết người trụy lạc.

Thiệu Chính một chút cũng không phục: “Nếu bọn chúng có thể bị đào tạo thành như bây giờ, nhất định cũng có thể cải tạo được! Không phải bọn chúng sai, bọn người lợi dụng những đứa trẻ này mới thật đáng chết!”

Niếp Duy An quả thực sắp phát điên rồi, giờ là lúc nào mà còn cãi nhau! Hiện tại là thời gian dạy học quân sự hay sao?

Niếp Duy An vội vàng tách ra hai người ra, nhìn vào mắt Nguyên Soái: “Để nương nương phụ trách liên lạc với Trần đội! Giằng co như vậy chống đỡ không được bao lâu, sớm muộn gì đạn và quân nhu cũng cạn kiệt! Nhanh nghĩ cách để Trần đội cứu viện…”

Thiệu Chính bỗng nhiên xoay người một cái, một tay chống vào thân xe, nhảy từ cửa sổ xuống, chạy vòng về phía hậu phương của kẻ địch, một bên phẫn nộ gầm nhẹ: “Tôi không cần ngồi yên để các người chiếu cố! Tôi phải đi giết lũ khốn nạn kia!”

Nguyên Soái biến sắc, vẻ mặt khó coi cực điểm, vươn tay muốn túm người trở về nhưng lại chậm một bước, đành trơ mắt nhìn Thiệu Chính xúc động chạy ra ngoài, sắc mặt không khỏi xanh mét, hung hăng mắng một câu.

Chu Tường vừa định chạy theo Thiệu Chính lại bị Nguyên Soái ấn trở về.

“Ly Hỏa chỉ huy, tiểu Duy nghe lời Ly Hỏa!” Nguyên Soái lạnh lùng ra lệnh, một chân chống lên nóc xe, mượn lực nhảy ra khỏi sự che chắn của chỗ nấp tạm thời, liên tiếp nổ súng giữa không trung, sau đó lăn một vòng, từ chỗ hỗng vừa mở được nhanh chóng chạy đuổi theo.

Dương Diệp áp chế trong lòng lo lắng, trầm giọng ra lệnh: “Kim Kiếm và Hỏa Kiếm phụ trách bên phải, chúng ta canh chừng bên trái! Bác sĩ Tống, hiện tại quên thiên chức cứu người đi! Nhớ kỹ! Anh là một người lính! Là thành viên của Hoa Nam Lợi Nhận!”



Tống Đình Ngọc đang co ro sau xe, run rẩy cầm súng, nghe thấy lời này hơi giật mình, thậm chí còn quên cả sợ hãi.

Anh từng mơ mộng rằng một ngày nào đó anh sẽ chiến đấu với mọi người, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng giấc mơ của mình sẽ trở thành sự thật.

Không dám nghĩ chính mình có một ngày sẽ trở thành một phần của Hoa Nam Lợi Nhận, càng không nghĩ rằng có ngày mình sẽ dùng đôi tay cứu người chữa lành vết thương này để cầm vũ khí chiên đấu cùng với đồng đội mà mình vẫn ngưỡng mộ.

Tống Đình Ngọc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác hào hùng, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, lần đầu tiên ngẩng cao đầu, ngực không còn rụt rè, hùng hồn đáp: “Vâng.”

Niếp Duy An quả thực sắp phát điên rồi, cô biết lúc này chỉ có Nguyên Soái mới có thể mang tên khốn kiếp Thiệu Chính trở về bình an vô sự.

Nếu đổi là người khác đi thì sẽ làm ảnh hưởng đến trận chiến bên này.

Huống chi, Nguyên Soái là chỉ huy của bọn họ, nguyên tắc của anh chính là làm gương, chỉ có anh đi thì mới giúp ổn định tinh thần chiến đấu của đội lúc này.

Nhưng ở đó nguy hiểm như thế nào, Niếp Duy An biết quá rõ, cô tin tưởng vào thực lực của Nguyên soái, nhưng hai tay khó địch bốn tay [1], ai biết được nguy hiểm gì đang chờ đợi họ?

Niếp Duy An trái tim như treo ở cổ họng, hai mắt không chớp gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyên Soái, hận không thể giây tiếp theo cũng đi theo anh, cùng anh sóng vai chiến đấu với kẻ địch.

Nhưng không thể, cô là quân nhân, chấp hành mệnh lệnh là nghĩa vụ bắt buộc, huống chi ở đây đã thiếu mất hai quân nhân chủ lực, dù ít dù nhiều cũng không áp chế được kẻ địch tiến công!

Niếp Duy An chưa bao giờ trải qua cảm giác nóng ruột nóng gan như vậy, cái loại cảm giác hận không thể hóa thành khẩu súng trong tay anh để anh dọn chướng ngại vật và loại bỏ nguy hiểm cho anh khiến trái tim cô run lên…

Cát vàng đầy trời, ánh tà dương như màu máu, khói thuốc súng tràn ngập trên chiến trường.

Niếp Duy An bỗng nhiên thấy rõ tình cảm của mình.

Cô yêu Nguyên Soái, yêu hơn cả sinh mệnh mình.

Trong làn mưa đạn, Nguyên Soái giống như một con báo săn trên đồng cỏ, di chuyển và né tránh nhanh nhẹn phi thường.

Trong cát vàng rất khó ẩn nấp lâu, Nguyên Soái nhanh chóng tìm được mục tiêu, khi Thiệu Chính chuẩn bị xông lên đối đầu với kẻ thù, anh nhanh chóng đi vòng ra phía sau kẻ thù, từ trong tay áo lấy ra con dao găm, ôm cổ đối phương và cắt một đường qua yết hầu, gã da đen cường tráng ngã xuống không một tiếng động.

Thiệu Chính trợn mắt há hốc mồm, bị ánh mắt sắc bén như tia chớp của Nguyên Soái quét qua, lập tức hoàn hồn lại, ném mình nằm úp sấp trên mặt đất, nhanh chóng bò về phía cồn cát lớn bên cạnh.

Thiệu Chính cả người gần như dính trên mặt đất, mũi miệng đều dính đầy cát, nhưng cậu dường như không phát hiện, vẻ mặt nghiêm nghị, toàn thân giống như một con dã thú nhanh nhẹn.

Cậu tính toán chuẩn xác thời cơ nhảy lên trên lưng một kẻ địch, hai tay ôm lấy đầu hắn, lưu loát vặn một cái, tiếng xương gãy vang lên giòn tan, đối phương mềm nhũn ngã xuống.

Hỏa lực phía sau dừng lại, những người khác lập tức cảnh giác, đột ngột quay người không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp bóp cò nổ súng.



Nguyên Soái lập tức trốn sau một cái xác chết, nhanh chóng tiếp cận ngọn đồi nơi Thiệu Chính đang ẩn náu, hai người vừa gặp nhau, sức chiến đấu của bọn họ trong nháy mắt tăng lên gấp bội.

Thiệu Chính đối mặt với Nguyên Soái quanh thân phát ra hàn ý, trong lòng không khỏi run lên, lắp bắp mở miệng: “Huấn luyện viên, anh như thế nào… Như thế nào cũng ở đây?”

Nguyên Soái hờ hững nhìn cậu một cái, ngữ khí lạnh lùng không giấu được lửa giận: “Xúc động làm bậy! Không tuân lệnh cấp trên! Để đồng đội gặp nguy hiểm… Chờ xong nhiệm vụ thằng ôn con cậu trở về nhận kỷ luật đi!”

Thiệu Chính sắc mặt đỏ lên, sau khi nghe xong không khỏi tái nhợt, bất đắc dĩ nói: “Tôi, tôi chỉ là cảm thấy có lỗi với những đứa nhỏ kia…”

Nguyên Soái trào phúng cười: “Cậu cũng không phải không biết trên tay bọn chúng đã nhiễm bao nhiêu máu tưới, pham bao nhiêu tội ác! Cậu đồng cảm với bọn chúng vậy sao cậu không nghĩ đến những mạng người vô tội chết thảm dưới tay chúng nó? Sao không nghĩ đến sự bốc đồng của mình cũng có thể hại gần mười đồng đội của mình chết không toàn thây!”

Thiệu Chính sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, ngây người trong chốc lát, còn chưa mở miệng nói chuyện, Nguyên Soái đã lạnh lùng cắt ngang: “Hiện tại không phải lúc tính sổ với cậu! Giải quyết trước đám người này rồi có gì nói sau!”

Vô số viên đạn bay sượt qua đầu, sỏi đá văng tứ phía, bầu trời đầy cát vàng, khói thuốc súng cuồn cuộn, tầm nhìn càng thấp.

Niếp Duy An không thể nhìn thấy tình hình trận chiến bên kia nên vô cùng lo lắng và bất an, cô như phát điên nổ súng cũng càng ác liệt, cô chỉ muốn trấn áp bên này càng sớm càng tốt để có thể lao đến hỗ trợ bên phía Nguyên Soái.

Bất quá Nguyên Soái và Thiệu Chính hẳn là tạm thời không có việc gì, theo tình hình chiến đấu hiện tại cũng có thể nhìn ra được, những đứa nhỏ đang tấn công như những con rối bỗng nhiên có chút hỗn loạn, rõ ràng là hậu phương đã bị đánh phá, không có chỉ huy nên tiến công cũng chậm lại, điều này lập tức khiến đám người Niếp Duy An nhẹ nhõm.

Đơn thương độc mã, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, Thiệu Chính cũng không thể lẻn vào hậu phương và tiêu diệt tất cả kẻ thù, nhưng với sự giúp đỡ của đồng đội thì mọi thứ sẽ khác.

Huống chi, người kề vai chiến đấu lại là Nguyên Soái, đây là lần đầu tiên huấn luyện viên thể hiện sức mạnh tuyệt đối trước mặt cậu ta, người đàn ông cường tráng kia dường như ẩn chứa sức mạnh vô hạn, giống như chiến thần bất bại thời cổ đại, khí thế như hồng [2], chưa trừng có từ trước đến nay.

Thiệu Chính nhìn xung quanh, những thi thể nằm rải rác trên mặt đất, lúc này ngoại trừ sự ngưỡng mộ kính nể vô hạn, cậu cũng cảm thấy có chút áy náy.

Con người là như vậy, trước những kẻ mạnh tuyệt đối, họ luôn đầu hàng trong vô thức, cho nên dù cứng đầu như Thiệu Chính, giờ phút này bình tĩnh lại, trước mặt một Nguyên Soái cường thế như vậy, cậu hoài nghi bản thân liệu mình có thực sự làm sai hay không, cảm giác sinh ra một tia hối lỗi.

Tiếng súng dừng lại, sa mạc bao la có vẻ đặc biệt yên tĩnh hoang vắng, cát vàng dưới chân nhuộm đỏ máu tươi của những kẻ tội lỗi, vàng đỏ đan xen chấn động cả đời khó quên.

Trên đầu ngày càng nhiều kền kền bay lượn, háo hức sà xuống kiếm mồi.

Thiệu Chính thở phào nhẹ nhõm, buông súng xuống, vẻ mặt không được tự nhiên giống như học sinh tiểu học biết mình phạm sai lầm, do dự tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Huấn luyện viên, tôi…”

Nguyên Soái sắc mặt bỗng nhiên đại biến, chợt quát một tiếng “Cẩn thận”, cả người giống như một viên đạn lao về phía Thiệu Chính, hất văng cậu ra xa mấy mét, anh giơ tay phải bắn mấy phát.

Sau một hồi giao tranh kịch liệt ngắn ngủi, mọi thứ trở lại bình lặng.

Thiệu Chính kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một kẻ đang giả chết ẩn nấp, giữa lông mày có mấy lỗ máu, hai mắt mở to, vẻ mặt dữ tợn, chết không nhắm mắt ngã xuống đất.

Lần này đã thật sự tiêu diệt hoàn toàn!



Thiệu Chính thở phào nhẹ nhõm, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện sau lưng đã đẫm mồ hôi lạnh, lau trán cảm kích nói: “Cảm ơn huấn luyện viên! Chúng ta xử lý xong hết lũ khốn này rồi, vậy… có thể hay không… huấn luyện viên, tôi sai rồi, anh giơ cao đánh khẽ, đừng xử phạt tôi…”

Thiệu Chính mặt dày giả bộ đáng thương, cũng không phát hiện Nguyên soái có gì khác thường.

Dỏng tai lắng nghe một lát, cách đó không xa chiến trường dường như đang rối loạn, nhất định là vì không có người chỉ huy, đội quân trẻ em bị đánh bại chạy tứ tán.

Thiệu Chính nở một nụ cười vui vẻ hơi trẻ con, thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng không uổng phí khí lực, cũng là trẻ con thôi, có thể cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chúng đều vô tội đáng thương… Huấn luyện viên?”

Thiệu Chính đột nhiên như bị ai đó bóp nghẹn, thanh âm đột ngột dừng lại, hai mắt kinh hãi mở to, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

“Không! Không… Không! Huấn luyện viên –”

Môi Thiệu Chính không tự chủ được run lên, nói năng lộn xộn hô lên vài tiếng, cậu vội vàng tiến lên, trong lòng căng thẳng vấp ngã một cái, không thèm đếm xỉa đến cát trong miệng, cậu lăn lộn bò đến đỡ lấy thân thể Nguyên Soái đang lung lay sắp đổ.

“Huấn luyện viên, anh, anh đừng làm tôi sợ…” Bàn tay to của Thiệu Chính giơ lên ​​hạ xuống, muốn đè lại vết thương đang chảy máu, nhưng lại sợ mình động tay động chân sẽ làm cho vết thương càng nặng, nhìn thấy người đàn ông cho dù núi Thái Sơn sụp xuống cũng không thay đổi sắc mặc nhưng giờ phút này vì đau mà đầu đầy mồ hôi, nước mắt cậu không khống chế được tuôn ra.

— Hết chương 68 —

Chú thích:

[1] 双拳难敌四手: Hai tay khó địch bốn tay: tương đương với thành ngữ ‘mãnh hổ nan địch quần hồ’ của Việt Nam, ý là một người đánh không lại nhiều người, ít không địch nổi đông.

[2] 气势如虹: Khí thế như hồng: ý chỉ tinh thần dâng cao, khí thế hừng hực, tựa như có thể xuyên qua cầu vồng.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK