Vụ án buôn người có quy mô cực lớn này do Cục cảnh an thành phố C trực tiếp phụ trách.
Cục cảnh sát thành phố C và quân khu Tây Nam trước đây vẫn luôn hợp tác với nhau nên quan hệ tự rất thân thiết, Nguyên Soái đi loanh quanh nhờ vả một chút, sau đó hoàn thành một loạt thủ tục chuyển viện cho đứa bé.
Vốn dĩ cha mẹ đều đã qua đời, đứa bé sẽ được phán định là cô nhi.
Khi tình trạng thân thể của đứa trẻ khá hơn thì có thể xuất viện, sau đó đương nhiên sẽ giao cho cô nhi viện, sau đó cô nhi viện sẽ liên hệ và thu xếp, nếu có gia đình phù hợp, đứa trẻ sẽ được nhận làm con nuôi.
Bây giờ, Nguyên Soái chỉ cần đổi cô nhi viện sẽ tiếp nhận đứa trẻ từ cô nhi viện thành phố C sang thành phố L.
Vụ án trên cơ bản đã khép lại, đứa trẻ không liên quan gì đến vụ án buôn người nên việc này được xử lý nhanh chóng.
Huống chi Nguyên Soái thuộc lữ đoàn đặc chủng đại đội, hơn nữa gia đình của anh có bối cảnh không phải dạng vừa, cục cảnh sát thành phố C dĩ nhiên rất vui mừng bán cho anh một cái nợ ân tình.
Bởi vì thân thể cục cưng tương đối yếu, hơn nữa cục hàng không cũng có quy định trẻ sơ sinh chưa đủ mười bốn ngày tuổi và chưa đủ sức khỏe sẽ không được phép lên máy bay, Niếp Duy An truy rằng trong lòng lo lắng nhưng cũng chỉ có thể từ từ chờ đợi.
Nguyên Soái an ủi nói: “Yên tâm, anh đã tìm một y tá chăm sóc cho đứa bé rồi, y tá đó là người có nhiều kinh nghiệm với trẻ sơ sinh, rất đáng tin cậy.
Em không cần lo lắng rằng đứa bé sẽ không được chăm sóc cẩn thận.”
Niếp Duy An dĩ nhiên tin tưởng Nguyên Soái, chắc chắn là anh đã điều tra rất cẩn thận, trong lòng cô liền thả lỏng.
Nguyên Soái vẫn luôn dò xét sắc mặt cô, thấy cô không còn quá lo lắng, liền giống như lơ đãng mở miệng: “Đúng rồi, ba chúng ta có đặc biệt thích món gì không?”
Niếp Duy An phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được ba từ “ba chúng ta”, ngay trong thời tiết nắng nóng này mà muốn hắt xì vài cái, giơ ngón tay giữa lên một cách khinh thường, châm chọc nói: “Da mặt anh còn dày hơn cả áo chống đạn đấy! Không chỉ đen, mà còn dày đến mức thiên hạ vô địch!”
Nguyên Soái một chút cũng không để ý mỉa mai của Niếp Duy An, nhíu mày không xác định hỏi: “Em và anh trai đều rất trắng… Ba chúng ta sẽ không ghét bỏ anh đi?”
Thậm chí Niếp Duy An đều thường chế giễu anh mặt đen… Cha như con gái, không có gì đảm bảo rằng ba vợ tương lai sẽ không chướng mắt anh vì điều này!
Nguyên Soái càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, có chút buồn bực hỏi: “Có cách nào làm da nhanh trắng không?”
Niếp Duy An vừa buồn cười vừa tức giận: “Để làm chi? Anh còn muốn làm tiểu bạch kiểm?”
Nguyên Soái phụng phịu, nghiêm trang sửa đúng: “Không phải tiểu bạch kiểm, chỉ cần bớt đen là được!”
Niếp Duy An nhịn không được cười nhạo: “Chu kỳ tái tạo da người là hai mươi tám ngày! Làm gì có cách nào làm trắng trong vài ngày, trừ phi anh bôi lên mặt mấy tầng bột chì.”
Niếp Duy An vẫn không bỏ qua, khóe miệng nhếch một cái, liếc mắt nhìn anh sau đó chém xuống thêm một đao: “Anh nghĩ em là MeituPic [1] à, có thể làm da anh trắng ra chỉ bằng một cú nhấp chuột.”
Nguyên Soái ưu sầu thở dài.
Niếp Duy An khẽ mỉm cười, vỗ vai anh an ủi: “Đừng lo lắng! Lão ba luôn khắc nghiệt với em, nhưng ông ấy vẫn đối tốt với người ngoài! Bất kể thế nào vì thể diện, ông sẽ không ở trước mặt người ngoài công kích đâu!”
Nguyên Soái đột nhiên lên tiếng, không vui sửa lại: “Anh không phải người ngoài!”
Niếp Duy An: “…”
Niếp Duy An cố gắng phớt lờ Nguyên Soái nói chuyện không biết xấu hổ, tiếp tục nói: “Chỉ cần anh không đắc tội với ông ấy, cho dù em có chọc tức ông ấy thì ông cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên người anh!”
Nguyên Soái lại càng thêm lo lắng, do dự hỏi: “Nói như vậy, quan hệ giữa em và ba chúng ta… Không được tốt lắm?”
Niếp Duy An thản nhiên thừa nhận, gật đầu một cái, sau đó không kìm được mà phàn nàn: “Anh có thể đừng không biết xấu hổ như vậy được không! Nếu không muốn bị lão ba em dùng chổi chà đuổi ra khỏi nhà, tốt hơn hết là anh nên sửa cách gọi đi!”
Nguyên Soái khó hiểu: “Kêu ‘Ba’ không phải càng có thành ý sao?”
Niếp Duy An hung hăng đuổi đánh anh.
Nguyên Soái thở dài: “Anh hơn mười tuổi tham gia quân ngũ, tuy rằng đi học viện quân sự mấy năm… Nhưng so với một nhân tài y học như ba chúng ta, quả thực anh còn kém xa! Anh sợ anh chỉ là một kẻ quê mùa, không có tiếng nói chung với ông.”
Niếp Duy An nhún vai, không để ý lắm nói: “Anh yên tâm đi! Lão ba em cũng từng là quân nhân ấy.
Đối với anh chắc chắn lão ba sẽ có thiện cảm.
Anh có thể kể cho ông nghe nhiều chuyện trong quân đội, ông sẽ rất thích.”
Nguyên Soái hoài nghi nhìn cô: “Em không gạt anh chứ? Em so với anh còn đi lính lâu hơn, ông hẳn là nghe em kể chuyện quân đội đến chán rồi chứ?”
Niếp Duy An bất đắc dĩ mở miệng: “Lão ba và em mỗi khi gặp mặt, nói chưa được ba câu đã bắt đầu muốn cãi nhau… Em có bao giờ kể ông nghe chuyện quân đội đâu, làm sao có chuyện ông nghe đến chán được?”
Nguyên Soái lo lắng hỏi: “Em còn không nói chuyện được với ba? Vậy anh làm sao nói được?”
“Sẽ không!”
Niếp Duy An quả thực âm thầm phỉ nhổ trong lòng, trừng mắt nhìn anh nửa ngày, thật sự không thể nào hiểu nổi một huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng, đối diện với núi đao biển lửa cũng không đổi sắc mặt mà lại đi sợ một ông già?
Niếp Phụ Phong tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng so với Nguyên Soái, bất kể là vóc người hay khí lực, cũng không phải đối thủ a…
Có cần phải bồn chồn như vậy không!
Bất quá Niếp Duy An đáy lòng vẫn cảm thấy mừng thầm, Nguyên Soái càng lo lắng, chứng tỏ anh rất coi trọng vấn đề này.
Nếu không phải quá mức để ý, làm sao có thể quan tâm đến việc một ông già xa lạ nghĩ thế nào về mình?
Niếp Duy An mềm lòng, nhẹ giọng an ủi: “Lão ba luôn đối xử với anh trai tốt hơn em.
Ông thích con trai! Phụ tử liên tâm, anh là con rể của ông, ông sẽ đối xử với anh như con ruột.
Còn em mới là con nhặt về á.
Cho dù lão ba không thích anh, ông ấy cũng sẽ không làm gì quá đáng đâu!”
Nguyên Soái ánh mắt sáng ngời, trong lòng tràn ngập vui sướng như thủy triều dâng tràn.
Cho dù những lời này có bao nhiêu là đùa giỡn hay an ủi, nhưng nghe được từ miệng Niếp Duy An nói ra cũng đủ khiến Nguyên soái vui mừng khôn xiết.
Đây cũng là lần đầu tiên Niếp Duy An chính miệng thừa nhận mối quan hệ của bọn họ…
Có Niếp Duy An gây áp lực lên bệnh viện và thường xuyên đến trông coi, cục cưng cũng không bị ngó lơ nữa, thân thể nhỏ bé cũng bắt đầu khỏe mạnh hơn, sắc mặt hồng hào, cuối cùng cũng lộ nét phúng phính mà trẻ con nên có, không còn gầy gò như hồi mới sinh nữa.
Niếp Duy An và Nguyên Soái bắt đầu thu xếp công việc trong quân đội, sau đó cùng đánh báo cáo xin nghỉ phép.
Đại đội trưởng Trần bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, phê bình kín đáo: “Hai người cùng nhau xin nghỉ phép, trong đội không có ai quán xuyến, Quách Đông tính tình mềm mỏng, đám lính giang hồ dưới trướng kia không ai quản được lại sắp quậy lên tới trời cho coi…”
Nguyên Soái mặt không chút thay đổi nghe Trần đội lải nhải, chờ ông nói xong mới chậm rì rì mở miệng: “Không có cách nào khác.
Trước khi kết hôn phải đi gặp cha mẹ a.”
Đại đội trưởng Trần đang bưng cốc uống nước, nghe được lời này không khỏi sặc một cái.
“Cậu nói… Khụ khụ, cái gì?”
Nguyên Soái mỉm cười, trong mắt tràn đầy thần sắc.
Đại đội trưởng Trần lau miệng, cảm thán nói: “Tên tiểu tử này… Động tác cũng nhanh nhẹn ghê a! Đã chuẩn bị ra mắt trưởng bối rồi à? Định ngày nào?”
Nguyên Soái khiêm tốn cười cười: “Cha mẹ hai bên sẽ quyết định vấn đề này… Đến lúc đó mời Trần đội làm chứng cho chúng tôi!”
Đại đội trưởng Trần cười mắng: “Được rồi, xú tiểu tử đừng có đắc ý trước mặt ta! Các người kết hôn, ta nhất định sẽ làm chủ! Ta đã phê duyệt báo cáo xin nghỉ phép, cho các người hai ngày về nhà lo việc với trưởng bối!”
Nguyên Soái nghiêm cúi chào: “Vâng, Đại đội trưởng!”
“Cút đi!”
Nguyên Soái trong lòng rạo rực, sau đó lăn ra khỏi văn phòng Trần đội.
Đại đội trưởng Trần bưng cốc nước, nghĩ nghĩ vẫn là cảm thấy buồn cười, uống miếng nước nhàn nhã cầm lấy điện thoại, tường tận kể lể tình hình bên này cho lão bằng hữu ở thành phố L.
Thủ tục xong xuôi, Niếp Duy An ôm đứa bé cùng Nguyên Soái lên máy bay về thành phố L.
Niếp Duy An không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng đứa bé này thực làm cho người ta bớt lo, không quấy khóc, gần như ngủ suốt cả chuyến bay, khi tỉnh dậy liền phát hiện có người ôm mình, còn có biểu hiện làm nũng rất vui vẻ.
Niếp Duy An xuống máy bay, bệnh viện đa khoa quân khu thành phố L đã cử xe đến đón, trên xe cứu thương của bệnh viện còn có một chiếc giường ổn định nhiệt độ cho trẻ sơ sinh và các thiết bị kiểm tra khác.
Niếp Duy An biết đây là sắp xếp của lão ba, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Cô từ nhỏ đã được cô út nuôi lớn nên cũng bị ảnh hưởng rất nhiều từ cô út, tính cách quật cường mạnh mẽ và không bao giờ chịu cúi đầu… Lão ba sợ cô đi theo con đường của cô út nên đã từng phản đối quyết liệt việc cô nhập ngũ.
Sau đó, khi cô học y khoa, Niếp Phụ Phong còn nổi trận lôi đình dữ dội hơn, nói con gái học nội khoa hoặc khoa phụ sản rất tốt, tại sao phải chọn ngoại khoa.
Vào thời điểm đó Niếp Duy Bình đã bộc lộ tài năng ở lĩnh vực y học, Niếp Duy An vì kiêu ngạo đồng thời sinh ra tâm lý cạnh tranh với anh trai, nên cô rất chán ghét những lý luận ‘khinh thường phụ nữ’ của ba mình nên mối quan hệ giữa ba và con gái rất căng thẳng.
Sau đó cô út vì nước hy sinh, cô bị triệu hồi đến Tổng viện, không bao lâu sau lại xảy ra việc sửa đổi bệnh án… Là chủ nhiệm ngoại khoa của Tổng viện, Niếp Phụ Phong không chỉ không biện hộ giúp cô mà còn xử phạt mạnh tay, thu về và hủy giấy phép hành nghề y của cô.
Khi đó là thời điểm gian nan nhất của Niếp Duy An, cô rất thống hận việc ba mình xuống tay không chút lưu tình nên đã tức giận rời khỏi nhà, cho tới hôm nay cũng chưa gặp lại lão ba lần nào.
Mà trải qua thời gian dài như vậy, sự oán giận của Niếp Duy An với ba mình cũng đã sớm phai nhạt, huống chi lúc trước vốn chính là cô làm sai… Bây giờ cảm thấy lão ba vẫn cẩn thận sắp xếp cho cô, Niếp Duy An không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Chính vì điều này, khi Niếp Duy An quay trở lại bệnh viện một lần nữa, cô cảm thấy bớt xấu hổ hơn một chút.
Khi gặp những người quen biết trên đường, cô sẽ chào hỏi họ một cách hào phóng và trò chuyện vài câu.
Chủ nhiệm khoa sơ sinh là bạn cũ của mẹ cô, công thêm sự giúp đỡ của nguyên lão chủ nhiệm Niếp, việc chăm sóc đứa bé đã được sắp xếp rất tốt.
Niếp Duy An rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cảm kích cười nói: “Dì Ngụy, đứa bé này làm phiền dì rồi! Con chỉ được nghỉ hai ngày, trở về bộ đội cũng không liên hệ được, có chuyện gì dì tìm ba con hoặc anh trai con nhé!”
Ngụy chủ nhiệm vỗ vỗ tay cô: “Được rồi, còn khách sáo với dì làm gì!”
Liếc nhìn người đàn ông cao lớn đứng phía sau, cười tủm tỉm khen: “An An ánh mắt không tồi a.
Sau này định ngày rồi thì nhất định phải báo dì biết đấy!”
Dù là Niếp Duy An vẫn luôn thẳng thắn, cũng khó tránh khỏi một chút ngượng ngùng: “Còn phải xem qua ba con thế nào đã!”
Ngụy chủ nhiệm ha ha cười: “Yên tâm, chàng trai này nhìn rất tốt, ba con hẳn sẽ vừa lòng! Thay vì lo lắng về ba con, con nên nghĩ cách đối phó với anh trai con ấy… Tên tiểu tử đó cái mồm ác như vậy, vừa mở miệng ra là dọa đám nhỏ chạy sấp mặt.”
Ra khỏi khu sơ sinh, Nguyên Soái có chút đăm chiêu.
Niếp Duy An không khỏi tò mò, chọc vào lưng anh một cái: “Làm sao vậy?”
Nguyên Soái thâm trầm nhìn cô, trầm giọng nói: “Anh cảm thấy… hay là nên tiền trảm hậu tấu!”
Niếp Duy An kinh ngạc hỏi: “Cái gì tiên trảm hậu tấu…”
Nguyên Soái lo lắng nói: “Vốn anh nghĩ là anh trai em thì không thành vấn đề… Nhưng vừa rồi nghe chủ nhiệm Ngụy nói vậy, anh bỗng nhiên cảm thấy anh không chỉ phải đối phó với ba chúng ta mà còn có anh trai nữa…”
Niếp Duy An cuối cùng cũng nổi giận, hung hăng cho anh một cước, tức giận mắng: “Chưa đánh đã chạy! Chẳng lẽ Niếp Duy An em lại gả cho một kẻ chết nhát?”
Nguyên Soái đen mặt, đột nhiên cười cười xoa đầu cô, vẻ mặt ôn hòa nói: “Anh đùa em thôi! Hiện tại đi đón anh trai tan tầm, sau đó cùng về nhà gặp ba!”
Niếp Duy An lạnh lùng hừ một tiếng, không nói nên lời với độ dày da mặt của Nguyên Soái.
— Hết chương 58 —
Chú thích:
[1] MeituPic: Meitu Xiu Xiu là một phần mềm chỉnh sửa hình ảnh chủ yếu được sử dụng ở Trung Quốc đại lục.
- -----oOo------