Hoseok thấy vậy nên mới quay sang nhìn hắn, cười và bảo.
- Sao anh không nói gì vậy?.
- Cảm ơn anh!
Hắn chỉ quay sang mỉm cười một cái, ánh mắt vừa chân thành lại vừa thật lòng gửi đến anh. Hắn cảm ơn anh, chỉ vậy thôi. Chứ không còn gì để nói.
Anh khẽ cau mày, gặng hỏi lại.
- Chỉ vậy thôi ư?
- Chứ anh muốn tôi nói gì?_Hắn ảm đạm hỏi lại.
- Chẳng hạn như...cảm xúc của anh thế nào khi thấy Jimin...rơi vào nguy hiểm?_Anh cố ý hỏi hắn.
Hắn suy nghĩ một hồi, lắc cái đầu tỏ vẻ không quan tâm. Điềm đạm đáp một cách không thèm để ý tới thái độ của người kia.
- Tôi thấy bình thường!
Cả đám im bật, không khí vui vẻ lắng xuống. Không còn tiếng cười đùa của cả đám nữa, tất cả đều rơi vào trầm tư vì một câu nói vô tình của hắn. SeokJin quát lớn.
- Này YoonGi...anh đang nói cái gì vậy?.
Jin định đứng dạy đánh hắn một cái vào mặt thật mạnh nhưng NamJoon cản lại.
Hoseok vẫn thản nhiên, hỏi lại anh lần nữa.
- Tại sao?
- Chẳng sao cả. Vì tôi biết Jimin phúc lớn mệnh lớn, sẽ không sao đâu!
- Vậy nếu lúc đó nếu không có tôi thì sao?.
Taehyung chăm chọc với hắn. Nói thử một câu.
- Đừng nói là cho Jimin chết rồi anh đi kiếm người khác yêu nhé!...
Cả đám vẫn im lặng, chờ đợi câu hỏi của hắn.
Hắn mỉm cười thản thừng, khoanh đôi tay lại rồi khẽ gật gật.
- Ừ!
..................................
Không khí căng thẳng nay còn thêm căng thẳng tột cùng bởi thái độ của hắn. Jimin ngồi kế bên im lặng không nói gì, ánh mắt cô tỏ vẻ không hiểu những gì hắn nói. Cô cũng chả thèm trả lời chi cho mắc công, bởi vì nếu nói chắc cô lại trở nên yếu đuối như lúc bị bắt cho mà xem. Lúc này không ai nói gì thêm nữa, SeokJin đập bàn nói to một mình.
- Biết vậy lúc ở tiệc kêu Min nó cưới Hoseok đi cho rồi, yêu chi loại người này?.
Nói xong, cô ngoảnh mặt đi nơi khác. NamJoon tặc lưỡi một cái, nhăn mặt nói với Jin.
- Nói gì kì vậy?
- Không đúng à...
Jimin chỉ mỉm cười một cái như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ nói với mọi người trong tâm trạng vui vẻ hân hoan như đó là đang gượng.
- Nào mọi người, ăn uống đi chứ. Đừng làm không khí mất vui!
...........................................................
Bữa tối đó, ai về nhà nấy. Lúc đó cô trở về, ba mẹ cô đã từ cổng ra đón, ốm chằm lấy cô như vui mừng, vừa buồn vì cô bị hành hạ. Những chỗ vết thương ấy cũng đã được băng bó kĩ càng, cũng khiến cho ba mẹ Jimin đỡ đi phần nào cảm giác lo lắng. Họ đưa cô vào nhà rồi hỏi thăm một chút, sợ cô mệt nên chỉ hỏi có vài câu rồi thúc dục cô đi ngủ vì cũng đã hơn 9h tối rồi.
Lúc hắn và cô bước lên phòng, cô chỉ dán lại miếng băng cá nhân lệch ở phần tay. Bỗng...
Một âm thanh "rầm" vang vọng khắp phòng.
Cô đau đớn ngã về phía giường, nhăn mặt nhìn hắn đang đẩy cô không một chút thương tiếc.
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao vậy?.
Cô gắng gượng đứng dậy, khó hiểu hỏi lại hắn mặc dù thân thể đã rất mỏi mệt.
- Anh làm gì vậy YoonGi?
Hắn không nói không rằng, ánh mắt có chút buồn bã. Cô lại hỏi lần nữa.
- Anh đừng có mà làm càn! Lúc ở quán nhậu em đã không thích thái độ của anh rồi!. Anh muốn nói sao thì đành, lại còn phớt lờ ánh mắt của em?.
Cô thật sự không hiểu tâm trạng của hắn là cái gì. Cô cũng không muốn hiểu nó nữa!. Hắn đi nhanh lại, rồi đẩy cô té xuống giường khống chế hai tay cô rồi áp môi hắn vào môi cô. Trao cho cô một nụ hôn cháy bỏng, ngấu nghiến đôi môi đến bật máu. Cô dãy dụa không chịu, nhưng sức lực của cô giờ yếu lại càng thêm yếu, cô muốn thoát ra cũng không có cách nào. Chỉ biết gồng mình chịu đựng.
Khi hơi thở cô yếu dần, hắn mới chịu buông tha. Khuôn mặt mệt mỏi, dáng người thoi thóp của cô làm hắn phải đau lòng. Hắn rời khỏi cô, nói.
- Em thấy anh...bây giờ kinh tởm lắm đúng không?.
Hắn hỏi cô bằng chất giọng không còn lạnh lùng như trước nữa, mà đó là giọng nghẹn ngào như muốn khóc. Cô mới gượng dậy, ôm hắn thật chặt bảo rằng.
- Không, anh là người em yêu. Mãi mãi là người em yêu!
Hắn bật khóc nức nở bên cạnh cô, đây là lần bao nhiêu hắn khóc rồi nhỉ?. Cô không đếm được, nhưng lúc hắn khóc đó là lúc cô như muốn chết lặng đi. Cô không muốn giọt nước mắt kia rơi vì những chuyện vô bổ nữa. Cô vỗ dành hắn như một đứa trẻ, hắn vẫn khóc không dứt tiếng. May là phòng này cách âm, nên ba mẹ cô không nghe. Nếu nghe chắc hắn không còn mặt mũi nào để gặp họ nữa...
Nhưng tại sao? Hắn và mẹ kế hắn lại làm điều đó? Là dục vọng vô đáy của lũ con người trong xã hội này sao? Hay là...hắn bị dụ dỗ nhỉ?. Nhưng cô không thể hỏi, cô không muốn khơi lại kí ức tồi tàn của hắn. Hôm nay như vậy là quá đủ cho cả hai rồi.
Sau một lúc lâu, cô không còn nghe thấy tiếng khóc của hắn nữa. Hắn đã nín khóc nhưng không chịu rời khỏi cô, vẫn ôm chặt cô không chịu buông. Cô thủ thỉ bên tai hắn nói rằng.
- Chúng ta sau này, phải thật hạnh phúc!
Hắn không bảo không rằng, chỉ gật đầu nhẹ cho cô biết. Tối hôm đó, khi hắn ngủ xong cô mới đi tắm. Vì đã mấy ngày không được tắm rửa sạch sẽ, cô không ngủ được.
Đang tắm thì có người ôm từ phía sau làm cô giật mình, cô quay quắt người lại thì thấy hắn không một mảnh vải che thân.