“Vâng, em định đi ăn tạm mì gói thì anh lại về đúng lúc…”
“Em đừng ăn mì gói nữa, có mua đồ ăn cho em rồi này. Chờ anh một chút…”
Hắn khẩn trương đi lấy đồ ăn để ở ngoài xe. Còn Jimin thì dọn dẹp mì gói vào trong tủ rồi phóng thẳng vào ghế sofa. Do cứ hay chạy nhảy nên vùng bụng cứ ê ẩm và đau liên hồi, cảm giác như ai đó đang xé toạt nó ra vậy. Vừa rát lại vừa tê tê, cậu trách cô ả sao lại ra tay nặng như vậy. Ghét cậu cũng đâu cần ác độc đến thế. Nhưng nếu cô ả lại đánh cậu lần nữa thì cậu cũng không có nhịn đâu, mắc công lại ham hố trèo lên đầu cậu ngồi lúc nào không hay.
Lúc ấy, YoonGi chậm rãi cầm bọc thức ăn để lên bàn rồi ngồi ở ghế bên kia. Cậu mừng đến muốn khóc khi lúc đói nhất lại có lộc ăn. Hắn đã mua bibimbap kèm cả kimbap và Taco cho cậu nữa. Nhìn đồ ăn ở trên bàn khiến cậu không tài nào có thể rời mắt được. Cậu vừa ăn vừa đáp “Anh ăn cùng em này, nhiều quá sao ăn hết?Ngon quá…”
“Không, anh ăn rồi. Em cứ ăn đi!” Hắn chống tay lên trên ghế sofa rồi mỉm cười đáp.
Khuôn mặt cậu khi ăn lộ ra những nét thỏa mãn trong lòng. Khi được dụ dỗ bởi thức ăn cậu liền trở nên ngu ngốc, cậu không quan tâm đến khuôn mặt đang nhăn lại của hắn. Bất giác nhớ lại chuyện hắn đi Seoul, cậu hỏi.
“Nhưng sao anh đi Seoul đến tận 3 ngày vậy? Anh đến đó để làm gì?”
“…Anh có một số chuyện quan trọng ở đó nhưng cũng xong xuôi hết rồi!”
“Nhưng đó là chuyện gì mới được, anh đi thăm cô em xinh tươi nào ư?”
“Nếu là vậy thì chắc anh không về đây nữa đâu!” Hắn cởi áo khoác ngoài ra.
Cậu lúc này ăn đã gần xong nên mới liếc sang để ý, hắn đang mặc chiếc áo sơ mi mỏng, lại thêm cái cà vạt đen nữa. Trong cũng không tệ đâu, nhìn hắn vô cùng soái nhưng nếu hắn vuốt tóc lên thì nhìn rất phong độ, khi để tóc xuống thì lại rất thư sinh. Nói chung, hắn cân đủ mọi kiểu quần áo trên đời bởi hắn sở hữu nước da trắng sứ. Điềm nhiên tháo cà vạt ra rồi vứt ở trên bàn. Đôi tay thon dài lần mò đến chiếc cúc áo rồi thản nhiên cởi bỏ vài nút phía trên ngực. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng thở được…”
“…Anh làm gì mà lại trịnh trọng mang cả cà vạt. Em bắt đầu nghi ngờ anh rồi đó, anh đi gặp một cô gái chắc luôn…”
Đôi mắt quyết đoán trầm ngâm của hắn nhìn cậu chăm chăm. Miệng nhếch lên một nụ cười chăm chọc “Sao em biết hay vậy? Anh đã đi gặp một người con gái…”
“Ể? Thật sao?” Cậu giật bắn người.
“Ừ, ba anh đã sắp xếp vụ đó. Ông ta bảo là đó là tâm nguyện cuối cùng của mẹ anh muốn anh cưới được một người phụ nữ tốt, biết quan tâm lo lắng cho anh. Nếu anh không đi, ông ta sẽ san bằng những chỗ anh ở…Em cũng biết quyền lực ông ấy thế nào rồi đấy!” Hắn kể lại.
“Vậy cô ấy có đẹp như HeeJin không?” Cậu có chút buồn trong lòng.
“Cô ấy đẹp hơn cả cô ả HeeJin nữa lại còn giàu nứt vách đổ tường…” Hắn trầm ngâm đáp.
Cậu khẽ cười gượng “Vậy là môn đăng hộ đối quá còn gì…”
Hắn nhìn biểu cảm của cậu là biết cậu đang cố gắng nói chuyện một cách bình thường nhất có thể, hắn hiểu cảm giác đó như một cảm giác tạm bợ, là một người yêu không được hắn công khai, hắn điềm đạm hỏi “Em không giận sao?”
“Tại sao?” Cậu ngạc nhiên.
“Bởi anh đi mà không nói lý do lại còn không gọi cho em hay nhắn một tin nhắn nào cả, em không ghen cũng không giận anh sao?”
Cậu khẽ lắc đầu “Không đâu, em biết anh có lý do mà. Với lại điều đó khiến anh mất tự do hơn nếu cứ thường xuyên gọi và nhắn tin…”
“Em vẫn đáng yêu như mọi khi và vẫn vô cùng dịu dàng…”
“Nhưng sau đó, anh và cô ấy như thế nào? Em thật sự rất muốn biết!”
“Thì nói chuyện rồi sau đó đi ăn tối xong đưa cô ấy về nhà, anh và cô ấy đã gặp nhau suốt ba ngày liền đó…”
“Vậy hả?” Cậu ăn miếng kimbap cuối cùng, khuôn mặt thản nhiên không quan tâm.
“Nhưng sao em tỉnh queo vậy? Thật sự là không ghen tí nào sao?”
“Mắc gì phải ghen chi cho mệt?”
“Nè, có biết nói như vậy làm anh đau lắm không? Anh còn định sẽ làm em tức tối một phen đó. Nhưng có lẽ không được khi nếu em không uống rượu…và trở thành một con người…”
Cậu nghe thế thì nói to “Anh biết rồi hả? Em có nói gì động tới anh không?”
“Không, nhưng em cứ hay chửi anh là đồ khốn nạn và còn đòi vỗ mông của NamJoon nữa, lại còn đánh người rồi bỏ chạy…”
Cậu nghe thế thì hồn phách như muốn lìa khỏi xác, không thể nào. Sao cậu lại có thể gan tày trời như vậy, đòi tét mông NamJoon sao?. Nếu như vậy thì sao gã lại không có biểu hiện gì lúc trước nhỉ, cũng không sợ gì cậu. Những chuyện cậu làm khi say xỉn cậu đều không nhớ, một khi có ý định nhớ lại thì lại đau đầu không ngừng, một khi cậu xỉn thì con người mà cậu sợ nhất dần dần bộc lộ. Cậu thề từ nay cậu sẽ không bao giờ uống thứ chết tiệt đó để làm những chuyện điên khùng nữa. Nếu cứ làm như vậy thì bạn bè của cậu sẽ không cánh mà biến mất hết. Cậu run rẫy muốn khóc “Sao em lại có thể như vậy chứ? Em mong cậu ấy sẽ tha lỗi cho em…Đó chỉ là những thứ ngu ngốc em phát ra do rượu thôi!”
“Nhưng chẳng phải con người ta thành thật nhất khi có rượu sao? Quả thật khi uống say thì em mới chính là em, đúng không?”
Cậu im lặng hoang mang nhìn hắn. Hắn lại bảo tiếp “Mà thôi bỏ qua chuyện này đi, anh đã xong xuôi với cô gái đó rồi. Cô ta không phải là hình mẫu của anh”
“Vậy anh nói gì với cô ấy? Cô ấy có buồn không?”
“Thì anh bảo là anh có người yêu rồi với lại cô ấy cũng có người trong mộng, bọn anh chỉ là kẻ trò chuyện tâm tư của nhau một chút. Cô ấy cũng giống như em vậy, dịu dàng và rất e thẹn, cô ấy còn kể về người yêu của cô ấy nữa, nhưng cô ấy không kì thị người đồng tính và mong anh với em sẽ bên nhau mãi mãi…”
Cậu mỉm cười hạnh phúc, hóa ra ngoài xã hội cũng có những người ủng hộ thế giới của cậu và hắn, một thế giới không được chấp nhận cũng không được đón tiếp, đúng là cũng có người này người kia. Người thì nhiệt liệt ủng hộ hết mình, kẻ thì khinh miệt, ghê tởm. Đúng là xã hội đầy rẫy những thị phi.
Người hắn bắt đầu mệt nhoài ngã về phía sau, hai tay đặt trên ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo vào nhau lại còn thêm cái cách phơi bày da thịt kia nữa, không biết là hắn có cố ý cởi chiếc nút áo gần khuôn ngực kia hay không, cái nút áo được bung ra lộ rõ xương quai xanh, trông hắn vô cùng quyến rũ. Nhìn hắn lịch lãm có, phong trần có lại pha một chút hư hỏng, lạnh nhạt. Nếu có cô gái nào nhìn thấy chắc chắn sẽ si tình hắn mất thôi. Nhìn hắn mà cậu khẽ ho vài tiếng vì không chịu được, ánh mắt ngượng ngùng quay sang chỗ khác. Sao cậu lại hồi hộp thế này cơ chứ, rõ là đã nhìn thấy rất nhiều lần nhưng không hiểu sao cậu cứ cảm thấy như lần đầu tiên. Tim cậu như muốn nổ tung, cảm giác này là sao đây?. Sao cứ “thình thịch thình thịch” mãi như vậy. Cậu cố uống một ngụm nước để có thể bớt hồi hộp hơn.
Hắn ngạc nhiên khi cậu không ăn nữa mà quay sang chỗ khác, hắn lại có thể nghe được tiếng “thình thịch” trong lòng ngực ấy lại còn đỏ mặt như đang say. Chết tiệt, Park Jimin không biết vô tình hay cố ý làm những điệu bộ đáng yêu kia mà hắn nhìn mãi không chán. Min YoonGi nhếch đôi môi theo đường cong, hắn bảo
“Ăn xong rồi sao?”
“…Em no rồi…Cảm ơn anh vì bữa ăn, nó rất ngon” Cậu đáp.
Hắn thở mạnh một cái rồi đáp “Ăn xong rồi phải không, tới phiên anh…”
“Sao c..ơ…?”
Hắn bật dậy như tên bắn, nắm chặt vai cậu rồi khẽ hôn lên môi. Đôi môi cậu mềm mại khiến hắn chỉ muốn cắn một cái cho bỏ ghét. Hắn nhanh nhẹn đưa lưỡi tiến sâu vào vùng cấm địa kia, cái lưỡi ấy điêu luyện lấn chiếm rồi áp đảo lưỡi của cậu. Cậu nhíu đôi mày lại rồi thở dốc, chưa bao giờ hắn lại mạnh bạo như hôm nay. Park Jimin thần hồn điên đảo khi lưỡi hắn đánh sóng một lúc sâu hơn, phải nói là nó lão luyện đến mức nào. Những điều đó làm cho tiếng hôn phát ra *chụt chut* nghe ám mị vô cùng. Cậu đẩy hắn ra, sợi chỉ bạc cũng từ đó mà được kéo ra. Cậu khẽ đáp nhẹ “Ah, nhưng em còn chưa đánh răng vào buổi tối nữa…”
“Nhưng anh đã nhịn 3 ngày nay rồi…Cho anh đi…”
“…Ah…Ừ…” Cậu khẽ gật đầu.
"Nhưng anh muốn em chủ động..."
"Sao cơ? Sao em có thể làm được cơ chứ?"
Hắn nham hiểm đáp "Yên tâm, em sẽ làm được nhanh thôi"
...
Vài giây sau, cậu gượng gạo trong lòng. Nhiệt độ cơ thể bất thường nóng lên khiến cậu không sao hiểu nổi. Rốt cuộc là cơ thể cậu bị gì vậy. Những ham muốn nhất thời bỗng nhiên xuất hiện, nó chạy dọc theo sóng lưng làm cậu run hết cả người. Khuôn mặt nhăn nhó khó coi, cậu bây giờ đã đỏ hết cả mặt. Thở dốc không ngừng, cậu bèn đứng dậy đi rửa mặt xem sao nhưng không được. Cậu vừa chóng mặt lại vừa muốn được "yêu thương".
Min YoonGi hài lòng nhìn người con trai đang khẽ rên từng tiếng một, bất giác hắn cảm thấy cậu thật đáng yêu. Park Jimin đứng không vững vàng nữa, cậu khẽ ngồi xuống đối diện hắn. Cậu thở dốc hỏi "Rốt cuộc anh cho em ăn cái gì...Người em..."
"Là xuân dược đó..."
"Cái tên khốn khiếp nhà anh, em như vậy còn chưa đủ thê thảm hay sao mà anh lại làm vậy, biết lựa tình hình quá ha!" Ý cậu ở đây là vừa bị HeeJin đánh xong lại bị một tên đốn mạc, dâm đãng hạ thuốc trong khi không biết gì cả. Ý đồ của YoonGi rất nham hiểm, rõ là cậu phải đề phòng từ trước. Bởi đã 3 ngày liên tiếp hắn không ngừng nhớ cậu, cũng không ngừng tơ tưởng về cậu nên cứ thế hắn đã bỏ xuân dược giúp cậu kích thích hơn.
"Anh xin lỗi nhưng không còn cách nào khác..."
Xong rồi, hắn chỉ vào chỗ dưới hạ thân của hắn rồi hỏi "Em có muốn liếm thử không?"