Kiều Trạch Dương vừa khóc vừa lay lay người mẹ đã bị phủ kín khăn trắng từ đầu đến chân
"Mẹ ơi!"
"Mẹ"
Nhưng đáp lại lời cậu chỉ là một mảng im lặng. Xung quanh cậu chỉ còn đội y tá bác sĩ không có lấy một ai, tiếng của cậu vang vọng khắp xung quanh. Cậu gào khóc gọi mẹ không ngừng
"Mẹ tỉnh lại đi"
"Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ Trạch Dương mà"
Kiều Trạch Dương ngồi bật dậy thở hồng hộc với vẻ mặt hoảng sợ. Cái chán lấm tấm mồ hôi, rơi thấm ướt cả chiếc áo ngủ của anh. Từ lúc trở về nước là anh đã không còn mơ thấy giấc mơ này nữa, đột nhiên hôm nay lại mơ thấy.
Hạ Tiêu Lạc đang say giấc vì hành động của anh mà cũng tỉnh giấc theo. Thấy tình trạng của anh cô nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng của anh
"Sao thế gặp ác mộng sao?"
Kiều Trạch Dương mệt mỏi nhắm nghiền mắt để bình ổn lại tâm trạng.
Cô bước xuống giường lấy cho anh cốc nước, trở lại đưa cho anh tay vẫn vuốt nhẹ tấm lưng cho anh.
Kiều Trạch Dương uống xong cốc nước đặt lên bàn cạnh giường rồi kéo cô xích lại với mình mà ôm.
"Đừng sợ em ở đây với anh"
Hạ Tiêu Lạc đỡ anh nằm xuống còn mình cũng nằm vào trong vòng tay của anh. Tay vỗ nhẹ lên ngực như ru anh ngủ.
Qua nửa tiếng thấy cô đã hít thở đều đều Kiều Trạch Dương nhẹ nhàng bước xuống giường. Anh ra khỏi phòng đi lên sân thượng, về đêm ngoài trời nổi gió khá lạnh từng đợt gió phả vào mặt Kiều Trạch Dương.
Anh rút một điều thuốc ra đặt lên miệng châm lửa, anh nhả ra một vòng khói rồi lại đưa điếu thuốc lên rít mạnh vào trong.
Kiều Trạch Dương mở điện thoại lên bấm gọi cho ai đó. Sau 3 hồi tít đã có người nghe máy
Đầu giây bên kia là giọng nói của A Minh
"Lão đại"
"Ừ. Điều tra chuyện phu nhân sao rồi?"
"Em cũng định báo cho lão đại đã có thêm manh mối mới rồi"
Kiều Trạch Dương không nói gì kiên nhẫn nghe tiếp
"Năm xưa ở hiện trường đã có người chứng kiến hết mọi việc. Bà ta là người hầu của Hứa gia"
Nghe đến họ này anh không khỏi nhíu mày "Hứa gia"
"Liễu Tuyết Lệ"
Điếu thuốc trong tay vì bị gió thôi nên đã hết từ bao giờ. Kiều Trạch Dương liền vất xuống sàn lấy ra một điều mới đặt lên miệng châm lửa. Anh rít vào một hơi rồi thở ra làn khói trắng
"Nhất định phải tìm cho được bà ta"
Suy nghĩ gì đó anh lại nói tiếp "Cho người theo dõi Liễu Tuyết Lệ và gửi cho bà ta chút quà nhỏ". Truyện Dị Năng
"Vâng"
Gạt điên thoại sang một bên, anh đưa đôi mắt ra nhìn những ngon đèn khác màu ở xã xăm. Thầm nói
"Mẹ bà ta nhất định sẽ không được sống yên ổn với con nếu bà ta có liên quan đến cái chết của mẹ. Con sẽ điều tra rõ sự việc năm đó không để mẹ chết oan"
Hút hết điếu thứ tư Kiều Trạch Dương quay trở lại phòng định lên giường nhưng sợ trên người có mùi thuốc ảnh hưởng đến cô, anh xoay người vào nhà tắm súc miệng. Rồi mới leo lên giường ôm cô ngủ.
_____Sáng hôm sau_____
Tại hứa gia
Tú quản gia ôm chiếc hộp màu nâu vào, Liễu Tuyết Lệ đang uống trà thấy liền hỏi
"Cái gì vậy?"
"Có người gửi cho bà chủ"
Liễu Tuyết Lệ đặt ly trà xuống bàn
"Đâu đưa đây tôi xem"
Tú quản gia đưa chiếc hộp cho bà, Liễu Tuyết Lệ cầm trên tay xoay đi xoay lại nhìn rồi đưa lên tai lắc nghe tiếng động trong hộp.
Liễu Tuyết Lệ từ từ cởi cái dây thắt của chiếc hộp ra, nắp hộp vừa được mở ra Liễu Tuyết Lệ đã trợn tròn mắt hất tung cái hộp đi. Tú quản gia thấy vậy chạy đến đỡ bà ta
"Bà chủ"
Lấy lại bình tĩnh bà ta tiến lại nhặt chiếc hộp lên, bên trong là chiếc xe đồ chơi màu trắng nhưng đầu xe lại bị vỡ một ít, trong hộp còn có ba tấm hình. Liễu Tuyết Lệ cầm từng tấm lên xem là cảnh một vụ tai nạn
Bà ta lại được một phen bất ngờ, quay qua hỏi Tú quản gia
"Là ai gửi cái thứ này đến?"
"Tôi tôi không biết. Lúc tôi ra đã không có ai chỉ có chiếc hộp này thôi"
Kẻ nào lại dám gửi thứ này bà ta thầm nghĩ. Vội vàng bỏ mọi thứ lại vào hộp.
"Chuyện hôm nay không được cho ai biết"
Tú quản gia gật đầu vâng dạ.
______Hết chương 50______
Mọi người thông cảm Yi mới thì xong nên mới có thể ra chương mới được. Hứa sẽ bão chương cho mọi người.