“Cha, trí giả và thầy thuốc là ai ạ?” Cậu nhóc Tiểu Thạch ở trong đám người đang hưng phấn nói chen vào một câu.
“Đồ ngốc này, nghĩa của đồ ngốc là thế thì đi hỏi Lam nha đầu ấy, trí giả và thầy thuốc còn phải chọn sao, chính là Lam nha đầu đó, tiểu tử thối”. Già Lưu hét lên, còn tiện thể đập cho cậu nhỏ một cái.
“Đúng vậy, Tiểu Thạch, cậu tìm ra được người nào thông minh hơn Lam sao?” Mọi người trong trong Bộ lạc Mông Tạp đều đồng thanh nói.
“Con chỉ muốn nói trí giả thì nên để Lam làm, ngoài chị ấy ra thì không ai làm được vị trí này, sao lại đánh con?” Cậu nhóc Tiểu Thạch buồn bực nói.
“Cái này căn bản không cần hỏi, tiểu tử thối”, già Lưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chòng chọc cậu nhóc.
“Này. . Này. . . Đừng tùy tiện quyết định cuộc đời của người khác như vậy chứ” Lam Nguyệt đầy vạch đen, đứng dậy hét lên, đáng tiếc không ai buồn để ý đến cô, rất nhanh bị chìm nghỉm trong đám người.
“Lam Lam. . Em phải vất vả rồi” Trát Nhĩ vuốt tóc cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, Tô và đám phụ nữ cũng khẩn khoản nhìn cô. Lam Nguyệt chịu thua rồi, người đàn ông này, cô chết tiệt không cự tuyệt anh được. Lam Nguyệt vùi đầu vào trong ngực Trát Nhĩ, trong lòng có vô số con thảo nê mã đang chạy loạn lên.
“Lam nha đầu à, thật sự chỉ có thể là cháu thôi, Bộ lạc nhờ cậy vào cháu hết đấy. Bọn ta già rồi, mọi hy vọng chỉ có thể gửi gắm trên người đám trẻ các cháu thôi”, hai già bùi ngùi nói.
Lam Nguyệt oán hận nhìn Tiểu Thạch. Trên người Tiểu Thạch nổi đầy da gà, đang định chạy, đã bị Lam Nguyệt ra hiệu cho Hoắc Lí bắt lại.
“Tiểu Thạch, theo tôi học làm thầy thuốc”. Lam Nguyệt nói một câu làm Tiểu Thạch đứng hình, há hốc miệng ngồi dưới đất.
“Lam … Đừng mà … Em biết sai rồi” Cậu nhóc Tiểu Thạch kêu lên tru tréo, Lam Nguyệt không nhìn cậu, cậu nhóc xui xẻo lại bám lấy Lam Nguyệt không buông, muốn Lam Nguyệt đổi ý, cậu không muốn đi đào mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ đâu, đấy là việc của đàn bà mà.
“Tiểu Thạch, không muốn?” Lam lạnh lùng liếc Tiểu Thạch một cái, cậu nhóc lập tức gật đầu: “Muốn, muốn. Lam nói làm gì thì làm cái đó” sợ nói chậm một chút là Lam Nguyệt sẽ không để cho hắn đi đào cỏ, mà đi đào cái gì khác thì xong.
“Cứ quyết định như vậy đi” Lam Nguyệt ra quyết định. Cậu nhóc Tiểu Thạch chui vào một góc vẽ vòng tròn, cậu hối hận sao lại nhắc tới chuyện trí giả, giờ thì mọi chuyện đã như ván đóng thuyền rồi.
Già Sơn và già Lưu cầm một bọc da thú đưa cho Lam Nguyệt: “Lam nha đầu, cái này là các già của những đời trước truyền lại cho bọn ta, ta và Lưu đều không hiểu được, định sau này giao lại cho lớp trẻ. Giờ bọn ta giao lại nó cho cháu.”
Lam Nguyệt tò mò nhìn bọc da thú, món đồ này hai già coi như bảo bối, chưa từng thấy bọn họ lấy ra bao giờ. Cô lật ra từng lớp da thú, bên trong là bốn mảnh xương, phía trên có khắc mấy hình như là chữ viết. Lam Nguyệt kinh ngạc nhìn mấy mảnh xương này: giáp cốt văn(chữ khắc trên xương hoặc mai rùa), hay còn gọi là chữ tượng hình.
“Ta và Lưu không được thông minh như cháu, theo lời truyền lại của các già đời trước thì đây là ngôn ngữ của chúng ta. Lam nha đầu, cháu thông minh như vậy, cố gắng tìm hiểu mấy cái này rồi dạy lại cho con cháu đời sau.” Hai già ở bên cạnh mỉm cười nhìn Lam Nguyệt đang kinh ngạc. Nhìn vẻ mặt của Lam Nguyệt, bọn họ đoán Lam Nguyệt có thể biết những chữ viết này.
Lam Nguyệt liếc nhìn bốn mảnh xương, một mặt có khắc chữ, một mặt không. Cô có biết chút ít về chữ tượng hình. Tiểu Tử là cao thủ máy tính, trước kia cô ấy có nghiên cứu về lĩnh vực này, còn bảo cô học một ít chữ tượng hình mà cô ấy nghiên cứu được. Chữ viết trên mấy mảnh xương này rõ ràng là chưa hoàn chỉnh, còn rất nhiều.
Không thấy có những chữ tượng hình mà Lam Nguyệt từng nhìn thấy ở hiện đại, nhưng không sao, chữ viết tượng trưng cho văn minh của loài người, lúc trước Lam Nguyệt vẫn thắc mắc không biết tiếng nói của Bộ lạc bắt nguồn từ đâu, giờ nhìn những giáp cốt văn này, Lam Nguyệt đã hiểu ra. Cô định sẽ từ từ nghiên cứu, sau này bổ sung thêm vào tiếng nói, đưa Bộ lạc Mông Tạp tiến đến trở thành một Bộ lạc văn minh chân chính, đây là một chặng đường rất dài.
Trát Nhĩ nhìn Lam Nguyệt đang miệt mài nghiên cứu mảnh xương, hắn nhìn ánh mắt của Lam Nguyệt liền biết Lam Nguyệt biết những thứ này, hắn cũng biết một chút, là Sơn dạy cho hắn. Trát Nhĩ biết đây là tài sản quý giá của Bộ Lạc, nhìn Lam Nguyệt lật miếng xương, nghĩ tới những chữ viết ở trên đó, Trát Nhĩ tin chắc rằng cô gái nhỏ của hắn có thể truyền lại cho Bộ lạc những thứ mà tổ tiên lưu các đời trước lưu lại.
“Tô, giao Ô Lệ tôi, tôi sẽ bồi dưỡng con bé thành trí giả” Lam Nguyệt nghiên cứu một lát, ngẩng đầu nói với Tô.
“Có thật không? Vậy tốt quá!” Tô mừng đến phát khóc, tay không biết nên đặt chỗ nào, Khôn và những người đàn ông khác của Tô cũng mừng rỡ nhìn Lam Nguyệt, đây đối với bọn họ là một tin vô cùng tốt.
“Lam, cháu cũng muốn làm trí giả” Tiểu Ny nhảy ra, “Cháu cũng muốn” Tiểu Ưu cũng chạy đến. Mặc dù Ô Lệ không biết trí giả là cái gì, nhưng mà Lam là trí giả, mục tiêu của cô bé chính là trở thành Lam, nên cũng háo hức nói: “Vâng ạ, cháu muốn theo học Lam”
“Được rồi, các cháu đều phải cố gắng, sau này người nào thông minh nhất sẽ được làm trí giả”. Lam Nguyệt nhìn mấy cô bé, từ sau khi quyết định tiếp nhận vị trí trí giả, cô đã suy nghĩ đến vấn đề nam nữ, quyết định đào tạo bé gái thành trí giả. Cô không hy vọng xã hội phụ hệ sớm xuất hiện, bản thân cô vẫn còn chút quan niệm nam nữ bình đẳng ở hiện đại, nhưng cũng không muốn phát triển Bộ lạc theo kiểu mẫu hệ. Thôi cứ để thuận theo tự nhiên vậy, cô rất rõ hậu quả ra sao nếu làm ảnh hưởng đến lịch sử.
“Ừ, Ô Lệ, chúng ta cũng tỷ thí với nhau giống như người lớn” Tiểu Ny nhìn Ô Lệ nói, Ô Lệ gật đầu, kéo tay Tiểu Ny và Tiểu Ưu, la hét muốn tỷ thí. Đám phụ nữ thì vui vẻ nhìn bọn nhỏ, rồi lại quở mắng mấy đứa nhỏ của mình.
: Bộ lạc. . Bộ lạc Mông Tạp. . Có Bộ lạc rồi. . . Nhìn bộ dạng của Mộc Sa có vẻ như rất muốn vị trí thủ lĩnh, bất kể là vì Lam Lam, hay là vì cái gì khác, cũng đều xuất phát từ sự thành lập của Bộ lạc. Mộc Sa, tôi sẽ chờ cuộc đọ sức chính thức giữa hai chúng ta, tôi sẽ canh giữ Lam Lam thật chặt. Trát Nhĩ nhìn Mộc Sa bên cạnh, âm thầm suy nghĩ.
: Trát Nhĩ, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi biết cậu đang nghĩ cái gì. Vị trí thủ lĩnh Bộ lạc là điểm khởi đầu để chúng ta phân cao thấp, chỉ cần giành được chức thủ lĩnh, tôi sẽ có được Lam Nguyệt. Trát Nhĩ, đừng trách tôi đoạt Lam Nguyệt, tôi cũng muốn cô ấy. Mộc Sa liếc nhìn Trát Nhĩ, âm thầm nắm tay, vì vị trí thủ lĩnh mà cũng vì Lam Nguyệt, tinh thần chiến đấu dấy lên trong hắn.
Lam Nguyệt không chú ý tới mấy người xung quanh bởi vì chuyện thành lập Bộ lạc mà xuất hiện biến hóa. Sau khi ăn cơm tối xong, cô ôm giáp cốt văn về hang động cất kỹ, để sau này từ từ nghiên cứu. Sau đó cô cởi quần định thay băng vệ sinh, phát hiện dì cả đã đi, bèn bảo Trát Nhĩ đi nấu nước, muốn tắm rửa rồi đi ngủ tiếp. Cô không nhìn thấy rằng, người đàn ông phía sau, khi phát hiện dì cả của Lam Nguyệt đã đi, ánh mắt đã như sói đói.
Lam Nguyệt đã quên mất chuyện cô đồng ý cùng Trát Nhĩ giao phối, nhưng Trát Nhĩ còn nhớ rất rõ, vẫn luôn chờ đợi cơ hội, rốt cuộc cơ hội đã đến. Trát Nhĩ hưng phấn quên luôn cả chuyện lựa chọn thủ lĩnh ban ngày, vội vàng đi chuẩn bị nước nóng, rồi trải giường tươm tất, cởi sạch từ trên xuống, ngồi ở trên chờ Lam Nguyệt. Lam Nguyệt quay đầu lại chuẩn bị tắm thì nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Trát Nhĩ, Lam Nguyệt nghĩ tới chuyện kia, chỉ muốn kêu khóc..
Danh Sách Chương: