• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Khánh Ly
Beta: Gà

“Ăn chút gì đi, cô cũng đói bụng cả đêm rồi.”

Buổi sáng, Lam Nguyệt muốn đi xem Lợi Á nên cầm theo đồ ăn đến cửa phòng giam Lợi Á, phất tay bảo hai người trông cửa đi ăn cơm, Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt ngồi xuống. Lợi Á liếc nhìn bọn họ một cái, cầm thịt lên ăn ngấu nghiến, ăn no xong còn thỏa mãn ợ một cái.

“Lam, tôi chỉ muốn lấy muối, không phải muốn đánh bộ lạc các cô, tại sao cô lại bắt bọn ta?” Lợi Á ăn no, hỏi Lam Nguyệt.

“Lam, trước đây tôi chưa từng làm hại đến cô, cô cũng không thể gây bất lợi cho tôi được”, Lợi Á không đợi Lam Nguyệt trả lời lại bắt đầu nhắc lại.

“Lợi Á, tôi đã nói sẽ không làm hại cô”. Nghe Lam Nguyệt nói vậy, Lợi Á thở phào một hơi.

“Nghe nói cô làm trí giả?” Lam Nguyệt cười như không cười nhìn Lợi Á.

“Ừ, tôi cũng làm trí giả”. Da mặt Lợi Á đúng là rất dày, thế mà lại không nghe ra Lam Nguyệt đang châm chọc.

“Ồ, Mộc Sa thì sao?”. Đã biết da mặt ả ta rất dày, Lam Nguyệt cũng lười quan tâm, nói thẳng vào vấn đề chính.

“Mộc Sa làm thủ lĩnh, chắc hẳn cô đã biết. Đêm qua tôi có nhìn thấy Thanh Mộc”, Lợi Á nói xong, liếc mắt nhìn Trát Nhĩ. Trát Nhĩ không nói gì, chỉ nhìn Lam Nguyệt.

“Ừ, lúc Thanh Mộc về có nhắc đến”, Lam Nguyệt gật đầu.

“Lam, tôi và Mộc Sa thành lập bộ lạc Mộc, bọn tôi đã có bộ lạc của riêng mình. Chẳng lẽ bây giờ cô muốn Mộc Sa quay trở lại sao?” Lợi Á nhìn Lam Nguyệt với vẻ ngờ vực.

“Trước kia không, sau này cũng sẽ không”. Lam Nguyệt đen mặt, không biết đầu óc cô ả này làm bằng gì, muốn nói chuyện nghiêm túc với cô ta chẳng khác nào rước phiền vào thân.

“Lam, bọn tôi đi cướp nơi cư trú ở bên kia, Mộc Sa làm thủ lĩnh. Tôi biết mình chưa học được hết những thứ của cô. Tôi đã thử nuôi động vật, nhưng đều chết hết, chỉ trồng được rau. Bộ lạc không có đủ lương thực, vì tranh giành lương thực mà người trong bộ lạc đánh nhau, Mộc Sa đành phải dẫn người ra ngoài đoạt lương thực của nơi khác, lúc này mới ổn định được bộ lạc. Tôi biết giết đàn ông cướp phụ nữ là không tốt, nhưng cũng không có cách nào khác”, Lợi Á giãi bày nỗi khổ tâm của mình.

“Lợi Á, Mộc Sa muốn lãnh đạo bộ lạc như thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng chuyện giết người cướp người, e rằng người bị cướp sẽ không tha cho hắn”. Lam Nguyệt nhắc nhở, cô biết chắc chắn Lợi Á hiểu được, dù sao cô ta cũng là người sinh ra lớn lên ở mảnh đất này.

“Tôi cũng biết vậy, nhưng thật sự không còn cách nào khác. Rau trồng được không đủ ăn, con mồi săn được không đủ chia, muốn săn con mồi lớn thương vong lại quá nhiều”. Lợi Á nói xong lại nhìn Trát Nhĩ, Trát Nhĩ vẫn giữ thái độ thờ ơ.

“Lần này tôi dẫn người đến lấy muối cũng vậy. Ở bên kia bọn tôi không tìm được hồ nước mặn mà Lam nhắc đến, chỉ có thể đến Hắc Sơn lấy, vốn bọn tôi muốn đi đường vòng, nhưng vẫn bị các cô phát hiện”. Lợi Á cười cười.

“Tất cả những người mà cô mang theo đều là người của bộ lạc Mộc?” Lam Nguyệt hỏi Lợi Á.

“Chỉ có mười mấy người, những người khác là Mộc Sa cướp từ những nơi cư trú khác, hỗ trợ làm việc, Mộc Sa nói cho những người này ăn ít thôi, nếu chết cũng không sao”. Lợi Á lắc đầu nói, cô không biết tại sao Lam Nguyệt hỏi những cái này.

Mẹ nó, tên Mộc Sa này thực hiện chế độ nô lệ sao? Giờ vẫn còn quá sớm, hắn ta nhất định sẽ phải gánh chịu hậu quả. Lam Nguyệt cũng kinh ngạc.

“Lam, bọn tôi đã rời khỏi nơi cư trú cũ, mang theo bộ lạc đến ven rừng Xác, bởi vì Mộc Sa dẫn người sang phía bên kia cướp đoạt nơi cư trú”, Lợi Á lại nói tiếp. Lam Nguyệt nghi hoặc nhìn Trát Nhĩ, Trát Nhĩ biết cô đang thắc mắc cái gì, bèn giải thích “Rừng Xác nằm giáp với rừng rậm Lạc Vụ, ở phía đối diện sông, đi qua rừng rậm Lạc Vụ ở phía đối diện là đến rừng Xác”. Lam Nguyệt nghe xong gật đầu, cô không quen thuộc địa lý nơi đây nên không biết là bình thường.

“Lam, tôi chỉ đến để lấy muối, nếu cô không cho thì tôi không lấy nữa, tóm lại là cô muốn thế nào?” Lợi Á thật sự không hiểu Lam Nguyệt rốt cuộc muốn làm gì.

“Không phải, chỉ là muốn mời cô đến hỏi thăm một chút thôi, cô muốn lấy muối thì cứ lấy đi, tôi không cản”, Lam Nguyệt nói.

“Thật? Cô không lừa tôi chứ?”. Lợi Á kinh ngạc, Lam Nguyệt không những không giữ ả lại mà còn cho ả lấy muối. Ả biết những lời Lam Nguyệt nói là sự thật, Lam Nguyệt là người thẳng thắn, không bao giờ nói hai lời, chung sống với nhau một thời gian ả cũng phần nào hiểu được tính cách của cô.

“Ừm, thật, lấy xong thì mang theo người của cô về đi.” Lam Nguyệt gật đầu. Lợi Á mừng rỡ muốn kéo tay cô, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trát Nhĩ bèn thu tay về, nói: “Lam, tôi cam đoan chỉ lấy muối thôi, không làm gì khác”. Lam Nguyệt không quan tâm, chỉ phất tay.

“Trát Nhĩ, mục tiêu của Mộc Sa là anh, anh phải cẩn thận một chút”. Lợi Á nhìn Lam Nguyệt chẳng những bằng lòng cho ả lấy muối mà còn cho ả mang người về, cho nên muốn nhắc nhở Trát Nhĩ một câu. Trát Nhĩ lại thờ ơ, không quan tâm.

“Lợi Á, giờ cô dẫn người đi lấy muối đi, lấy xong thì về luôn. Khi nào về thì nhắn với Mộc Sa một câu, rằng tôi sẽ chờ cậu ta, tôi sẽ tiếp đón cậu ta thật tốt. Nhìn nụ cười âm u của Lam Nguyệt, Lợi Á không khỏi rùng mình một cái. Trát Nhĩ không đợi ả có phản ứng gì, đã ôm Lam Nguyệt rời đi.

Buổi trưa, Lam Nguyệt đích thân đi tiễn bọn Lợi Á. Bọn Lợi Á chỉ có hơn hai mươi người đi, những người khác vốn là bị Mộc Sa bắt được, thấy có cơ hội tất nhiên sẽ không trở về cùng với Lợi Á. Người của Lợi Á thấy có người của bộ lạc Mông Tạp, nên cũng không dám cưỡng ép họ đi theo, chỉ có thể tập hợp những người còn lại cùng với Lợi Á rời khỏi bộ lạc Mông Tạp. Lam Nguyệt nhìn Lợi Á được mấy người hô hào tung hê, bèn khẽ cười với mấy người của mình, rồi ngáp một cái, xoay người trở về bộ lạc ngủ, một đêm lăn qua lăn lại làm cho bà bầu như cô mệt chết đi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK