Moá, tên khốn Mộc Sa này đã mưu tính từ trước, giờ phải làm sao đây? Lam Nguyệt rối trí nghĩ.
Mộc Sa lấy lá cây bọc thịt nướng trong túi da thú ra, muốn đút cho Lam Nguyệt, Lam Nguyệt quay đầu đi, Mộc Sa không để ý tự ăn một mình, ăn xong thì ra ngoài kiểm tra bốn phía, kéo ít cỏ khô che cửa động lại, chỉ chừa một lỗ nhỏ cho ánh sáng chiếu vào, rồi đi về phía Lam Nguyệt.
“Lam, sẽ chẳng có ai tới quấy rầy chúng ta rồi” Mộc Sa cúi đầu hôn lên mặt Lam Nguyệt, nói.
“Mộc Sa, anh sẽ phải hối hận” Lam Nguyệt hung hăng cảnh cáo hắn.
Mộc Sa làm như không nghe thấy, nhấc áo Lam Nguyệt đẩy lên, kéo quần xuống một cái, lộ ra bra và đồ lót da thú của Lam Nguyệt, Mộc Sa lấy dao xương ra, cắt hết quần áo kể cả đồ lót của Lam Nguyệt, thân thể trắng nõn của Lam Nguyệt hoàn toàn lộ ra trước mắt Mộc Sa, Mộc Sa ném đống vải da thú sang bên cạnh, nắm lấy bộ ngực vừa nảy lên.
“Lam, em đẹp quá” Mộc Sa một bên vân vê một bên nói bên tai Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt căng cứng toàn thân, trốn tránh sự vuốt ve của Mộc Sa “Mộc Sa, anh buông tôi ra được không? Tôi không thoải mái”.
“Ha ha, Lam, không thể nào đâu, hôm nay anh nhất định phải có được em” Mộc Sa buồn cười nhìn Lam Nguyệt giãy dụa.
Mĩ nhân kế thất bại, chỉ có thể kéo dài thời gian, không thể để cho tên này thực hiện được. Lam Nguyệt dốc sức liều mạng nghĩ kế.
Trước kia Mộc Sa cũng từng có phụ nữ, hắn cũng biết việc tán tỉnh phụ nữ, hắn dùng miệng với tay trêu đùa trên dưới toàn thân Lam Nguyệt, thò tay tới sờ thân dưới của Lam Nguyệt, Lam Nguyệt kẹp chặt hai chân, Mộc Sa chống người cúi nhìn Lam Nguyệt, Lam Nguyệt nhìn hắn nhoài người về phía cô, liền nâng đôi chân không bị trói lên, đá một cái, qua váy da thú đá vào thân dưới của Mộc Sa.
“Á… Hítttttttttttttttttt…”
Mộc Sa ôm rễ mầm con cháu lăn sang một bên, đau đớn rống to, sắc mặt chuyển xanh.
Đậu xanh rau má, phế ngươi luôn nha, Lam Nguyệt có chút hả hê nhìn sắc mặt xanh lè của Mộc Sa.
Một hồi lâu, sắc mặt Mộc Sa đỡ hơn, liền bổ nhào vào bên người Lam Nguyệt, mang theo nụ cười quỷ dị.
“Lam, là em tự tìm”
Lần đầu tiên Lam Nguyệt thấy Mộc Sa cười tà khí đến thế, ngay sau đó đã bị hắn đè xuống không nhúc nhích được, Mộc Sa lấy ra mấy sợi dây thừng, trói gập chân Lam Nguyệt lại, banh hai chân cô ra, chen mình vào, nắm giật váy da thú ra, một bên trêu đùa thân thể của Lam Nguyệt.
Cho dù Lam Nguyệt không thích Mộc Sa, thân thể cũng bị khiêu khích dẫn tới phản ứng tự nhiên, Lam Nguyệt không nhịn được nữa bắt đầu giãy dụa kịch liệt, Mộc Sa nhìn thấy.
“Lam, nhìn cho rõ xem ai là người chiếm hữu em” Mộc Sa hung hăng nhìn Lam Nguyệt nói.
Đậu xanh rau má… đã xong … cũng bị cưỡng gian.
Ngay khi Lam Nguyệt cho rằng mình bị cưỡng gian thì một cái bóng đen vọt tới, túm Mộc Sa đang ghé trên người Lam Nguyệt quẳng ra ngoài, mà người quẳng hắn ra ngoài là Trát Nhĩ. Rốt cục cũng tới.
Chưa đầy giây lát, Tô và Khôn theo đằng sau cũng tới, Khôn trông thấy Trát Nhĩ và Mộc Sa lăn xả vào một chỗ đánh nhau thì cũng nhào vào, Tô vào trong sơn động, trông thấy Lam Nguyệt đang bị trói, nước mắt ứa ra, vừa khóc vừa cởi trói cho Lam Nguyệt, Lam Nguyệt cố nhếch lên một nụ cười khó coi để an ủi Tô, Tiểu Mãnh ở bên ngoài động duỗi vòi chạm vào Lam Nguyệt, ôn nhu vuốt ve lòng bàn tay Lam Nguyệt.
Tô dùng thảm da thú trải giường bọc lấy Lam Nguyệt, nâng Lam Nguyệt bị trói đến tê người chập choạng bước ra ngoài, Mộc Sa bị Trát Nhĩ cầm mộc thương tính đâm chết, Lam Nguyệt lên tiếng gọi Trát Nhĩ, Trát Nhĩ vứt Mộc Sa lao đến, kéo một cái ôm lấy Lam Nguyệt từ tay Tô, toàn thân phát run, Lam Nguyệt dỗ Trát Nhĩ nói đã không sao nữa rồi, Khôn túm lấy Mộc Sa mang vẻ quan tâm nhìn qua, Tiểu Mãnh giơ vòi cọ lấy tay Lam Nguyệt đang trong ngực Trát Nhĩ, Lam Nguyệt nhìn chỉ thấy Trát Nhĩ, Tô và Khôn thêm Tiểu Mãnh nữa, không có những người khác.
“Mộc Sa, cậu đi đi” Khôn nói với Mộc Sa rồi buông hắn ra, Trát Nhĩ lại muốn xông tới, Lam nguyệt kéo hắn lại, ý của Khôn cô cũng hiểu, dù sao ba người họ cũng lớn lên cùng nhau từ bé, Khôn không muốn giết hắn, Lam Nguyệt tuy hận không thể giết Mộc Sa, nhưng sau khi Khôn nói xong thì lam Nguyệt nghĩ, cũng không có bị cưỡng gian, đuổi đi coi như xong, về sau không gặp phải nữa là được, Mộc Sa nhặt váy da thú lên, nhấc cả thân thể bị thương không nói một câu, mín môi bước đi.
Lam Nguyệt được Trát Nhĩ ôm, Tiểu Mãnh cõng họ, Tô và Khôn thì theo đằng sau, Khôn an ủi Tô đang khóc, vì Tô nhìn thấy trên làn da trắng nõn của Lam Nguyệt là những vết hằn đỏ do bị trói, Lam nguyệt hỏi Trát Nhĩ sao họ tìm được cô, Trát Nhĩ nói khi hắn trở về không thấy cô, người trong bộ lạc nói cả hôm nay không thấy trí giả, mọi người mới phát hiện ra trí giả mất tích rồi.
Trát Nhĩ dẫn người tìm khắp bộ lạc, những nơi Lam Nguyệt hoạt động, vẫn không tìm được Lam Nguyệt đồng thời cũng phát hiện Mộc Sa biến mất, Trát Nhĩ không thấy dấu chân và hương vị của Lam Nguyệt vì đã bị Mộc Sa xóa đi, cho đến khi Tiểu Mãnh nghe thấy người trong bộ lạc đang gào thét “Lam, trí giả”, nó giơ vòi cuốn tay Trát Nhĩ kéo theo hướng Lam Nguyệt, Tô và Khôn nhìn thấy cũng chạy theo, những người khác thì vẫn đang tìm khắp nơi nên không thấy.
Nghe Trát Nhĩ nói xong, Lam Nguyệt vỗ vỗ đầu Tiểu Mãnh, Tiểu Mãnh kêu tuu tuu cọ vòi vào tay Lam Nguyệt, xem ra dù sao Tiểu Mãnh cũng là mãnh thú, cảm giác với hương vị vẫn hơn con người rất nhiều lần, khó trách trong tình huống Mộc Sa đã xóa dấu vết nó vẫn có thể mang Trát Nhĩ đang trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc tìm được Lam Nguyệt.
Danh Sách Chương: