“Trí giả, đào xong rồi, có muốn đi xem không?” Hoắc Lí đi vào phòng khách nhà Lam Nguyệt, thấy Lam Nguyệt đang vùi đầu ăn thứ gì đó, khoé miệng co rút, rồi nói.
“Ớ, Hoắc Lí tới rồi hả, ăn chút gì không?” Ba ông lão đang ngồi đánh cờ. Già Sơn thấy Hoắc Lí cứ nhìn chằm chằm vào đùi thỏ trên tay Lam Nguyệt tưởng hắn đói bụng liền hỏi xem hắn có muốn ăn không. Hoắc Lí lúng túng lắc đầu. Lam Nguyệt vừa vặn gặm xong một cái đùi thỏ lớn, đứng dậy rửa tay rồi cùng Hoắc Lí đi ra ngoài.
Trời đã vào đầu thu, thời tiết dịu mát đi không ít, ngoại trừ Lam Nguyệt, tất cả mọi người trong bộ lạc đều cởi trần. Lam Nguyệt đã quen với việc mỗi ngày có thể nhìn thấy hình ảnh những phụ nữ với khuôn ngực nhấp nhô như sóng cuộn. Lá trong rừng đã bắt đầu rơi, nhưng không nhiều lắm, phải đến cuối thu lá mới rụng nhiều, ngoại trừ một vài cây bụi thấp rụng ít lá. Cả khu rừng phủ đầy lá rụng, lớp cũ lớp mới chồng lên nhau, khi giẫm lên có thể nghe thấy những âm thanh “xào xạc”.
Bọn trẻ con rất thích đào bới trong lớp thảm lá rụng thật dày, bên dưới mặt đất ẩm ướt sẽ có nấm, sau khi nhặt hết lại phủ lá trở về. Cá trong sông ngày càng nhiều. Nhóm phụ nữ trong bộ lạc ngày nào cũng đi bắt, có vẻ như vẫn còn rất nhiều. Bầy cừu tung tăng gặm cỏ trên cánh đồng cỏ xanh mướt ở bìa rừng, đến hoàng hôn lại chạy về chiếc lều cỏ ấm áp của mình.
Lam Nguyệt vỗ vỗ Tiểu Mãnh đi về phía biên giới bộ lạc. Tiểu Mãnh vui vẻ theo sau Lam Nguyệt. Nó lại lớn thêm một chút. Vừa vào thu Tiểu Mãnh không còn ra sông ngâm mình nữa, chỉ là đôi khi ra uống nước, hoặc đi trêu chọc bầy cá, đặc biệt bây giờ bầy cá rất dầy đặc, chơi một lần đến hơn nửa ngày. Dưới sự dạy dỗ của Lam Nguyệt, Tiểu Mãnh đã có thể giúp làm việc. Người trong bộ lạc thường xuyên trông thấy nó dùng vòi quắp lấy khúc gỗ hoặc tảng đá đi theo đằng sau Lam Nguyệt.
Thỉnh thoảng Tiểu Mãnh cũng đi săn cùng Trát Nhĩ. Lúc Trát Nhĩ săn lợn rừng, nó sẽ đi theo dọa bầy lợn để chúng chạy tán loạn, còn bọn Trát Nhĩ sẽ vây giết vài con. Tiểu Mãnh sẽ không giết con mồi, trừ phi Lam Nguyệt bị uy hiếp, còn không nó chỉ đứng ngoài hỗ trợ. Cho nên đi săn lợn rừng cũng như chơi trò doạ lợn con, nó chỉ đến trêu lợn rừng chứ không đi săn. Lam Nguyệt cười nói Tiểu Mãnh vốn thích chơi trò đùa giỡn lợn con, còn có thể giúp mấy người Trát Nhĩ phân tán bầy lợn rừng, vì vậy có đôi khi Trát Nhĩ sẽ mang nó ra ngoài.
“Chào trí giả” Đám thanh niên của bộ lạc đang ngồi dưới đất uống nước nghỉ ngơi, thấy Lam Nguyệt bèn lên tiếng chào, cô gật đầu đáp lại.
“Đào xong rồi? Hai bên đã thông với nhau chưa?” Lam Nguyệt hỏi Hoắc Lí. Hắn đáp: “Rồi, vừa xong là tới gọi chị luôn”.
Lam Nguyệt đang đào chiến hào. Việc này cô đã giao cho Hoắc Lí từ lúc hè, đến bây giờ rốt cuộc cũng xong. Chiến hào được đào dọc theo núi đá, bao quanh toàn bộ vùng đất của bộ lạc. Chiến hào được đào rất sâu, cho nên phải mất hai tháng mới xong. Sau khi khảo sát bên ngoài bệ lạc, Lam Nguyệt quyết định chỉ đào xung quanh phạm vi khu đất trống, còn khu chăn nuôi thì tính chuyển ra ngoài.
Lam Nguyệt tính đến mùa đông sẽ chuyển khu chăn nuôi qua bờ sông phía bên phải núi đá, sau khi chuyển sang thì sẽ nuôi thêm cừu và thỏ, đến khi đàn lợn trong hang có lợn con thì sẽ xây chuồng đá ở khu bãi cỏ để nuôi lợn.
Lam Nguyệt vừa đi kiểm tra vừa nghĩ, độ sâu của chiến hào bằng hai người cô, nếu ngã xuống mà không có người giúp thì sẽ không thể leo lên. Lam Nguyệt nhìn xuống lối ra làm từ hai đại thụ rất kiên cố, Tiểu Mãnh đi tới giẫm qua giẫm lại vẫn không hề hấn gì. Chiến hào cũng rất rộng, hai bên đều được gia cố bằng đá. Lam Nguyệt gật đầu hài lòng, lại bảo Hoắc Lí tiếp tục làm lối ra, nếu bít kín toàn bộ sẽ bất tiện. Vừa đi vừa nói, thoắt cái đã đi tới phía sau núi đá.
Núi đá là lá chắn của bộ lạc Mông Tạp, một mặt nghiêng thoai thoải về phía Bộ lạc, có thể leo lên được, mặt sau dựng đứng như một bức tường, không cách nào leo lên được. Trên núi chủ yếu là đá tảng, có rất ít bùn đất, thảm thực vật lại càng ít, đỉnh núi giống như bị gió mài phẳng, rất dễ đi. Điều này làm cho Lam Nguyệt thấy yên tâm, sẽ không có người có thể đánh cướp Bộ lạc từ phía sau núi đá.
Đi đến khu vườn rau, Lam Nguyệt kiểm tra các hố bẫy được đào xung quanh. Để bảo vệ vườn rau, đào chiến hào là không thực tế, chỉ có thể dùng hố bẫy. Lam Nguyệt quyết định đào hố bẫy là bởi vì, lương thực là thứ xa lạ ở thời này, người không biết sẽ không cướp, đợi chín thì lập tức hái về là được rồi. Đào bẫy chỉ là để đề phòng vạn nhất thôi. Bên ngoài bẫy có đóng cọc gỗ làm dấu, thoạt nhìn giống như hàng rào bảo vệ xung quanh vườn rau.
Người trong bộ lạc đều biết rõ bên cạnh cọc gỗ là cạm bẫy, trong bẫy có cây trúc vót nhọn, bên ngoài dùng thảm cỏ đắp lên một lớp rất mỏng, giẫm phải sẽ lọt xuống ngay, nhìn từ ngoài vào sẽ không thấy có gì đặc biệt. Bên trên cọc gỗ Lam Nguyệt lại cho người quấn lên vài bụi gai, nhìn càng giống hàng rào bảo vệ. Người tuần tra mỗi ngày sẽ đi kiểm tra xem bẫy có bị giẫm vào không, sau đó sửa chữa lại. Lúc đi kiểm tra lại thường xuyên nhặt được chuột núi đến trộm lương thực, vừa vặn có thể bổ sung thêm thức ăn cho bộ lac, coi như là có chút lợi ích đi kèm.
Kiểm tra toàn bộ công tác phòng hộ xong, Lam Nguyệt lại giao thêm vài việc tăng cường phòng hộ cho Hoắc Lí, sau đó cùng Tiểu Mãnh men theo sông đi tới phía bên phải Bộ lạc. Hoắc Lí cử hai người đi theo sau Lam Nguyệt, rồi nhanh chóng quay lại khu chiến hào. Dọc đường đi, Tiểu Mãnh không hề trêu chọc cá, chỉ thỉnh thoảng cuốn lấy vài cọng cỏ mập mạp ở bờ sông ăn, có vài loại cỏ đến nhìn nó cũng không buồn nhìn. Lúc trước Lam Nguyệt cứ lo lắng nó còn nhỏ không thể phân biệt cỏ, về sau phát hiện Tiểu Mãnh tự biết cỏ nào có thể ăn, cỏ nào không thì không quản nó nữa.
“Sư phụ” Tiểu Thạch nghe thấy tiếng Tiểu Mãnh thì ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Nguyệt đi tới liền cất tiếng chào, bước ra khỏi vườn thuốc, đến chơi đùa với Tiểu Mãnh. Lam Nguyệt gật đầu không nói chuyện, đi vào vườn thuốc. Tiểu Mãnh không đi theo vào mà chơi đùa với Tiểu Thạch ở bờ sông.
Vườn thuốc của Tiểu Thạch là do Lam Nguyệt bảo người đi khai khẩn, diện tích vừa đủ cho hắn có thể quản lý. Trong vườn trồng đầy cây thuốc. Lam Nguyệt đến chỗ gần nhất xem sáu gốc nhân sâm con, chúng vẫn còn sống. Về sau Thạch có quay lại ngọn núi lúc trước đào được nhân sâm nhưng không tìm thêm được gốc nào, trên đường lại mang về rất nhiều cành cây ngân hạnh có cả lá lẫn quả.
Lam Nguyệt nghĩ cũng không thể nào có nhiều hơn, lại không phải thứ làm cơm ăn được nên cũng đành thôi, sau này có cơ hội sẽ tìm tiếp. Chỗ trồng nhân sâm Lam Nguyệt tự mình rào bụi gai lên. Cô dặn Thạch không được tưới nước cho nhân sâm. Loại sâm mà họ đào được hẳn là sâm núi, đất trồng chỉ cần hơi ẩm là được rồi. Lam Nguyệt rất để ý mấy cây nhân sâm này, cứ mỗi hai ngày sẽ tới xem, sợ rễ cây sẽ úng mất.
Sau khi kiểm tra nhân sâm xong thì Lam Nguyệt quay lại bộ lạc. Chuyện phòng ngự đã tạm ổn, cô cũng yên tâm hơn. Người trong bộ lạc đều biết chuyện Lam Nguyệt đào chiến hào. Trước khi khởi công, cô có bảo Trát Nhĩ tụ họp mọi người đến thông báo, cũng nói đường nào đi vào bộ lạc. Lam Nguyệt khẽ vuốt cái bụng còn chưa nhô lên, đi về phía nhà mình. Cô hiện tại còn qua khỏi giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm, không được vận động quá nhiều. Cô cần phải bảo vệ cẩn thận sinh mệnh nhỏ còn chưa thành hình này.
“Lam, về rồi hả? Đến ăn chút trái cây đi” Tô thấy cô đi tới liền gọi. Lam Nguyệt gật gật đầu, quay đầu lại hỏi hai người đi theo. Họ nói không ăn. Lam Nguyệt không để ý nữa, đi theo Tô vào trong.
“Cây sơn trà tím đã kết quả rồi sao? Nhiều không?” Lam Nguyệt cầm quả sơn trà tím ăn. Cây sơn trà tím đã rất lớn, lúc cô mới đến cũng là đầu thu, nay cũng đã trưởng thành rồi.
“Ừ, ngày nào bọn nhỏ cũng đi hái về cho mẹ chúng phơi nắng làm quả khô” Tô vừa ăn vừa nói: “Nhà tôi cũng đã phơi rồi, nên mang sang cho cô một ít quả tươi để phơi”
Xem ra năm ngoái bọn nhỏ được Lam Nguyệt cho ăn quả khô, vẫn còn nhớ mãi đến bây giờ. Lam Nguyệt cười, nghe Tô nói muốn giúp cô phơi một ít: “Cô cũng bận lắm rồi, đừng giúp tôi mãi thế.”
“Giờ cô đang có thai, cứ để tôi làm cho. Đây là đứa con đầu tiên của Trát Nhĩ mà”, Tô cười tủm tỉm nói. Cô cũng mong em trai sớm có con, chỉ là chưa bao giờ nói ra. Trước kia, khi Lam Nguyệt vừa tới, Tô còn hối thúc Trát Nhĩ, giờ rốt cuộc đã có rồi, tất nhiên là phải chăm sóc thật tốt rồi.
“Cô còn muốn sinh thêm đứa nữa sao?” Lam Nguyệt thường xuyên thấy Tô nhìn vào bụng mình với ánh mắt hâm mộ, không khỏi lên tiếng hỏi.
Danh Sách Chương: