• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người xôn xao đứng dậy, lời xì xầm bàn tán vang lên in ỏi, phóng viên làm việc hết nâng suất khi Vũ Dịch Đức hối hả chạy vào.

Đảm bảo tin tức này tới sang năm còn hot!

Vũ Dịch Đức bất ngờ lau đến, gắt gao ôm lấy cả người của Đặng Song Nhi cho thỏa lòng nhớ nhung.

“ Song Nhi, anh nhớ em, anh rất nhớ em...! ”1

Đặng Song Nhi vùng vẫy, ý muốn đẩy Vũ Dịch Đức ra khỏi. Thuộc hạ Nam Cung gia tiến đến kéo anh ra và giữ lại. Ngô Tân Vinh đứng dậy, bàn tay vòng qua eo cô kéo dính sát vào người.

“ Vũ tổng, anh nên tự trọng một chút, ai là Song Nhi? ”

Đặng Song Nhi cao ngạo phủ nhận, dùng ánh mắt lạnh ngắt không còn một chút tình cảm nhìn Vũ Dịch Đức.1

Vũ Dịch Đức vung tay thoát khỏi sự kiềm hãm của bọn họ. Lúc này Phó Tôn Trạch bước đến bên anh, vỗ vỗ vào lưng anh như bảo bình tĩnh.

“ Song Nhi, nghe anh giải thích được không, anh... ”

“ Vũ tổng, ngài nhớ vợ mình đến phát điên rồi sao? Đây là Nam Cung Hiểu An, vợ sắp cưới của tôi... ”

Câu nói của Ngô Tân Vinh hoàn toàn chưa dứt thì Vũ Dịch Đức đã hung hăng sấn đến. Nắm lấy vạt áo vest, đấm thẳng vào mặt của anh ta.

Khốn nạn! Vậy mà anh ta một mực phủ nhận rằng không giữ Song Nhi.!

Đột nhiên...

• Bốp...

Một cái tát như trời giáng rơi thẳng vào mặt của Vũ Dịch Đức, người anh cứng đờ như pho tượng, ánh mắt đột ngột dừng lại trở nên xót xa đến cực điểm.

Người tát không ai khác chính là Đặng Song Nhi.

“ Vũ Dịch Đức, anh điên quá thì vào bệnh viện tâm thần đi, đừng ở đây gây sự.! ”

Nói xong, cô vội vã lo lắng xem tình hình của Ngô Tân Vinh thế nào. Thấy anh ta bị rách khóe miệng, cô đau xót cẩn thận xem vết thương.

“ Anh có sao không? Có đau lắm không? ”

Vũ Dịch Đức đưa tay sờ vào bên mặt bị cô tát, đáy mắt anh đỏ trạch, đôi chân lảo đảo lùi ra xa.1

“ Song Nhi...”1

“ Đủ rồi, anh cứ bảo tôi là Song Nhi, tôi khẳng định với anh, tôi không phải là vợ anh, cô gái mang tên Song Nhi. Tôi là Nam Cung Hiểu An, anh nghe rõ chưa, nghe rõ thì cút khỏi nơi này. ”

“ Nam Cung tiểu thư, tôi thay mặt Dịch Đức xin lỗi cô. Là cậu ấy nhớ thương vợ mình quá, cô lại có khuôn mặt giống vợ cậu ấy nên mới sinh ra hiểu lầm không đáng có như thế này. Xin lỗi cô! ”

Phó Tôn Trạch kéo tay, níu giữ Vũ Dịch Đức lại không cho anh làm bừa. Xem ra tình hình hiện tại không đơn giản, chỉ có ba khả năng:

Một là Đặng Song Nhi đã mất trí nhớ, không còn nhận ra Vũ Dịch Đức.

Hai là Đặng Song Nhi hận Vũ Dịch Đức, làm vậy để trả thù.

Hoặc là đây chẳng phải là Đặng Song Nhi, người giống người không phải là không có.

Nhưng phần trăm Đặng Song Nhi hận Vũ Dịch Đức nhiều hơn, vì chỉ có như thế Nam Cung Thị mới đối phó hạ gục Vũ Thị. Chỉ thắc mắc tại sao Đặng Song Nhi lại là con gái của ông Nam Cung.1

Thảo nào Vũ Dịch Đức mãi không tìm thấy!

Nghe được câu nói của Phó Tôn Trạch, Đặng Song Nhi nở nụ cười khinh bỉ, ánh mắt nhạt nhòa chẳng có chút cảm xúc.

Nhớ thương ư?

Nghe buồn nôn thực sự!

“ Dù em cứ phủ nhận, nhưng anh dám chắc em chính là Song Nhi. ”

“ Tôi nghe bạn trai tôi nói rằng, Vũ Thị đang đứng trên bờ vực phá sản. Anh chạy đến đây nhận tôi là vợ anh, anh làm vậy có phải muốn nhờ Nam Cung Thị giúp đỡ hay không? ”

Vũ Dịch Đức hoàn toàn chết lặng câm nín với thái độ và lời nói của người con gái trước mắt.

Đặng Song Nhi cười nhạt, khoanh tay trước ngực, hắt mặt nói tiếp:

“ Nếu anh quỳ xuống cầu xin tôi, biết đâu tôi sẽ thương tình giúp Vũ Thị vượt qua khó khăn này. ”1

“ Em đừng nói nữa! ”

Vũ Dịch Đức nhắm mắt, tim anh đau như vạn con dao đâm vào.

“ Tôi nói trúng tim đen của anh rồi chứ gì...Vinh à, hay là anh giúp Vũ Thị đi, xem như chúng ta làm phúc lấy đức cho con chúng ta sao này. ”

Nam Cung Nhật Đăng bất ngờ bước lên sân khấu, hùa theo ý của Đặng Song Nhi.

“ Anh thấy Hiểu An nói phải đấy, nhưng mà Vũ tổng này, anh cũng nên có thành ý một chút. ”

Vũ Dịch Đức bật cười, mở mắt, quét nhìn qua từng người một.

Họ đang cười nhạo, khinh thường anh ư?

Vũ Dịch Đức này dù có mất tất cả cũng không bao giờ khom lưng khụy gối cúi đầu cầu xin bất kỳ người nào.

“ Dịch Đức, về thôi! ”

Phó Tôn Trạch kéo tay anh đi, nhưng anh vẫn quyến luyến nhìn cô không chịu bước.

Cũng hơn một năm rồi, anh chưa nhìn thấy cô, nhưng cô hiện tại khác xưa lúc trước quá...

Ngoại hình, tính cách, lẫn cả trái tim cô.!

Đặng Song Nhi hắt mặt về phía Ngô Tân Vinh, chủ động ôm lấy cánh tay của anh ta. Anh ta cưng chiều nựng yêu vào gò má của cô, đáp lại với hành động đó là một nụ cười tỏa nắng, nhưng nó khiến cõi lòng của Vũ Dịch Đức lạnh giá.1

Phó Tôn Trạch giọng trầm trầm truyền vào tai anh, đủ để anh nghe thấy:

“ Về thôi, phóng viên đang chụp ảnh, chuyện này từ từ chúng ta giải quyết ”

Vũ Dịch Đức cười nhạt, quay người lững thững bước đi.

Mọi người có mặt ở bữa tiệc nhốn nháo bàn tàn câu chuyện vừa rồi, dừng như chẳng có hồi kết hay giảm nhiệt. Không gian sang trọng, âm nhạc du dương lãng mạn khi nãy đã trở nên xôn xao, hỗn loạn.

Phó Tôn Trạch và vợ cũng rời khỏi bữa tiệc ngay sau Vũ Dịch Đức bỏ đi.

Lúc này phóng viên lại chỉa micro về phía Đặng Song Nhi, liên tục đặt câu hỏi với cô.

Ngô Tân Vinh ôm Song Nhi bảo vệ trong lòng, mạnh mẽ tuyên bố:

“ Đây là vợ tôi, Nam Cung Hiểu An! Đặng Song Nhi là ai chúng tôi không hề quen biết! ”

- ---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK